Tâm Ma - Đường Tí La Bắc

Chương 1

“Nghe nói lần này Ngu thượng tiên xuống núi mang về một người phàm không có tiên căn.” Người đệ tử mặc y phục trắng nhìn quanh bốn phía một lượt, không có ai ở đây, quả thực không nhịn được muốn chia sẻ cái bí mật động trời này, bỏ cây chổi xuống  và thì thầm vào tai người đồng môn, “Ta nghe nói, thượng tiên muốn nhận hắn làm đồ đệ!”

“Cái gì?”

Liếc nhìn một cái hắn hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc của người đồng môn kia, giả vờ lộ ra nụ cười thần bí.

“Hơn nữa, nghe nói người phàm này là một kẻ dựa vào ăn xin để kiếm sống đó…”

Vẻ mặt kinh ngạc trên gương mặt của người đồng môn đột nhiên ngưng trệ, biến thành cứng nhắc, cảm xúc trong mắt dần chuyển sang hoảng sợ.

Hắn ta đang nói rất nhiệt tình, hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng, hắng giọng chuẩn bị nói tiếp, thì liền bị đập mạnh vào đầu.

Hắn ta đơ người lại rồi từ từ quay đầu ra sau, vị sư tỉ Bùi Thạch Nam không nhìn thấy vào ngày thường, bây giờ lại có thể đứng sau hắn.

Sư tỉ mặc bộ y phục đỏ rực, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết, y phục màu đỏ như chu sa càng tôn thêm vẻ đẹp. Đáng tiếc là hai kẻ có mặt đều không có tâm trạng thưởng thức.

“Hai người các ngươi không quét dọn sơn môn cho sạch sẽ, ở đây thì thầm to nhỏ cái gì, đệ tử ở bên ngoài còn dám chỉ trích thượng tiên, sao các ngươi dám!” Khuôn mặt của Bùi tỷ lạnh như băng, dáng vẻ đó tám phần là đã nghe được toàn bộ rồi, chiếc roi da trong tay sư tỷ bị xoắn lại thành nhiều hình dạng khác nhau.

Xong rồi xong rồi.

Hai người đệ tử khóc không ra nước mắt, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.

Bùi Thạch Nam giơ cổ tay lên, chiếc roi ra trong tay cũng hơi giơ lên, định giáng cho hai kẻ này một roi coi như hình phạt.

“Được rồi Thạch Nam.”

Một giọng nói thần tiên rất êm tai từ phía sau truyền tới, thánh thót giống như tiếng vàng ngọc va chạm vào nhau, đệ tử quỳ trên mặt đất bất giác ngẩng đầu lên.

Ngu Dư nhận ra ánh mắt của bọn họ, dừng lại nở một nụ cười.

Cả hai đều cảm nhận được thềm linh quang, ánh mắt rũ xuống, không dám nhìn nữa.

Không giống với vẻ đẹp vô song của sư tỷ, vị thượng tiên này không thể nào làm cho người khác nảy sinh ra tâm không sạch, bọn họ vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của thượng tiên thì đã hoàn toàn mất đi dũng khí mạo phạm.

“Sư Thúc!” Bùi Thạch Nam cất roi ra và hành lễ, sau đó cọ vào người bên cạnh, nắm lấy cánh tay của nàng, nguôn mặt tươi cười, ngoài ý muốn lộ ra phong thái của một thiếu nữ: “Người quá tốt rồi, cho nên mới có những kẻ không có mắt này. Theo con, cứ dạy cho bọn họ một bài học!” Nói rồi cũng không để ý hai người đệ tử quỳ trên đất, kéo Ngu Dư chầm chậm đi lê núi.

Mặc dù đi không nhanh, nhưng một bước như mười bước, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt họ.

Xa xa chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của thượng tiên: "Không phải việc gì to tát, hơn nữa những gì bọn họ nói cũng đều là sự thật.”

Mặc dù đã người đi xa rồi nhưng hai đệ tử vẫn còn ngơ ngẩn, quỳ trên mặt đất mãi không đứng dậy.

Một lúc sau, một người mới thì thào trước: “Ta không muốn tu luyện trường sinh bất tử nữa, ta muốn xuống núi làm người ăn xin.”

......

“Sư thúc người thực sự muốn thu nhận kẻ ăn xin nhỏ kia làm đồ đệ sao?” Cho dù có cố gắng che giấu, Bùi Thạch Nam vẫn không khỏi lộ ra một chút ghen tị.

Ngu Dư thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay để an ủi nàng ta: “Thạch Nam, ta thương hại hắn mất cả cha lẫn mẹ, bơ vơ không nơi nương tựa, buộc phải trở thành như vậy.”

“Vậy con, vì sao...”

“Con là con gái của đại trưởng lão, không có lí nào lại chọn người khác, hơn nữa cho dù con không trở thành đồ đệ của ta, sư thúc cũng là người thương con nhất.”

Bùi Thạch Nam cắn môi, không còn cách nào cúi thấp đầu, giống như đã thỏa hiệp, lại không cam lòng mà lẩm bẩm: “Nhưng sư thúc là thượng tiên, đừng nhắc tới thiên môn chúng ta, số thượng tiên ở giới Vân Thiệp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không cần phải xa vời,với tài năng của con, tu luyện thật tốt, rất nhanh sẽ trở thành vị thượng tiên thứ hai của thiên môn chúng ta.”

Dù nàng có tức giận hay là không cam tâm, Ngu Dư vẫn luôn bao dung và dịu dàng, dần dần nàng cảm thấy bản thân mình đang tức giận vô cớ, thế là phải kìm lại,nhưng vẫn có một chuyện không hiểu rõ.

“Nhưng mà sư thúc, ngài đã gặp được rất nhiều đứa trẻ mồi côi, tại sao lại là hắn?”

“Bởi vì, hắn chính là người đồ đệ mà trời đã định cho ta.” Ngu Dư mỉm cười, nhưng lại có vẻ ý tứ.