Tâm Cuồng

Chương 4: Săn quỷ (04)

Tâm cuồng (04)

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: HÈ   |   Beta: Andrew Pastel

Săn quỷ

04.

Từ ánh đèn chiếu xuống, một thi thể nam bị chôn vùi lộn xộn dưới lòng đất được đào ra. Thi thể được bọc trong một cái túi vừa dày vừa kín, dưới cái trời (vừa nóng vừa ẩm) nóng ẩm như thế này,  co cứng tử thi đã giảm bớt, phần bụng bắt đầu có dấu hiệu của quá trình phân hủy đầu tiên.

 Chưa tháo lớp túi bọc bên ngoài nhưng đã có thể ngửi thấy mùi hôi từ thi thể. Nhóm cảnh sát dù đã sớm quen thuộc với loại mùi này nhưng vẫn phải nhíu mày. Cái phiền nhất mà lại không thể tránh khỏi khi xử lý án mạng vào mùa hè chính là mùi hôi thối từ thi thể này. Mùi hôi bình thường sẽ bám rất dai nên nhóm pháp y sau khi khám nghiệm thường sẽ dùng rau thơm chà xát tay để loại bỏ chúng,  nhưng dù vậy tâm lý mọi người vẫn sẽ luôn cảm thấy thứ mùi này khó mà bay đi hết.

 Tình hình thi thể thật sự nghiêm trọng, nếu chỉ cần phát hiện trễ hơn mười ngày nửa tháng thôi, thì dưới cái thời tiết nóng nóng ẩm ẩm này nó sẽ trương phình lên thành người khổng lồ cho mà xem, sau đó có khi nó còn bị 'nổ tung' (*) nữa,  lúc đó thì mùi thối sẽ xông lên đến mờ cả mắt mất.

(*) Nổ tung xác chết: Hiện tượng xác chết bước vào giai đoạn trương phình, các khí như hydrosunfit, cacbon đioxit và metan sản sinh và tích tụ trong xác, cộng với hiện tượng sủi bọt do áp suất, nếu trương đủ lớn nó có thể nổ tung. Hiện tượng này thường hay thấy ở xác chết cá voi.

Con đường phía bên ngoài của công viên trò chơi đang thi công nên chỉ có thể đi một chiều,  tổ pháp y và các đơn vị có liên quan đang đứng đầy trên đấy. Minh Thứ có mặt trước, dùng 2 lớp găng tay  và 3 cái khẩu trang, ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thi thể .

Tuy Minh Thứ không phải là pháp y chuyên nghiệp, nhưng nhiều năm tiếp xúc với thi thể, cậu cũng đã nắm được cách thức kiểm tra.

Phương Viễn Hàng cầm một cuốn sổ đen đến đứng bên cạnh, thỉnh thoảng bị mùi hôi xông đến nhắm chặt hai mắt.

"Thời điểm tử vong là 3 ngày trước, là ngày 2 tháng 7. Đi kiểm tra các camera xung quanh hộ anh.. Không chỉ camera công cộng, kiểm cả camera tư nhân của những hộ dân và cửa hàng ở đây nữa." Tay phải Minh Thứ đang dò xét trên thi thể nạn nhân, bỗng tầm mắt cậu chuyển sang cái hố bên cạnh.

Cái hố chôn thi thể khá nông, phủ xung quanh cái túi bọc xác chỉ có 1 lớp đất dày không đến 10cm, bên trên lộn xộn những cục đất đá to nhỏ.  Hành động vứt xác này của hung thủ có thể nói là quá mâu thuẫn: Công viên này không có camera, cũng phải ít nhất ba năm sau mới tiến hành xây dựng lại, đây quả thật là một địa điểm lý tưởng để giấu xác. Nhưng cái hố chôn xác thì lại được đào rất sơ sài,  và đây cũng không phải nơi khuất nhất trong công viên để giấu xác. Ngay cả khi không có sự xuất hiện ngoài ý muốn của Trương Tư Hạo và Hứa Lâm San, thì chỉ cần sau đó có trận mưa to, hoặc chờ khi thi thể bốc mùi nhiều, thì cái xác này cũng sẽ bị phát hiện.

Xung quanh không tìm thấy giấy tờ tùy thân hay các thiết bị thông tin của nạn nhân, vậy đương nhiên hung thủ đã xử lý qua. ,có lẽ hung thủ đã xử lý chúng.

Giấu đi danh tính của nạn nhân và vứt xác, từ suy luận logic có thể hiểu rằng hai biểu hiện cho thấy hung thủ đang muốn cố tình che giấu hành vi phạm tội của mình.

Nhưng việc muốn cái xác chắc chắn sẽ được tìm thấy trong vòng nửa tháng đã biểu lộ mong muốn để lộ hành vi phạm tội của mình của hung thủ.

Hành vi của con người được điều khiển bởi logic nhưng hành vi của hung thủ thì lại mâu thuẫn logic.

Minh Thứ thu hồi tầm mắt, lại một lần nữa xem xét kỹ thi thể.

Sau khi chết, mặt mũi người sẽ xuất hiện nhiều điểm thay đổi lớn, rất nhiều trường hợp đến cả người thân cũng phải nói "không nhận mặt được". Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc phán đoán tuổi tác của người bị hại.

Nạn nhân vào khoảng tầm 60 tuổi, có chút hơi mập mạp, cao chừng 1m7 đến 1m73, quần áo bình thường, quần tây xám kém chất lượng và áo thun sọc đều là những món đồ rẻ tiền bán đầy trên đường. 

Toàn thân ông ta không có vết thương gây ra bởi vật nhọn, nhưng cánh tay và phía sau lưng lại xuất hiện vết thương còn khá mới. Ở vị trí miệng mũi, và phần ngực  có những vết máu lớn, phần cổ của ông ta bị thương nặng nhất, hơn nữa mức độ biến dạng của cổ còn rất khó hiểu. bị biến dạng đến kỳ lạ.

Minh Thứ đi đến nhẹ nhàng đỡ lấy phần đầu của nạn nhân lên.

''Vết thương trí mạng ở cổ ư?'' Phương Viễn Hàng hỏi.

''Xương cổ bị gãy." Minh Thứ đứng lên. Vừa đúng lúc đó, pháp y Hình Mục của tổ trọng án cuối cùng cũng tới.

Một vụ án mạng lại kéo theo một vụ án mạng khác, vì tính chất của vụ giết người vứt xác ở thành phố này khá nghiêm trọng nên vừa được báo lên cục Điều tra hình sự, Tiêu Ngộ An đã ngay lập tức tiếp nhận.

Điều này thực sự rất vừa ý Minh Thứ.

"Thật xin lỗi, tôi đến trễ." Hình Mục lớn hơn Minh Thứ hai tuổi, cao 1m8, hào hoa phong nhã, là cốt cán của bộ phận pháp y, kỹ thuật cực kỳ giỏi, nhân duyên cũng tốt, nhưng trên đời làm gì có ai hoàn hảo, điểm trừ là Hình hotboy rất sợ cấp trên, hơn nữa còn sợ đến mức khiến người khác dở khóc dở cười.

Năm đó khi Minh Thứ còn chưa lên chức tổ trưởng tổ trọng án, Hình Mục thường xuyên tự cho mình là "Anh trai của cậu '', "Cha của cậu'' hay " Ông nội của cậu" . Cứ rảnh ra là sấn đến chỗ cậu chọc ghẹo vài câu, được cái là có miếng gì ngon cũng nhớ phần cho cậu; thường xuyên chê đồ ăn của nhà ăn là khó ăn rồi lại khoác vai cậu rủ rê đi ăn ngoài.

Tổ trọng án ai nấy cũng đều thấy rằng, chỉ có Minh Thứ là được Hình Mục yêu thương như em trai ruột.

Sau khi tổ trưởng Lương Trạo được thăng chức, Minh Thứ  thay thế vị trí Lương Trạo để lại, trở thành tổ trưởng trẻ nhất từ trước đến nay của Tổ trọng án. Sau đó, thái độ của Hình Mục lập tức thay đổi 180 độ, đùa cũng không dám đùa, ăn cơm cũng không dám rủ, cách nói chuyện càng ngày càng khách sáo, câu cửa miệng cũng trở thành "Chào sếp, sếp đã vất vả rồi".

Minh Thứ biết anh ta có bệnh sợ cấp trên, trời sinh đã không dám đứng ngang hàng với sếp, kiến thức chuyên môn thì không có điểm nào để chê, thái độ sống thì đơn thuần, thậm chí còn có vài phần ngây thơ, trước kia anh ta vẫn dùng vẻ tính cách này để đối diện với cư xử với Lương Trạo như thế nên cậu cũng không muốn so đo nhiều với Hình Mục. Chỉ có điều mấy câu như " Thật xin lỗi" này kia nghe nhiều cũng không tránh việc cảm thấy phiền.

''Anh nhìn xem." Minh Thứ vừa bước qua, vừa tháo khẩu trang và găng tay còn chưa sử dụng." Nguyên nhân tử vong có lẽ là vì vết thương nặng ở phần cổ. Dùng tay không hay hung khí đều có thể tạo ra vết thương này. Tuy nhiên, Nhưng hai phương thức này lại dẫn đến các đối tượng tình nghi khác nhau."

Hình Mục gật đầu, sau khi xem xét thi thể (liền), anh ta lập tức đưa ra nhận định chắc chắn: "Cổ của nạn nhân bị một vật cùn đập nhiều lần, còn chi tiết hơn có lẽ cần phải giải phẫu mới có thể nói rõ được."

"Kiểm tra thử dược lý và độc tính đi." Minh Thứ bước vài bước thong thả, quay người nói: " Xem thử nạn nhân có bị hạ độc hay không."

Rạng sáng tại cục Điều tra Hình sự.

Lượt giải phẫu đầu tiên đã xong nhưng kiểm tra dược lý, độc tính và ADN vẫn còn đang tiến hành. Hình Mục cầm kết quả khám nghiệm tử thi vội vã chạy tới văn phòng. Mặc dù trong hai mắt anh ta đã thấy rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được một tia sáng trong đấy. nơi ánh mắt.

Minh Thứ gọi Dịch Phi, Tiếu Mãn, Chu Nguyệt và những thành viên chủ chốt khác rồi mở một cuộc họp trên tầng năm xem xét lại những tình tiết trong vụ án này.

Nạn nhân bị gan nhiễm mỡ và một số bệnh về tim mạch, nguyên nhân dẫn đến cái chết là gãy đốt sống cổ. Phần cổ bị đánh tổng cộng 12 lần, vết thương (có chút) khá lộn xộn và lực đánh mỗi lần cũng không đều." Hình Mục dùng bút laze khoanh vào những chi tiết này trên ảnh chụp thi thể nạn nhân: "Nếu xem xét từ góc độ Dựa theo phản ứng sinh tồn, sau khi nạn nhân chết hung thủ vẫn tiếp tục đánh nhiều lần."

Minh Thứ ngồi ở vị trí xa màn chiếu nhất, hỏi: "Có thể đoán được loại vũ khí gây án là gì không?''

"Có." Hình Mục khom lưng, rất nhanh đã phác họa ra: "Hung khí giết người có thể là một vật hình lăng trụ tam giác, có gờ, một mặt tầm 1,3cm, và tương đối cứng, vì vậy rất có thể là làm bằng thép."

Dịch Phi dùng ngón cái và ngón trỏ ước chừng bằng mắt: "Nếu một mặt tầm 1,3cm vậy có thể nguyên khối sẽ dày chừng này."

"Hung khí có vẻ mỏng hơn tôi nghĩ." Tiếu Mãn của phòng Điều tra dấu vết lên tiếng, người này tuy còn trẻ nhưng đã giúp Minh Thứ phá không ít vụ án thành công và giải được nhiều vụ án khả nghi." Thông thường nếu dùng vật cùn để giết người, hung thủ sẽ không chọn loại hung khí mỏng như vậy.

Nếu càng tấn công mạnh chẳng phải sẽ càng khó hơn sao, Hung khí càng mảnh càng khó tấn công, nếu không thể chế ngự nạn nhân kịp thời thì khả năng bị phản công lại là rất cao. nhanh chóng, nạn nhân sẽ phản công. Tại sao hung thủ không dùng vật dụng (gì bằng) thép mà dày hơn để dễ dàng hành động?''

"Có thể lúc đó không kịp tìm?'' Phương Viễn Hàng nói.

''Hung thủ không giống loại nhất thời gây án vì kích động.'' Minh Thứ  đăm chiêu: " Hung thủ hẳn đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi"

Dịch Phi quay đầu, hơi không hiểu: " Vậy thì là vì lý do gì..."

"Có lẽ đối với hung thủ, đây mới là loại hung khí vừa tay nhất." Minh Thứ nhìn Hình Mục mà không giải thích thêm: "Anh nói tiếp đi Hình Mục."

Bị cấp trên gọi một tiếng "Anh" làm Hình Mục hơi sững người, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng vọt. May mà đèn trong phòng họp chỉ mở một nửa, đúng lúc anh ta đang đứng trong tối, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo của máy chiếu chiếu vào mặt, vì thế không ai nhìn ra mặt anh ta đang chuyển sắc từ trắng sang đỏ.

"Thời gian tử vong của nạn nhân là từ 10 giờ đến 12 giờ tối ngày 2 tháng 7." Hình Mục nói: " Hiện tại các xét nghiệm dược lý và độc tính vẫn chưa có kết quả. Nhưng tôi có tìm thấy rượu và thuốc ngủ trong dạ dày nạn nhân."

Phương Viễn Hàng đứng dậy, hơi ngả người về trước: "Ý của anh là..."

"Hung thủ đã chuốc thuốc nạn nhân rồi chờ khi nạn nhân bất tỉnh và mất đi khả năng chống cự thì tiến hành gây án." Minh Thứ xoa mi tâm, sau đó tiếp tục nói: "Có khả năng hung thủ là nữ"

Suy luận này vừa đưa ra, mọi người đã sôi nổi thảo luận.

Khi tiến hành điều tra một vụ án người ta thường tránh kết luận giới tính của hung thủ, vì điều này có thể khiến việc điều tra bị chệch hướng.

Dịch Phi nhìn Minh Thứ,  hơi không đồng tình với giả thuyết này." Tổ trưởng Minh, kết luận này có lẽ còn hơi sớm. Người có thể chuốc thuốc nạn nhân không nhất định phải là nữ."

"Đây chỉ là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi dựa trên những manh mối chúng ta đang có." Giọng Minh Thứ khá bình thản, giống như chỉ đang trần thuật lại một điều không mấy quan trọng.

Vì máy chiếu đang bật nên tất cả đèn phía trước màn chiếu đều tắt, chỉ để lại một bóng chỗ Minh Thứ ngồi. Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, bên trong phòng chủ yếu cũng là bóng tối, nhưng xung quanh cậu lại phát ra ánh sáng, giống như một nguồn sáng kỳ lạ.

"Nạn nhân cao 1m71, cũng không quá cao to, theo như bệnh án, có lẽ ông ta cũng không phải là người nhanh nhẹn. Nhưng hung thủ đã sử dụng hung khí lại còn cần phải đánh thuốc nạn nhân." Minh Thứ nói: "Những chi tiết này khá phù hợp với đặc điểm của một hung thủ là nữ"

Hình Mục nói: " Tôi cũng đồng ý với giả thiết hung thủ là nữ. Trong hầu hết các vụ án giết người, những vụ có tính chất bạo lực phần lớn hung thủ là nam. Trong khi đó, vì lý do thể chất và tâm lý, phụ nữ thường chọn chuốc thuốc nạn nhân."

"Ngoài ra, vũ khí giết người và vết thương ở cổ của nạn nhân cũng cần xem xét lại." Minh Thứ đứng dậy, chau mày nhẹ. Vẻ mặt này khiến cậu trông nghiêm túc và điềm tĩnh hơn nhưng không có vẻ gì kiêu ngạo. "Hung khí tuy mỏng nhưng có lẽ chỉ "mỏng" đối với chúng ta. Nếu hung thủ là nữ, cô ta sẽ cho rằng độ dày như vậy là vừa phải."

Nói xong, Minh Thứ nắm bàn tay phải và làm ra động tác cầm gậy. "Nếu hung khí dày như này, đối với chúng ta sẽ dễ sử dụng hơn, nhưng đối với phụ nữ, nó có thể quá nặng và cản trở việc gây án."

Dịch Phi vừa nghĩ, nói: "Đánh liên tục 12 cái, hoặc là nhằm mục đích trút giận, hoặc là để chắc chắn khiến nạn nhân chết. Nếu vậy, khả năng hung thủ là nữ cũng rất cao."

"Nhưng cũng không loại trừ khả năng hung thủ là một người đàn ông nhỏ con, ốm yếu." Minh Thứ không tiếp tục nói về các xác nữa, dùng ngón trỏ gõ 2 lần trên bàn nhằm kiểm soát nhịp độ thảo luận của mọi người. "Có tìm thấy dấu vết nào giá trị ở hiện trường không?"

Tiêu Mãn thở dài, nói: "Hiện trường đã bị hư hại nghiêm trọng."

"Không sao." Minh Thứ chuyển sang nói với Chu Nguyện,  "Tối nay tổ kỹ thuật sẽ phải vất vả hơn một chút, phải xem lại băng ghi hình khu vực đường bên ngoài khu vui chơi, đặc biệt phải tập trung vào thời gian 8 giờ tối sau ngày 8 tháng 7."

Chu Nguyện phụ trách xem băng ghi hình, kiểm tra hình ảnh và hệ thống internet. Khối lượng công việc khá nhiều nhưng bình thường cậu ta không hay nói nhiều mà đa phần ít nói như một cô gái, vẻ ngoài cũng khá thanh tú.

"Vâng." Chu Nguyện nặng nề đáp lại, nói xong thu dọn lại tài liệu trên bàn rồi đứng dậy, đi về phía cửa.

Minh Thứ đã quen với tính cách của cậu ta, nên không nói gì, tiếp tục chủ trì cuộc họp.

Ngay sau đó, Hình Mục bổ sung thêm một chi tiết suýt bị mọi người bỏ quên: cánh tay và lưng của nạn nhân có dấu vết va đập. Trước khi chết, có khả năng nạn nhân đã xảy ra va chạm với hung thủ hoặc người khác.

Ngay sau đó, kết quả xét nghiệm ADN được đưa đến,  nhưng ADN của nạn nhân chưa được lưu trữ trong hồ sơ nên không thể xác nhận danh tính của ông ta.

"Vậy chỉ còn cách điều tra một lượt những người được báo mất tích. Nạn nhân chết vào tối ngày 2 tháng 7, tới hôm nay đã là 6 ngày rồi. Người thân của ông ta có thể đã trình báo vụ việc." Minh Thứ nhíu mày nhìn Dịch Phi, "Đầu tiên cần xác định danh tính nạn nhân đã."

Hiệu suất làm việc của tổ điều tra rất cao. Sau khi nghe Minh Thứ phân phó, mọi người trở về vị trí của mình bắt đầu nhiệm vụ đã được giao.

Minh Thứ ở lại phòng họp, một mình xem xét kỹ lưỡng lại báo cáo

khám nghiệm tử thi, hàng lông mày trong vô thức nhíu chặt lại.

Đây là thói quen của cậu, không phải vì tâm trạng bực dọc, cũng không phải vì vụ án quá phức tạp.

Lúc phân việc cho cấp dưới hay lúc báo cáo công việc cho cấp trên, cặp lông mày anh tuấn kia sẽ nhíu nhẹ, kết hợp với độ cong tự nhiên của khóe môi sẽ khiến cậu trông chững chạc và đáng tin cậy. Nhưng khi chỉ có một mình, nếp nhăn giữa 2 hàng lông mày sẽ dần dần sâu, cậu càng tập trung chúng sẽ càng nhíu chặt.

Tuy nhiên, tập trung thì tập trung, nếu có người tới gần "lãnh địa" của mình, cậu vẫn có thể phát hiện ngay lập tức.

Tiếng chân không rõ là của ai đang dần tiến về phía này, và cuối cùng dừng lại ở cửa phòng họp. Minh Thứ ngay lập tức rời mắt khỏi báo cáo khám nghiệm tử thi, đối diện với ánh mắt của người xuất hiện ở cửa.

Tiêu Ngộ An không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, phía dưới là quần tây và giày da, 2 nút áo trên cùng không gài làm nổi bật phần xương quai xanh góc cạnh và phần cổ mảnh khảnh nhưng vẫn rất có lực của anh.

Hầu hết mọi người trong Cục điều tra hình sự đều nói rằng Cục phó Tiêu nhìn không giống một cảnh sát hình sự. Ngay cả khi anh mặc cảnh phục, nhìn vẫn thiếu chút khí chất của cảnh sát.

Tuy nhiên, Minh Thứ lại nghĩ ngược lại. Khí chất của cảnh sát không phải ở vẻ ở ngoài mà là ở bên trong con người. Mặc dù Tiêu Ngộ An không mặc cảnh phục nhưng sức mạnh và uy lực toát ra từ trong ánh mắt hay dáng đứng vẫn có thể khiến người khác rùng mình.

"Cục phó Tiêu." Minh Thứ đứng dậy, liếc nhìn cái túi giấy trên tay anh.

Ánh mắt Tiêu Ngộ An dịu dàng, chầm chậm đi vào, đặt cái túi giấy trên bàn, "Vất vả rồi."

"Cho em à?" Minh Thứ chỉ túi giấy, đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Tiêu Ngộ An cười, "Đang đọc khám nghiệm tử thi mà anh lại mang đồ ăn đến, có phải là làm khó dễ em rồi không?"

Trong túi giấy là một cái bánh sữa hấp, to cỡ bàn tay người lớn, vẫn còn ấm và một ly latte chưa tan hết đá.

Minh Thứ lấy cả hai ra, hướng mắt lên, "Cảm ơn sếp"

Tiêu Ngộ An cất một tiếng, giọng anh trầm thấp tựa như trong cổ họng có một cây đàn (organ) phong cầm: "Sếp?"

"Chẳng lẽ giờ anh không phải là sếp của em à?" Minh Thứ tay cầm cái bánh còn đang bốc hơi, hàng lông mày hoàn toàn giãn ra, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một chút vẻ trẻ con hiếm thấy.

Đây là nguyên nhân tại sao cậu lại có thói quen chau mày.

Bởi vì ngày thường gương mặt này đã đẹp sẵn, đuôi mắt khóe môi luôn mang đến cảnh đẹp ý vui cho người đối diện, làn da trắng, ngay cả khi khuôn mặt không biểu cảm nhưng lúc nhìn qua vẫn như đang mỉm cười, càng rõ hơn sự trẻ trung và thân thiện.

Ngoại hình ưa nhìn không có gì là xấu, nhưng đối với một cảnh sát hình sự, đặc biệt với vai trò tổ trưởng mà nói, trưởng thành và chững chạc mới càng có phần quan trọng hơn.

Không rõ từ lúc nào, có lẽ là sau khi tốt nghiệp và trở thành cảnh sát hình sự, cậu đã bắt đầu dùng những cái chau mày để che giấu nụ cười, giả vờ kín đáo và hiếm khi nào thấy hàng lông mày được thả lỏng.

Nhưng khi đối diện với Tiêu Ngộ An, đây lại là một chuyện khác.

Người ngoài không biết mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Ngộ An. Và cậu cũng không có ý định nói ra chuyện cậu và vị lãnh đạo mới tới này đã có quen biết từ nhỏ với mọi người.

Nhà họ Tiêu và nhà họ Minh đều là những gia đình có bối cảnh không đơn giản, theo trí nhớ của cậu, lúc nhỏ cậu chỉ biết nhà bên có một anh lớn hơn cậu sáu tuổi.

Nhà Tiêu khá đông con cháu, trên Tiêu Ngộ An có hai chị gái, một người anh em họ cùng tuổi còn lại thì nhiều không đếm xuể. Trái lại nhà Minh lại ít con cháu, cậu là con một trong nhà, ít anh em họ hàng. Ngày ngày thấy nhà Tiêu lúc nào cũng náo nhiệt làm cậu muốn chạy sang chơi cùng bọn họ, nhưng xấu hổ chỉ dám trèo cây ngó sang rồi tưởng tượng mình là con cháu nhà họ.

Chính Tiêu Ngộ An là người đã chìa tay ra với cậu.

Một ngày nọ, trong lúc đang leo cây, cậu bất cẩn giẫm gãy cành cây dưới chân mình, khiến cậu chỉ có thể leo lên mà không thể xuống, cậu run đến độ suýt nữa ngã từ trên cây xuống.

Lúc này, Tiêu Ngộ An xuất hiện phía dưới, bình tĩnh giang hai tay, "Xuống chầm chậm thôi, anh sẽ đỡ em."

Sau khi trưởng thành, khoảng cách 6 tuổi cũng dần biến mất, Chênh lệch sáu tuổi so với người lớn thì không khác lắm, nhưng đối với trẻ con ngày ấy lại là cách biệt một trời một vực.

Cậu nhìn Tiêu Ngộ An, rồi nhìn lại mình, bỗng nhiên cảm giác lo lắng và sợ hãi cũng chợt biến mất.

Anh trai dưới tán cây ngày đó, dáng rất cao lớn, nhìn như một người khổng lồ. Dĩ nhiên, sau này Tiêu Ngộ An đã sửa lại suy nghĩ này cho cậu, không thể cứ thấy ai cao lớn hơn mình đều đem họ cùng người khổng lồ xếp vào một loại, gọi họ là người khổng lồ, vì điều này rất không lễ phép.

Cậu cẩn thận trượt xuống và sau đó ngã vào vòng tay của Tiêu Ngộ An. Mặc dù Tiêu Ngộ An cao hơn cậu rất nhiều nhưng thân hình vẫn là của một thiếu niên gầy yếu. Sau khi đỡ được cậu, anh phải lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định lại.

Sự kiện năm đó không bao lâu sau đã trở thành lời giải đáp tuyệt vời nhất trong thời thơ ấu của cậu. Từ đó về sau, cậu đã không cần nhìn lén cảnh náo nhiệt bên nhà Tiêu nữa, mà trở thành một phần của gia đình họ. Tiêu Ngộ An đi đâu, cậu sẽ theo tới đó, chỉ ước gì có thể chuyển luôn giường của mình sang nhà họ Tiêu.

Tiêu Ngộ An đưa cậu đi cưỡi ngựa, dạy cậu đọc sách, viết chữ. Gia giáo nhà họ Tiêu rất nghiêm khắc, nên từ nhỏ Tiêu Ngộ An đã hiểu rõ về tri thức lẫn lễ nghĩa.

Nhưng suy cho cùng, trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, trước mặt người lớn Tiêu Ngộ An là một đứa trẻ hoàn hảo như một viên ngọc không tỳ vết, nhưng khi được nô đùa cùng cậu anh lại trở nên vui vẻ và thú vị hơn. Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, không cần biết tốt hay xấu, chỉ cần là nơi trẻ con thích, Tiêu Ngộ An chắc chắn sẽ dẫn cậu đi.

Cậu luôn dính với Tiêu Ngộ An, ỷ lại Tiêu Ngộ An, đến nỗi bỏ xa bố mẹ ruột một năm không nhìn được bao lần.

Sau này, khi Tiêu Ngộ An đến tuổi, anh được gia đình đưa đến nơi khác học, khiến cậu đau lòng một thời gian dài đến nỗi không màng ăn uống. Ngày ngày ngồi trước cửa nhà họ Tiêu, cảm thấy chỉ cần chân thành chờ, Tiêu Ngộ An sẽ xuất hiện.

Nhưng đến lúc Tiêu Ngộ An trở lại đã là mùa hè năm sau.

Mới một năm không gặp, mà anh so với trí nhớ của cậu đã cao

1 2 »