Tam Khí Công Tử

Chương 44

Cuốn 2: Nhị thế hạ hiên vũ

Chương 7(44)

Editor: Miklinh

Trời đã về chiều, hai đại du thuyền sau khi du hồ đều cập tại thủy lâu.

Trên thủy lâu, những người không phận sự đã rời đi cả. Bữa tối được chuẩn bị sẵn, gồm những món ăn vừa quý vừa lạ, bàn tiệc sang trọng, bày ngăn nắp.

Sảnh tiệc chia làm hai bên, một bên là chỗ dành cho các vị khuê tú, một bên dành cho các vị công tử. ở giữa có có treo mành sa ngăn cách, nhưng mành sa không chạm đất, cúi đầu có thể thấy được gấu váy hương y, qua lớp mành sa loáng thoáng, có thể trông thấy thân ảnh thướt tha, nghe giọng nói của nữ tử như oanh như yến, thật đúng là một phen tân thú.

Yên Chi nhìn xuyên qua lớp rèm, Tạ Thanh Trắc đang ngồi ở bên cạnh Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh bưng rượi, trò chuyện với Tạ Thanh Trắc, còn Tạ Minh Thăng thì đang đứng cùng người khác, cao hứng đàm luận.

Tình nghĩa huynh đệ giữa Tạ Minh Thăng và Tạ Thanh Trắc chỉ là làm trò bảo tồn mặt mũi, điều này Yên Chi biết rõ.

Theo bản mệnh, Tạ Minh Thăng tuy không thích cách làm người của Tạ Thanh Trắc nhưng dù sao cũng là huyết mạch một nhà, bình thường cũng cố gắng giúp đỡ một hai, tránh việc bị kéo chân sau.

Mà Tạ Thanh Trắc lại là một kẻ bạch nhãn lang, chẳng những không vì thế mà cảm kích, ngược lại còn cho rằng Tạ Minh Thăng mang theo hắn cũng chỉ vì muốn có phông nền, làm nổi bật bản thân mà thôi.

Người khác càng khinh thị hắn, hắn lại càng ghi hận Tạ Minh Thăng, đến khi Đinh Lâu Yên gả cho Tạ Minh Thăng, hắn liền triệt để bạo phát.

Yên Chi không khỏi nghi hoặc, nếu đúng như bản mệnh viết, Tạ Thanh Trắc nhất kiến chung tình với Đinh Lâu Yên, thì tại sao lại không hề hứng thú với đề nghị của nàng?

Càng khiến cho Yên Chi không hiểu ấy là Tạ Thanh Trắc có thể giao hảo với Đỗ Cảnh. Trong bản mệnh, Đỗ Cảnh là bạn tốt của Tạ Minh Thăng, hai người như bóng không rời người, người luôn có bóng. (chỗ này edit thoát nhá, cho dễ hiểu với người Việt. Trong truyện t nhiều lần làm thế, rất xin lỗi tác giả nhưng kệ đi, đằng nào cũng làm chui rồi, sau này t cũng k chú giải nữa. Mọi người ngầm hiểu nhé, nếu bạn nào đọc cv mà thấy không đúng thì cứ nhớ ngay từ đầu tớ đã nói bản edit không trăm phần trăm rồi)

Bởi vì thân phận của cô cô, thuở nhỏ Đỗ Cảnh được đón vào trong cung sống một thời gian. Cung cấm sâu tựa biển, loại thủ đoạn nào hắn cũng đã từng gặp qua, luận tâm cơ, Tạ Thanh Trắc không thể nào đấu lại hắn.

Mỗi khi Tạ Minh Thăng bị tính kế, hắn đều giúp đỡ chắn cản hoặc thay Tạ Minh Thăng phản chiêu, sau này, sự tình giữa Tạ Thanh Trắc và Đinh Lâu Yên bại lộ cũng đều do Đỗ Cảnh bày ra.

Nếu không nhờ Đỗ Cảnh, Tạ Minh Thăng không biết đã bị huynh đệ của mình trong tối ngoài sáng giết chết bao nhiêu lần.

Cho nên đời này, Đỗ Cảnh với Tạ Minh Thăng mà nói, chính là Quý phó của đời trước, là quý nhân tương trợ.

Điều duy nhất khác biệt với Quý phó ấy là Đỗ Cảnh trực tiếp chặn hết tất cả những gì dơ bẩn xấu xa ở bên ngoài, không hề khiến Tạ Minh thăng phải đụng tay.

Mà Tạ Minh Thăng có thể làm Tạ gia phát triển, trở lại vị trí đứng đầu thế gia, không chỉ bởi năng lực của chính hắn mà còn nhờ thân phận và nhân mạch của Đỗ Cảnh.

Nhưng bây giờ Đỗ Cảnh lại giao hảo cùng Tạ Thanh Trắc. Dựa theo tính cách thích bao che khuyết điểm của Đỗ Cảnh, nếu ngươi tốt, hắn cũng sẽ tốt, tựa như trường hợp của Tạ Minh Thăng; ngược lại nếu như ngươi là một kẻ tâm tư bất chính, hắn cũng đóng chặt hai mắt, chẳng phân biệt thị phi mà giúp ngươi

Có điều, một kẻ lõi đời, cực kì phòng bị như Đỗ Cảnh, muốn được hắn để mắt, coi như huynh đệ, dùng chân tình để đỗi đãi, thật sự quá khó khăn.

Theo bản mệnh, Tạ Minh Thăng từ nhỏ đến lớn đều nhân nhượng Đỗ cảnh, lại coi hắn như đệ đệ ruột thịt, nên mới được Đỗ Cảnh thừa nhận.

Nàng không rõ, vì sao Đỗ Cảnh lại giao hảo cùng Tạ Thanh Trắc, trông bộ dáng lãnh đạm của Tạ Thanh Trắc, không giống người dễ dàng nhân nhượng người khác chút nào.

Yên Chi nhắm mắt. Tạ Thanh Trắc trộn lẫn với Đỗ Cảnh, không biết nàng phải tốn bao nhiêu công sức mới bảo vệ được Tạ Minh Thăng chu toàn? Nếu Tạ Thanh Trắc thật sự âm hiểm tiểu nhân như bản mệnh viết, thì nàng phải làm sao?

Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, người nào nàng chẳng thương, khó tránh khỏi việc bó tay bó chân.

Hiện nay Yên Chi không có biện pháp nào, chỉ có thể dựa theo bản mệnh để hành sự. Không cần biết Tạ Thanh Trắc có tâm mộ Đinh Lâu Yên hay không, nàng phải buộc hai người họ thành một đôi.

Yên Chi không dám đem tính mạng của Tạ Minh Thăng ra cược. Tạ Thanh Trắc có Đỗ Cảnh giúp đỡ, nếu để Tạ Thanh Trắc vì việc cưới thê mà nảy sinh hận ý, vậy thì thà nàng giúp Tạ Minh Thăng xuống địa phủ bình an, đỡ phải chịu nhiều khổ sở.

Yên Chi đang nghĩ làm cách nào mới có thể để Tạ Thanh Trắc và Đinh Lâu Yên tiếp xúc với nhau nhiều một chút thì đột nhiên, thiên kim thượng thư ghé vào bên tai Đinh Lâu Yên, nói; "Yên nhi, ngươi có thể đi thay y phục cùng ta không?"

Đinh Lâu Yên gật gật đầu, rồi đứng dậy, cùng thiên kim thượng thư bước ra khỏi thủy lâu. Yên Chi cùng nha hoàn của thiên kim thượng thư nhất nhất theo sau.

Thủy lâu này xây men theo cây cổ thụ ở đảo nhỏ giữa hồ. Thiên kim thượng thư dẫn Đinh Lâu Yên đi qua tiểu u kính, vào một lầu các giữa rừng thì không cho các nàng theo nữa, có lẽ là có lời nói riêng với Đinh Lâu Yên.

Yên Chi thấy Đinh Lâu Yên đã đi vào bèn thả lỏng thân mình, duỗi tay duỗi chân cho gân cốt linh hoạt, cứ tiếp tục như thế nữa, nàng sẽ hỏng mất.

Xong chuyện, nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy nha hoàn của thiên kim thượng thư vẫn thẳng tắp đứng đó, không nhúc nhích cũng không nói một câu, trong không gian đã sẩm tối, các nàng tựa như những bóng ma, rợn người.

Yên Chi đang muốn mở miệng khơi chuyện, lại có tiếng gọi ở phía sau: "Một trong hai ngươi đến đây, dẫn đèn lồng giúp bổn thế tử"

Yên Chi cùng nha hoàn bài trí nhìn về phía sau, Đỗ Cảnh đang đứng đó nhìn các nàng. Hắn nhìn Yên Chi, cười đáng khinh: "Ngươi đi" Hắn chìa đèn lồng đến cho Yên Chi: "Đem đèn lồng này đưa đến chỗ Tạ gia nhị công tử, bổn thế tử không đi được"

Yên Chi nghe vậy, ứng một tiếng rồi nhận lấy đèn lồng, đi ra khỏi viện.

Đỗ Cảnh nhìn bóng dáng rời đi của yên Chi, ánh mắt hơi trầm xuống. Biểu hiện của Tạ Minh Thăng hôm nay quá tốt, Tạ Thanh Trắc có thể bằng vẻ bề ngoài bắt lấy nữ nhi tâm, nhưng nếu nói đến danh môn khuê tú cỡ Đinh Lâu Yên, chuyện mắc câu không đơn giản vậy, nhưng nắm bắt nha hoàn của nàng hẳn không thành vấn đề...

Nếu nha đầu kia chu toàn bên trong, thi thoảng thổi gió bên tai Đinh Lâu Yên, không sợ không chiếm được tâm của Đinh Lâu Yên.

Đinh Thiện Đoàn vốn yêu thương nữ nhi, chỉ cần Đinh Lâu Yên thích, hắn sao nỡ chối từ.

Việc này nếu thành cũng không uổng hắn phí công, tận tình khuyển nhủ chuốc rượu hắn, lại tân tân khổ khổ lừa hắn ra ngoài.

Ngoại viện cách thủy lâu và lầu các trong rừng khá xa, có thể nói là cực kì hẻo lánh. Yên Chi đi hồi lâu mới đến nơi. Trông thấy tòa đình cách đó không xa, nàng cầm đèn lồng bước nhanh đến, nàng nhìn quanh nhưng không trông thấy bóng dáng của Tạ Thanh Trắc, nàng hơi hoài nghi, không biết có phải Đỗ Cảnh rượu say nói bậy không.

Bốn phía lặng im, trong viện không một bóng người, nơi này lại gần mặt hồ, gió đêm lạnh gào thét, càng thêm sâu thẳm đáng sợ.

Nhưng Yên Chi cũng không để ý, nơi này còn tốt chán so với bãi tha ma.

Nàng đứng một lát rồi định quay trở về, nhưng bỗng thấy xa xa có người chậm rãi bước tới nơi này. Đèn lồng trong tay người nọ mờ nhạt, khẽ lay theo gió. Khuôn mặt hắn thanh tuyển (chắc say rượu)vì thế mà khí chất thanh lãnh mất đi vài phần, xiêm y hắc sắc vốn nghiêm nghị, ở trên người hắn lại toát ra vẻ thoát tục, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, như sơn như thủy.

Yên Chi xưa nay không thích sự âm u, hôm nay lại cảm thấy màu đen rất đẹp mắt.

Tạ Thanh Trắc đứng cách vài bước, nhàn nhạt nhìn nàng.

Ngoại viện thấm hơi nước từ mặt hồ, phiêu đãng tầng hơi nước xen lẫn mùi hoa.

Yên Chi chợt hoảng hốt, hắn đứng đó cầm đèn lồng, nhìn nàng, tựa như đời trước, khiến nàng tưởng rằng bốn mươi bảy năm như một giấc mộng, hắn từ trước tới nay chưa từng rời đi.

Nhưng thế thì sao? Bất quá chỉ là nàng tưởng vậy.

Nàng bước xuống bậc thềm, đến gần hắn hơn một chút, trong lòng tràn đầy áy náy.

Yên Chi thu liễm cảm xúc, nhìn hắn, hơi hạ thấp thân mình hành lễ rồi nhẹ nhàng cười: "Nô tỳ thỉnh an công tử, ngài lại lạc đường sao?" Thoạt trống thấy bộ dáng nhàn nhàn tản bộ của hắn, nàng liền biết hắn đã đi được mấy vòng.

Chuyện chế nhạo trắng trợ thế, Tạ Thanh Trắc sẽ không để ý. Hắn làm như không nhìn thấy Yên Chi, chỉ đi lướt qua nàng, theo một con đường mòn khác, mà phương hướng này lại càng cách xa thủy lâu.

Cảm thụ phương hướng của hắn quá nguy hiểm, đi lại nhiều như thế mà không đúng một lần. Yên Chi dù nhắm mắt mà đi cũng có thể đến trước hắn.

Yên Chi ở phía sau, không nhắc nhở hắn, chỉ im lặng, cách vài bước mà theo hắn..

Hai người cầm đèn lồng, một trước một sau, đi qua chỗ tĩnh lặng, tiếng dễ mèn kêu xuỳn xuỵt càng làm bật vẻ tĩnh lặng. Yên Chi ngừng bước chân, đột nhiên hỏi: "Hôm qua, vì sao Nhị công tử không ủng hộ biện pháp của nô tì?"

Tạ Thanh Trắc nghe vậy, dừng bước, xoay người nhìn nàng. Bộ dáng hắn vẫn thanh thanh lãnh lãnh, mặt mày lộ ra vài phần lạnh bạc, đôi mắt hắn thâm thúy, thoạt nhìn như chứa trùng điệp núi non.

Yên Chi nhìn hắn, hơi vài phần chế nhạo: "Với tình cảnh của Tạ Nhị công tử hiện giờ, chẳng lẽ còn mong ngày sau có thể cân sức cân tài cùng đường ca?"