Tam Hỏa

Chương 49

Để Tống Tịnh Vãn vận động thật ra cũng không khó, chỉ cần tìm được việc cô yêu thích. Học bơi được một nửa, hiệu suất quá thấp, Lâm Sân không thể không tìm môn thể thao khác khơi gợi sự hứng thú của cô.

Ừ, ai bảo cô biến kiểu áo tăm bảo thủ trở nên quyến rũ như thế.

Cuối tuần, Lâm Sân lái xe đến vùng ngoại ô, dừng ở dưới chân núi, sau đó đi lên trên núi để cắm trại. Buổi tối, hai người ôm nhau nằm trong lều lắng nghe tiếng côn trùng, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Trời sao mùa hè rực rỡ nhưng không chói mắt, mênh mang trong màn đêm, ngoài ánh đèn trên lều và lửa trại chưa tắt, xung quanh đen tối, vắng lặng. Suối nước chảy róc rách, phạm vi 5km không có người, giữa không gian dường như chỉ còn bọn họ. Thời gian này, oi bức trong thành phố còn chưa hết, bọn họ khoác một áo mỏng, tránh gió lạnh.

Trên núi dưới núi như hai thế giới khác nhau. Nếu không gặp được Lâm Sân, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Mùa hè nhiều muỗi, Tống Tịnh Vãn vậy mà phát hiện được một con đom đóm bên ngoài, nó phát ra tia sáng yếu ớt lướt qua hai người, khóe miệng cô tươi cười, nói với Lâm Sân: “Chú Lâm, anh nhìn kìa, có đom đóm.”

Thấy dáng vẻ hưng phấn của cô, trong mắt như phát ra dư quang rạng rỡ, “Một con thôi mà vui vẻ như vậy.”

Môi trường ngày càng ô nhiễm vì bị khai phá, ở thành phố rất ít khi được diện kiến mấy chú đom đóm. Cô nói, hồi nhỏ hay cùng ông nội về quê, đứng dưới mái hiên buổi tối từng thấy một con đom đóm, từ đấy về sau chưa từng gặp lại loại sinh vật yểu mệnh đó.

Anh cười cười, nói: “Con gái các em đều thích mấy thứ thế này”

Tống Tịnh Vãn hỏi anh khi còn bé đã thấy qua đom đóm chưa, anh nói khi còn bé không thấy, lớn lên đi chu du tứ phương thì thấy qua không ít, có một lần ở chỗ bụi cỏ lau nhìn thấy một đàn đom đóm, chiếu lấp lánh trong đêm đúng là hiếm có, cô nghe đến mê mẩn, tưởng tượng ra hình ảnh kia xinh đẹp biết bao, anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô cúi xuống hôn một cái.

Trời sao lộng lẫy, lúc này là thật sự ngắm sao.

Rời xa thành phố ồn ào náo động, hai người rúc vào với nhau nói chuyện. Ai cũng không nhìn thời gian, mặc kệ nó lặng lẽ trôi qua.
Tống Tịnh Vãn gặp được mẹ Lâm là ngoài ý muốn.

Hô đó bọn họ ở biệt thự, Lâm Sân có việc đi ra một lát, cô ở sân sau tưới cây, nghe được tiếng bước chân tưởng rằng Lâm Sân trở về, nhìn lại, đối phương cũng kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nở nụ cười hòa ái: ” Tiểu Vãn đúng không? Bác là mẹ của Lâm Sân, thật xin lỗi con, bác nghĩ chỗ này không ai ở nên tới xem qua một chút.”

Cô gật gật đầu, có chút mờ mịt luống cuống, vội vàng buông bình tưới xuống chào hỏi: “Con chào bác gái. Bác đừng nói xin lỗi, là con nên nói mới phải. Chú Lâm mới đi ra ngoài, nói một lúc sẽ trở về, để con gọi điện cho anh ấy.”

Chú Lâm? mẹ Lâm sững sờ, sau đó lập tức cười cười.

Nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, bà nhanh tay ngăn cản: “Không vội vàng, bác muốn đến xem qua chỗ này, không có tìm thằng bé, nếu nó có việc thì thôi, hôm nào về cũng được. Bác cũng có việc phải đi luôn, tìm bữa nào về nhà ăn cơm với Lâm Sân nhé. Gặp lại sau, Tiểu Vãn.”

Bà cười ôn hòa với cô, cũng không ở lại, vội đến lại vội đi. Lúc Lâm Sân về, thấy cô đăm chiêu nhíu mày, đưa tay xoa xoa mi tâm, nghe thấy cô tràn đầy lo lắng hỏi: “Chú Lâm, hôm nay mẹ anh tới, nhưng nhìn thấy em xong liền đi luôn, có phải do em quá lạnh nhạt, khiến bác gái không thoải mái?”

Anh lắc đầu, cười nói: “Không phải, bà ấy sợ dọa em.”

Mẹ Lâm vừa đi, quay người liền gọi điện thoại cho anh, nói liên miên lải nhải liên tục: “Thì ra con không có lừa gạt mẹ, thật sự có bạn gái. Mẹ còn tưởng rằng là con lập kế đối phó mới nói ra mấy cái tên kỳ quái. Chừng nào định đưa người về ra mắt? Cô nương xinh đẹp, nhu thuận như vậy, không cẩn thận chạy mất đó. ” Mắt thấy hi vọng có con dâu tăng cao, bao năm nay mẹ Lâm chưa từng kích động như vậy, sợ anh quay qua quay lại khiến bạn gái hoảng sợ chạy mất, dặn đi dặn lại, bảo anh phải đối xử thật tốt với cô bé.

Anh cũng mới biết được, thì ra mẹ không tin mình, vẫn nghĩ anh lừa người ta.

Nói đến đây, anh bất đắc dĩ cười cười: “Bà ấy rất thích em, gọi cho anh xong lại ấn thêm một cuộc thông báo với bố, nếu không phải anh can ngăn, đoán chừng chưa đến một tiếng, cả họ hàng thân thích đều biết hết.”

Anh trấn an để cô yên tâm không đoán mò, nhưng sao mà cô không nghĩ cho được.

Từ hôm đó về sau, cô chờ đợi anh nói muốn đưa mình về gặp bố mẹ, giống như anh không hề để chuyện này trong lòng, mấy hôm đã quên.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, lại cảm thấy không nên buông lỏng bản thân, đột nhiên khó hiểu anh đang nghĩ gì. Thật ra, gặp phụ huynh cô đã nguyện ý rồi, bởi vì Lâm Sân cũng đã gặp qua bố mẹ mình. Từ ngày đó giải thích nhà anh không tin anh có bạn gái, nàng cô có chút áy náy, thế nhưng Lâm Sân chẳng đề cập đến nũa.

Anh vẫn luôn muốn kết hôn, trong khoảng thời gian này hình như không có nghĩ như vậy. Chỉ là cô vẫn luôn hiểu được, công việc anh bộn bề, đi sớm về trễ, trông đã vất vả rồi.
So với bận rộn của tất cả mọi người, bất luận là sinh hoạt hay công việc, Nghiêm Tư lúc nào cũng lộ ra vẻ thảnh thơi không ưu sầu. Anh không làm việc, thú tiêu khiển mỗi ngày là chơi mạt chược và dắt chó đi dạo rồi ngồi đợi cô gái vẫn chưa gặp lại kia.

Những người rảnh rỗi nhàn hạ, Nghiêm Tư tham gia tranh tài mạt chược cùng nhóm ông lão bà lão trong tiểu khu, cuối cùng ở một đống cao thủ tranh tài thể hiện kĩ xảo công phu bậc nhất, trở thành quán quân, lại đi thi cấp thành phố giành chiến thắng, bởi vì vẻ ngoài anh tuấn, lên TV tiếp nhận phỏng vấn, người qua đường không nghĩ đến đây là cuộc thi chọn nhân tài, lại nhìn từng dãy bàn chơi bài ở phía sau, nhất thời không biết tin tức thực hay hư.

Bạn bè biết được thì nhao nhao chúc mừng, hình như Nghiêm Tư cũng thấy một năm qua quá lạnh nhạt với nhóm bạn này, nghĩ đến không lâu vừa đạt giải thắng cuộc, mượn lý do tổ chức ăn mừng, nói rằng mùa hè đến, mời họ đi câu cá cắm trại ở vùng ngoại ô. Câu cá nhàm chán tới mức nào chứ, nhưng bạn bè vẫn nể mặt Nghiêm Tư không dám hé miệng.

Lâm Sân tự nhiên cũng được mời, sáng sớm, anh lái xe đưa Tống Tịnh Vãn đang chạm mặt Nghiêm Tư dưới lầu. Anh ấy đi motor, hai cái móng vuốt của Đại Bảo đặt trên vai, một người một chó một xe máy, trông phong cách cực kỳ.

Lâm Sân nói: “Cậu định thế này đi?”

Anh ấy tưởng rằng hỏi về Đại Bảo, trả lời: “Muốn ở qua đêm, Đại Bảo không ai chăm.”

Từ nơi này đến vùng ngoại ô phải lái xe hơn hai giờ, Lâm Sân nói: “Cậu tự lái motor mà đi, đưa Đại Bảo cho tôi.”

Nghiêm Tư cũng không khách khí, trực tiếp mở cửa xe sau, vỗ vỗ đầu Đại Bảo để nó vào, Đại Bảo “Gâu” một tiếng nhảy lên chỗ ngồi phía sau, vững vàng dựa vào ghế, bởi vậy, bọn họ với Nghiêm Tư mỗi người một ngả, một bên lái xe ô tô, một bên lái xe motor.

Một đường lộng gió, Nghiêm Tư phóng motor đến chỗ mọi người.

Tống Tịnh Vãn hứng thú với câu cá, Lâm Sân liền ngồi bên cạnh cô, không cùng những người khác đi thám hiểm trong rừng. Nghiêm Tư tự nhiên cũng muốn câu cá, anh cũng không cảm thấy mình sẽ trở thành bóng đèn, tự nhận xét mình không có bao nhiêu sáng chói, thấy Tống Tịnh Vãn đã câu được hai con mà mình vẫn chưa được gì, thẳng toẹt nói cô vận khí tốt, ngồi ở chỗ nhiều cá, lập tức đứng dậy chuyển sang ngồi gần chỗ họ.

Sau một tiếng, Tống Tịnh Vãn lại câu lên hai con, số lượng không nhiều nhưng cá rất lớn. Đại Bảo trông thấy cá trong thùng vùng vẫy liền sủa inh ỏi, Nghiêm Tư quát lớn: “Đừng sủa nữa, cá bị con hù sợ chạy mất rồi.”

Lâm Sân chê anh chướng mắt, nhưng cũng không nói gì, mười mấy phút sau Tống Tịnh Vãn lại câu được một con cá, Nghiêm Tư nhìn cái thùng toàn nước không của mình thở dài một cái, mang theo cần và thùng yên lặng rời khỏi.

Buổi chiều, cá Tống Tịnh Vãn câu được đem đi chế biến, Nghiêm Tư chậm chạp chưa về, không ăn được cá cô đã câu.

Ăn cơm xong, Lâm Sân nói có việc phải đi ra ngoài, Tống Tịnh Vãn nhớ tới Tôn Uẩn ở vùng lân cận quay chụp, gọi điện cho cô ấy, bọn họ đã chụp xong lâu rồi, không ở lại chỗ này. Tôn Uẩn nhớ tới hôm nay gặp được một người khó hiểu oán trách với Tống Tịnh Vãn vài câu: “Hôm nay tớ gặp được người kỳ quái lắm, nói rằng đã tìm tớ từ lâu mà không thấy, muốn trao đổi phương thức liên lạc, lúc về sẽ tặng tớ một bài hát. Hiện tại fan hâm mộ thật dễ tìm, người này dáng dấp lại đẹp trai, mỗi tội chẳng biết đầu óc có vấn đề chỗ nào.”

Nghĩ đến Nghiêm Tư hiện tại vẫn chưa về, Tống Tịnh Vãn hỏi: “Anh ấy có nói mình là ai không?”

“Ờm, tớ không cho anh ta phương thức liên lạc, anh ấy liền viết cho tớ một ghi chú trong điện thoại, nói nếu như thay đổi chủ ý muốn liên hệ thì còn có căn cứ để gọi, tên gì nhỉ….cái gì mà… Nghiêm Tư?”