Tam Gia

Chương 16: Chương 16 Thiếu Niên (Bảy)

Dưới tàng cây thường xuân, Lăng Hiểu đau khổ ôm quyển sách “tuyên ngôn” tiếng đức kiên nhẫn đọc từng chữ, từng câu, thường thường lật xem cuốn từ điển luôn để bên cạnh, tra những từ mà cô không hiểu.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua những lá cây thường xuân, chiếu loang lổ trên người Lăng Hiểu, tuy rằng cảnh tượng này rất yên tĩnh nhưng ở trong mắt người khác lại đẹp một cách kỳ lạ, nhưng chỉ mình Lăng Hiểu mới hiểu được nỗi khổ trong đó ----- học ngôn ngữ mới chưa được bao lâu lại bị bắt đọc cả bộ sách bằng thứ tiếng đó làm cho cô sâu sắc cảm nhận được cảm giác bi thương nghịch chảy thành sông...

"Lăng Hiểu! Lăng Hiểu!" giọng nói của Đường Yên Nhiên vang lên, vừa đi đến vừa mang theo tức giận và lo lắng.

Trong đầu Lăng Hiểu mấy từ ngữ tiếng đức đang chuyển động loạn xạ, giơ tay ý bảo cô ta chờ một chút, Đường Yên Nhiên tính tình nóng nãy vỗ một cái trên trang sách.

Lăng Hiểu quá sợ hãi, nhanh chóng giải quyển sách khỏi cứu móng của Đường Yên Nhiên, sauu khi xem xét phát hiện không có tổn hại gì, mói nhẹ nhàng thở ra.

Quyển sách này là cô mượn của Văn Cẩn, bà cô này ngoại trừ thích mách lẻo với Tam gia còn là một con mọt sách, luôn là người hiền lành, bình dị, dễ gần gũi, bạo điểm duy nhất chính là sách của cô ấy. Một khi làm hư sách của cô ta, Văn Cẩn nổi giận lên quả thực có thể so với Tam gia, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

"Sách sách sách, cô sắp thành con một sách rồi!” Đường Yên Nhiên nhíu mày, cực kỳ chướng mắt với bộ dáng coi sách như mạng của Lăng Hiểu, “Sách của cô quan trọng hay là anh Văn Bân quan trọng?!”

... Sách - - đặc biệt là sách của Văn Cẩn - - quan trọng hơn Tống Văn Bân nhiều! nếu Tống Văn Bân xảy ra vấn đề cô sẽ không đau lòng chút nào, nhưng nếu sách xảy ra vấn đề, cô nhất định gặp phải sự tra tấn tinh thần và thể xác! Lăng Hiểu trả lời trong lòng, lại không thể làm gì khác nên lấy thẻ kẹp sách kẹp lại trang mình đang đọc, khép quyển sách lại “Anh Văn Bân xảy ra chuyện gì sao? Sáng nay anh ấy còn tốt lắm mà?”

"Anh ta đương nhiên là tốt rồi, ôn hương nhuyễn ngọc , phong lưu vô cùng!” Đường Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống kế bên Lăng Hiểu, kéo tay cô bộ dáng hoàn toàn là người chị tốt tri âm tri kỷ “Đàn ông không chịu nổi nhất là cô đơn, em luôn làm việc cảu mình, không để ý tới anh ta, anh ta chắc chắn sẽ chạy theo cô gái khác!”

Trong lòng Lăng Hiểu hiểu rất rõ, nhưng lại làm bộ ngây thơ không hiểu gì, nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: “Chị Yên Nhiên, chị đang nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu gì cả….”

Đường Yên Nhiên đồng tình nhìn Lăng Hiểu, giơ tay vuốt nhẹ tóc của cô. Lăng Hiểu cố ý tỏ ra mình không thông minh, nên Đường Yên Nhiên dần dần quên mấy bộ dạng sử dụng cây roi của cô, chỉ coi cô là cô gái chỉ thích học tập không rành việc đời, nên Đường Yên Nhiên luôn tự cho mình là chị, đem Lăng Hiểu bảo vệ trong vòng tay của mình. Lần này thấy cô ngốc đến vậy ngay cả tai vạ sắp đến mà không biết, quả nhiên là làm cho Đường Yên Nhiên đau đầu.

- - đương nhiên, trừ lần đó ra, cô cũng có chút tính toán nho nhỏ của mình.

"Em không biết gì sao? Gần đây Tống Văn Bân và cô gái trường bên cạnh tên là Bạch Hà kia rất gần gũi nhau, không ít người nhìn thấy bọn họ sau khi tan học thường đi cùng nhau, bộ dạng rất thân mật!” Đường Yên Nhiên bĩu môi, vẻ mặt cứng rắn.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đường yên nhiên, trương chi nhã và một đám con gái khác đương nhiên là đi theo mẹ mình học được không ít thủ đoạn bảo vệ địa vị của mình, cũng đã không ít lần gặp những chuyện như thế này, cô gái bình dân tranh thủ tình cảm, sau khi phát hiện Tống Văn Bân và Bạch Hà gặp nhau, trước tiên các cô bắt đầu thu tập tin tức về Bạch Hà. Đương nhiên, Bạch Hà điềm đạm nho nhã kiên cường, hiếu học vươn lên... những thứ này các cô đều không đê ý, mà điều quan trọng các cô quan tâm là ---- gia thế của cô ta.

Một cô gái phải dựa vào hội từ thiện giúp đỡ mới có thể nhập học, là cô gái bình dân sống cùng mẹ, đương nhiên là không lọt vào mắt các cô, càng làm cho các cô khinh bỉ chính là, mẹ của Bạch Hà hình như là loại tình nhân không thể công khai, xuất thân như vậy quả thực nếu đứng bên cạnh Tống Văn Bân cũng khiến cho hắn trở nên không sạch sẽ!

Các cô có thể cho phép Lăng Hiểu và Tống Văn Bân có quan hệ đính hôn với nhau, thứ nhất là vì hai người môn đăng hộ đối, vâng lời cha mẹ, thứ hai về tất cả các phương diện Lăng Hiểu đều xứng với Tống Văn Bân, thứ ba, Lăng Hiểu chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ hành động yêu đương nam nữ gì với Tống Văn Bân, thậm chí còn chủ động giúp đỡ, cũng sẽ không gây trở ngại các cô gái mến mộ tống Văn Bân. Nhưng Bạch Hà hoàn toàn không có các điều kiện này, các cô không tranh được với Lăng Hiểu, lại càng không dễ dàng tha thứ được cho Bạch Hà đến sau lại muốn ngồi trước.

Chỉ tiếc là, các cô đương nhiên cũng biết mình không có tư cách và lập trường gì để chất vấn chuyện Tống Văn Bân thích ai, nếu quá mức chủ động, sẽ làm mất giá trị của mình, bị người ta cười nhạo. Mà người có tư cách để hỏi nhất, là người có thân phận vị hôn thê này ---- Lăng Hiểu. mà Lăng Hiểu thì đến và đi rất vội vàng, có chút thời gian rảnh thì cầm sách vở vùi đầu vào học, quả thực là ‘không để ý đến chuyện bên ngoài’. Chờ mãi mà không thấy Lăng Hiểu tỏ thái độ gì, đám người Đường Yên Nhiên đương nhiên là đứng ngồi không yên rồi.

"Bạch Hà... ?" Lăng Hiểu khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra nở nụ cười, "À, Em nhớ ra cô ta rồi, anh Văn Bân có nói với em, anh ấy nói thân thế của cô ấy thực sự rất đáng thương, mà người lại kiên cường lại biết vươn lên, nên anh ấy muốn giúp cô ta, không có chuyện gì chuyện cả ."

Đường Yên Nhiên hoàn toàn không nói được gì, vẻ mặt hận ‘rèn sắt không thành thép’ nhìn Lăng Hiểu: “Anh ta nói gì thì enm tin cái đó hả? Lời đàn ông nói là tuyệt đối không thể tin! Bởi vì cho tới bây giờ bọn họ cũng không có quản được nửa người dưới của họ!”

Đường Yên Nhiên xuất thân là con nhà võ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh đám con trai, chuyện gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, tuy rằng vài năm nay đã lớn hơn, bắt đầu chú ý khí cất thục nữ hơn, nhưng một khi sốt ruột lo lắng, bản tính sẽ lộ ra.

Đương nhiên, Lăng Hiểu nghe hiểu được mặt đỏ cả lên, bộ dáng hoàn toàn là bé gái xinh đẹp, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay đường yên nhiên: "Chị Yên Nhiên, chị không được nói lung tung, em tin tưởng anh văn bân, sao anh ấy phải gạt em chứ?”

"Em đó!” Đường Yên Nhiên giơ tay chỉ mi tâm của Lăng Hiểu một cáí " Được rồi, lười nói với em, trái nhắc phải nhắc em lại không quan tâm đến, Em chờ mà xem! Sau này em sẽ hối hận!"

Lăng Hiểu cười khẽ, tóm lại nói trái nói phải cũng là cô tin tưởng Tống Văn Bân, cây súng do mình đào tạo ra lại tự bắn mình, cô không có ngu như vậy!

Dù sao loại chuyện này, người nào giữ được bình tĩnh thì người đó thắng, Lăng Hiểu không cần Tống văn bân, đương nhiên là rất vững vàng, mà mấy cô gái khác nảy sinh tình cảm trong lòng, đương nhiên không có bình tĩnh như Lăng Hiểu.

Điều Lăng Hiểu cần phải làm là khiến mình luôn trong tư thế cao thượng, đứngở trên cao và luôn trong tâm lý coi thường kẻ thù, tự nhiên sẽ có người tranh đấu vì cô ---- đây là thượng sách, nếu phải dùng đến hạ sách, một khi mình hạ thấp thân phận của mình đi đấu với người khác, sẽ làm thấp đi giá trị của mình, nếu quả thực như vậy thì việc lăng hiểu sống lại một lần nữa thật là lãng phí và nhục nhã.

Lăng Hiểu thỏa đáng biểu hiện mình tin tưởng Tống Văn Bân, vì thế nên tạo cho cơ hội cho mấy vị tiểu thư kia nổi tiếng, Lăng Hiểu sẽ không tự mình đi tranh giành chém giết, lại cho người khác một danh nghĩa, khiến cho mấy cô gái đó lấy cớ ‘thay mình’ đi tranh giành.

Đường Yên Nhiên lại nói một hồi, phát hiện Lăng Hiểu vẫn im lặng như cũ, sau cùng không những không buông tha cô, ngược lại còn lôi cô ra cửa trường.

Lăng Hiểu đại khái biết được ngoài cửa trường có chuyện xảy ra, đương nhiên cũng thu dọn đồ đạc của mình, đi theo Đường Yên Nhiên ra khỏi lớp.

Trên cơ bản đã đến giờ tan học, cổng trường người đến người đi, có không ít nữ sinh tụ năm tụ ba dừng chân nói chuyện, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn một cô gái ăn mặc thanh nhã, nhìn qua hơi có chút địch ý.

Cô gái tự nhiên cũng cảm nhận được, có chút luống cuống nắm vạt áo của mình, bộ dáng vô cùng đáng thương nhưng thật ra cũng lôi kéo không ít ánh mắt của nam sinh, vây quanh cô bắt chuyện vài câu, càng làm cho cô ta ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Kiếp trước, Tống Văn Bân ngoại trừ diện mạo xem như không tệ, cho dù là khí chất hay tài năng cũng không thế so sánh được với bây giờ, đương nhiên không thể lọt vào mắt của các đại tiểu thư cao cao tại thượng, không có địa vị quý công tử ở trường học này. Chuyện tình cảm của Bạch Hà và Tống Văn Bân tuy không bị ngăn cản gì, cũng không có nhiều người chú ý, cũng không biết kiếp này Bạc Hà tiếp cận Tống Văn Bân như vậy, có thể chịu nổi sự căm ghét của mấy đại tiểu thư này không.

"Thì ra là Bạch Hà." Đường Yên Nhiên bĩu môi, nói nhỏ bên tai Lăng Hiểu, biểu tình khinh thường, “Nhìn bộ dáng của cô ta kìa, thật sự là làm cho người ta khó chịu”.

Mọi cô gái tiếp nhận giáo dục chính là đoan trang, lịch sự, cao quý, khí chất cao quý hào phóng, cô gái như cô ta không thích hợp làm vợ, xử lý việc nhà, ra ngoài xã giao, mà người đàn ông lại càng thêm thích vẻ mảnh mai ôn nhu, khiến cho người ta sinh lòng thương xót, chỉ có thể làm thiếp hoặc là ngoại thất, có thể nắm trong lòng bàn tay tùy ý thưởng thức.

"Em nhớ cô ta." Lăng Hiểu gật đầu cười, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, không có chút gì là không vui, ngược lại rất bình tĩnh, dẫn tới tiếng bàn luận chung quanh càng ngày càng xôn xao, "Thật sự là cô gái xinh đẹp! Nhìn cô ấy, em rốt cuộc đã biết vì sao anh văn bân lại nhớ mãi không quên như vậy, ngay cả em cũng không nhịn được mà muốn giúp đỡ cô ta!’

Đường Yên Nhiên khóe miệng giật một cái, không thể làm gì khác hơn dời tầm mắt, mà Lăng Hiểu thì lúc Bạch Hà nhìn cô, cô đã mỉm cười thân thiện nhìn lại ----- thân mật, lại mang theo vẻ thương hại cao cao tại thượng, lập tức đã phân rõ cao thấp và giá trị con người thế nào.

Một người có thể tùy ý tỏ ra đồng tình, một công chúa cao cao tại thượng, còn một người lại cầu xin sự thương hại của người khác như người hầu, trông giống như là ý tốt nhưng lại biểu lộ sự trào phúng xem thường, đó mới là chân chính làm tổn thương người.

Khóe miệng Bạch Hà hơi cứng lại, thiếu chút nữa tự ti mà quay đầu bỏ đi, đột nhiên lại nhìn thấy bóng dáng mà cô chờ đợi đã lâu, cuối cùng vẫn kiên trì đứng tại chỗ, cõi lòng đầy chờ mong.

Chỉ tiếc, người kia thấy trước tiên, lại không phải là cô, mà là người dường như tỏa ra hào quang công chúa.