Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 46

Chương 46: Dù sao rồng thật không giấu được.

Hiện tại tâm trạng của mọi người đã tới cao trào.

Tất cả đều chọn vị trí có lợi, chờ đợi người đạt hạng nhất xuất hiện.

“Mọi người yên lặng một chút, hãy nghe tôi nói.” – MC dùng tay ra hiệu, như đang cố gắng ổn định cảm xúc của mọi người.

“Yên lặng con mẹ nó.”

“Đúng vậy, nói nhảm nhiều thế làm gì.”

“Nhanh đọc tên đi.”

Lập tức tiếng khán giả từ bốn phía sảnh lớn truyền tới.

“Không phải, mọi người, hãy nghe tôi nói, hạng nhát, không có tên.” – Rốt cuộc MC hiểu được nếu còn không nói, chỉ sợ hiện trường sẽ hỗn loạn, vì thế vội vàng nói.

“Không có tên? Là ý gì?”

“MC rốt cuộc đang nói gì vậy?”

“Mẹ nó, ai mời MC này thế, heo mà cũng có thể làm MC à, mẹ nó ai mà không có tên?”

MC thấy cảm xúc khó chịu của mọi người vẫn đang tăng lên.

Vội vàng nói tiếp: “Mọi người hiểu lầm rồi, vị mạnh thường quân này không phải không có tên, mà người này quyên tiền giấu tên, cho nên chúng tôi cũng không biết người ấy là ai.”

Gì?

Một câu này, so với động tác tay của MC cố làm cho hiện trường yên lặng còn hiệu quả hơn.

Nháy mắt, khán đài im lặng.

Quyên tiền giấu tên?

“Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, quyên tiền giấu tên, mà còn quyên những hai trăm bốn mươi ngàn, đại gia này có cá tính thật.”

“Đúng vậy, quá khiêm tốn rồi, cơ hội tuyệt vời như vậy người này lại giấu tên, chậc chậc, xem ra chắc chắn là đại gia, quá giàu có, không muốn khoe khoang nên giấu tên.”

Đây là những lời bàn tán của sinh viên nam.

“Ôi, anh trai quyên tiền này thần bí quá, thật sự khiến tớ mê mệt mắt.

“Làm việc tốt không để tên, thái độ làm người quá đoan chính khiêm tốn rồi, giống như người quân tư vậy, chắc chắn là nhà có gia giáo. Ôi, khi nào tớ mới gặp được công tử phong lưu như vậy?”

Đây là những lời bàn tán của sinh viên nữ.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sảnh lớn đều bàn luận sôi nổi về người đừng nhất quyên tiền giấu tên này.

“Vị mạnh thường quân giấu tên kia, xin hỏi hôm nay anh có ở hiện trường không? Có ở đây không?.”

Đột nhiên, MC cầm micro, hô to lên.

Mọi người nghe thấy MC hô lên như vậy, đều tự giác im lặng lại.

Nhưng MC hô vài lần, cũng không có ai đứng ra.

Tắt cả mọi người chỉ có thể bày ra bộ dáng thất vọng.

“Xem ra người có lòng hảo tâm này thật sự rất khiêm tốn, sẽ không đến đây.”

MC cũng chỉ đành từ bỏ, bắt đầu tiền hành khâu tiếp theo: “Được rồi, hiện tại xin mời hai mươi mạnh thường quân đã quyên tiền trên mười ngàn, và hơn ba trăm mạnh thường quân đã quyên góp hơn một ngàn xin mời lên sân khấu, nhận tràng vỗ tay của mọi người, đồng thời cùng chụp ảnh chung với chúng tôi.”

Sau đó, MC lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, mỗi người quyên góp khi lên sân khấu đều có thể dẫn theo người mình yêu nhất lên sân khấu. Bởi vì chúng tôi hy vọng thời khắc khó quên của các bạn ở đây, người quan trọng nhất cũng sẽ ở bên bạn.”

Người dẫn Chương trình nói xong, sau đó nhìn những người lục tục đi lên sân khấu.

Có người dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái của mình.

Có người lên sân khấu một mình, dù sao chó độc thân tồn tại phổ biến trong xã hội.

“Anh yêu à, chúng ta cũng lên sân khấu nào, đi thôi đi thôi.”

Lúc này biểu cảm của Triệu Yến đều là hạnh phúc và đắc ý, dùng sức lay Lý Hoành Phi.

“Chu Doãn à, tôi nghĩ cho dù cậu có mặc quần áo đẹp tới cỡ nào cũng không quan trọng bằng tắm lòng lương thiện. Người có tiền chân chính, đều sẽ làm từ thiện, hy vọng sau này cậu đừng mơ mộng viễn vông mà làm tới nơi tới chốn.”

Trong lòng Triệu yến tràn đầy vui mừng, lần này hoàn toàn thắng lợi Chu Doãn hoàn toàn, cô gái nhà quê sao có thể so sánh với cô gái thành thị xinh đẹp như mình, cho dù cô ta có là cô gái xinh đẹp dưới huyện.

Nói xong, Triệu Yến vênh váo tự đắc kéo tay Lý Hoành Phi đi lên sân khấu.

Lúc này rất nhiều người cũng tự giác mở đường để cho họ tiện lên sân khấu.

Triệu Yến và Lý Hoành Phi đi ở khoảng trống trên đường, người ở hai bên không ngừng võ tay khiến họ cảm thấy, mình giống như ngôi sao vậy.

Khi lên sân khấu, Triệu Yến cố kéo Lý Hoành Phi đứng ở vị trí chính giữa, như vậy ánh sáng có thể chiếu tới. Cô gái này khá có tâm tư.

Triệu Yến ngước mặt, đứng trên sân khấu cố gắng vẫy tay, trên gương mặt được chiếu sáng là sự đắc ý trước nay chưa từng có.

Bởi vì cô ta biết, giờ này phút này Chu Doãn chắc chắn đang nhìn mình.

“Nhường một chút, nhường một chút. Cô gái xinh đẹp này, mời cô nhích sang bên cạnh một chút.”

Lúc này mọi người đều đã lên, MC đột nhiên đi tới nói với hai người đứng ở giữa.

“Vì sao phải nhích sang?”

Trong đó có một người là Triệu Yến, cô ta hơi bát mãn hỏi.

“Dịch sang một chút, là để chừa một vị trí ở giữa cho một người.” – MC cầm micro lớn tiếng nói: “Chúng ta đều biết, người quyên góp đứng hạng nhất là một mạnh thường quân rất khiêm tốn, tuy rằng bản thân anh ấy không muốn nhận sự kính mến của chúng ta, nhưng chúng ta không thể quên cống hiến của anh Ấy.

„ “Cho nên, chúng tôi quyết định chừa ra một vị trí ở giữa, tỏ ý đây chính là vị trí của anh ấy. Mọi người nói có được không?” – MC tiếp tục lớn tiếng nói.

“Được.”

“Quá tốt rồi, thật cảm động.”

“Đúng vậy, đây là sự tôn trọng của chúng ta đối với anh ấy.”

Mọi người cùng hoan hô võ tay đứng lên.

Triệu Yến nghe vậy cũng chỉ có thể dịch sang bên cạnh, chừa vị trí cho một người ở giữa.

“Được rồi, mọi người đứng vững nhé, nhiếp ảnh gia của chúng ta đã vào chỗ, chuẩn bị,…” – MC nhanh chóng đứng ở bên cạnh, chuẩn bị bắt đầu hô chụp ảnh.

Cùng lúc đó, người trong hội trường cũng im lặng, bày tỏ sự tôn trọng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Lục Nguyên thấy có người võ mình từ phía sau.

Anh quay đầu theo bản năng.

Phía sau là một chàng trai và một cô gái, nhưng hình như anh không quen.

“Có việc gì sao?”

Lục Nguyên không biết họ muốn làm gì.

“Là anh áy, thật sự là anh ấy.”

Cô gái kia hô lên đầu tiên, vừa hô vừa chỉ vào Lục Nguyên, vẻ say mê, hoặc nói là dáng vẻ khi nhìn thấy thần tượng.

Lúc này trên sân khấu chuẩn bị chụp ảnh nên trong hội trường vốn im lặng.

Cho nên cô gái này đột nhiên hô to, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy.

Ngay lập tức tất cả mọi người nhìn sang bên này.

Đa số là ánh mắt trách cứ, thậm chí còn có người tức giận trừng cô gái kia.

Giống như đang nói: “Số ba mươi tám này, thời khắc quan trọng như vậy, cô hô cái gì. Thật sự là không có tốt chất, không hiểu quy củ.”

Lúc này cô gái thật sự kích động, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt mọi người căm tức nhìn mình, trong lòng cũng gấp gáp muốn thoát khỏi sự hiểu làm của mọi người với mình.

Cho nên tiếp tục chỉ vào Lục Nguyên la lớn: “Là anh ấy, anh ấy chính là người quyên tám mươi ngàn kia.”

Lần này, cả hội trường bùng nỏ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả hội trường các loại âm thanh vang lên, một số người bắt đầu quay về phía Lục Nguyên.

“Ôi, thì ra là anh ấy, bộ dáng không tệ.”

“Từ từ nhìn thử xem, thật sự là anh ấy sao?”

Mọi người bàn tán.

Lúc này MC cũng muốn té nhào, vội vàng xuyên qua đám người đi tới trước mặt Lục Nguyên.

“Cô chắc chứ?” – MC hỏi cô gái đó.

“Chắc chắn, cực kỳ chắc chắn.” – Cô gái kia dùng sức gật đầu: “Chính là anh ấy, tôi nhớ mà, lúc ấy anh ấy quyên tám mươi ngàn, tên cũng không viết đã rời đi.”

“Là anh ấy, lúc ấy chúng tôi ở sân bóng ở sau chỗ quyên tiền, anh đẹp trai này đi tới, lúc ấy chúng tôi còn tưởng rằng anh ấy chỉ quyên mấy chục nhân dân tệ mà thôi, ai ngờ lại quyên đến tám mươi ngàn, lúc ấy đều dọa chúng tôi giật mình.” – Chàng trai cũng khẳng định.

MC biết hai người kia, họ đều là nhân viên của tổ quyên góp.

Chắc chắn sẽ không nói dối.

“Thật tốt quá.”

MC lập tức hưng phấn, giữ chặt tay Lục Nguyên, trực tiếp kéo Lục Nguyên nhanh chóng chạy lên sân khấu.

Dọc theo đường đi, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn theo.

“Hiện tại, tôi tuyên bố với mọi người, người quyên tiền nhiều nhất của chúng ta, chính là chàng trai đứng bên cạnh tôi. Mọi người có muốn nói gì với anh ấy không?”

Sau khi MC nói xong, sau đó đưa micro xuống.

Phía dưới lập tức kích động hô to.

“Trâu bò.”

“Đại gia.”

“Đại gia khiêm tốn.”

“Em yêu anh.” – Đột nhiên có cô gái hô lên.

Ngay lập tức, càng nhiều cô gái hét lên.

“Chồng ơi.” – Có cô gái hô lớn một tiếng khiến mọi người kinh ngạc, ngay lập tức cả hội trường cười to.

MC lại hỏi tên của Lục Nguyên, sau đó dẫn Lục Nguyên tới giữa sân khấu, đi tới vị trí còn trống ở giữa.

“Vị trí này vốn thuộc về Lục Nguyên của chúng ta, hôm nay, vị trí này đã có chủ nhân thật sự.” – MC nói một câu đầy hưng phấn, đốt cháy bầu không khí của hiện trường.

“Xin mời, anh Lục.” – MC cung kính làm một động tác mời, ý bảo Lục Nguyên đứng vào vị trí ở giữa kia.

Mà lúc này, đứng bên cạnh Lục Nguyên là Triệu Yến và Lý Hoành Phi.

Hiện tại hai người đều nhìn tới choáng váng.

Nhất là Triệu Yến, ngơ ngác nhìn Lục Nguyên. Sao, sao lại là cậu ta?

Trong nháy mắt, Triệu Yến cảm thấy mặt mình sắp cháy lên.

Hơn nữa lúc này, vị trí càng gần Lục Nguyên cô ta càng xấu hổ.

Bởi vì hiện tại ánh mắt và lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lục Nguyên.

“Có thể chờ một chút không?”

Lục Nguyên lại đột nhiên nói.

Vừa nghe Lục Nguyên nói chuyện, cả hội trường đều im lặng.

“Vừa rồi tôi nghe nói, có thể dẫn người bên cạnh mình lên, cùng nhau đứng trên sân khấu phải không?” – Lục Nguyên cười mỉm nhìn MC nói.