Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 40: Ôn gia

Khi tiểu binh lính ngẩng đầu lên thì trong ánh mắt hắn cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Mà Thẩm Ngọc ngồi ở một bên thì cũng khẽ cau mày khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của tiểu binh lính, nàng thoáng suy tư trong chốc lát vì nàng cảm thấy hình như bản thân mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi.

Tiểu binh lính nhìn Phương Duệ rồi lại di chuyển ánh mắt sang nhìn Thẩm Ngọc, lúc này trong ánh mắt hắn mang theo một chút không chắc chắn lắm…

Phương Duệ nhìn thấy sắc mặt của tiểu binh lính và Thẩm Ngọc thì hắn liền biết rõ mấy người bọn họ nhất định đã từng gặp nhau, chẳng qua từ khi sống lại thì phần ký ức ở đời trước của hắn cũng coi như còn nguyên vẹn nhưng có một số việc xảy ra đã quá lâu nên hắn cũng lãng quên rất nhiều, cho dù trí nhớ hắn có thuộc dạng tốt thì cũng không thể nhớ nổi.

Tiểu binh lính này chắc khoảng mười bảy mươi tám tuổi, bề ngoài thuộc dạng mi thanh mục tú. Tuy nhiên ở trong quân doanh huấn luyện hơn nửa năm nên dù là mi thanh mục tú thì cũng trở nên cứng cáp, lão luyện. Hơn nữa làn da trắng nõn của thiếu niên cũng biến thành màu lúa mạch rắn rỏi do bị phơi nắng quá nhiều, thế nên nhìn người thiếu niên này đã không còn vẻ ngây thơ của tuổi trẻ mà thay vào đó là khí thế chững chạc của nam nhân trưởng thành.

Phương Duệ ngồi ở ghế chủ toạ, hắn nhìn tiểu binh lính ở phía dưới thì càng nhìn chỉ càng cảm thấy người này rất quen mắt. Phương Duệ khẽ nghiêng người về phía trước rồi để khuỷu tay lên trên mặt bàn và hỏi:

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó rồi không?”

Tiểu binh lính đột nhiên khom lưng chắp tay với Phương Duệ, Thẩm Ngọc và cả Dung Thái rồi nói:

“Bốn năm trước đây nhờ có ba vị ra tay cứu giúp nên Tử Lăng mới có thể sống được đến ngày hôm nay.”

Phương Duệ nghe thấy thế thì lập tức nhớ ra người này là ai, hắn và Thẩm Ngọc đều cùng liếc mắt nhìn nhau. Phương Duệ nhìn biểu hiện này của Thẩm Ngọc thì hắn đoán được Thẩm Ngọc cũng đã nhớ ra tiểu binh lính này.

Tiểu binh lính tự xưng là Tử Lăng chính là tiểu thiếu niên mà bốn năm trước Phương Duệ cùng Dung Thái đã cứu được ở trong rừng. Ngay từ đầu vốn là hắn muốn cứu người nhưng ai biết được đến cuối cùng lại thành Thẩm Ngọc cứu được cả ba người bọn họ.

Nếu Phương Duệ nhớ không lầm thì tiểu thiếu niên năm đó đã nói với Phương Duệ là hắn họ Ôn, tên chữ là Lăng.

Ôn Lăng không ngờ rằng ngay tại trong quân doanh lại có thể gặp được ân nhân cứu mạng năm xưa, mà Thẩm Ngọc cũng giống như vậy. Nhưng vì nhiều năm chưa từng gặp lại, hơn nữa thiếu niên mười ba mười bốn tuổi năm đó hiện tại đã là một chàng trai tuấn lãng nên Thẩm Ngọc mới không dám chắc chắn.

Phương Duệ xác định được người này chính là tiểu thiếu niên năm xưa thì hắn đột nhiên cười thành tiếng.

Còn Lôi Thanh Đại đứng ở một bên vẫn ngu ngơ không hiểu gì, hắn bèn hỏi:

“Chuyện này là sao? Hai vị đại nhân cùng đại tổng quản đều biết tiểu tử này sao?

Trước khi Lôi Thanh Đại tiến vào trong lều trại thì phó tướng đã dặn đi dặn lại với hắn là bây giờ bệ hạ đang cải trang để tuần tra nên ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận, mặc dù bình thường Lôi Thanh Đại đều thuộc dạng người không có đầu óc nhưng đến lúc quan trọng thì hắn lại là người có thể tin cậy được.

Phương Duệ khẽ nhếch khoé miệng nhìn Ôn Lăng rồi thở dài một hơi:

“Quả nhiên duyên phận là thứ mà không ai có thể biết trước được. Bốn năm trước đây khi ta cùng Dung Thái du sơn ngoạn thuỷ thì bắt gặp một tiểu thiếu niên bị người ta truy sát. Thế nên hai người bọn ta đã ra tay cứu người, nhưng ai biết được hai quyền khó địch nổi bốn tay nên kết quả biến thành ba người chúng ta đều bị bọn người kia truy sát. May mắn lúc đó chúng ta lại gặp được Thẩm Ngọc muốn chèo thuyền sang sông, vì thế mạng của ta, Dung Thái và cả … Tử Lăng đều do Thẩm Ngọc cứu.”

Lúc Phương Duệ nhắc đến tên Tử Lăng thì hơi dừng lại một chút, nếu Ôn Lăng đã tự xưng mình là Tử Lăng vậy thì đó chính là Tử Lăng.

Phương Duệ nói xong liền quay sang cười với Thẩm Ngọc:

“Thẩm đại nhân mới là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”

Thẩm Ngọc khi đó so với hiện tại thì non nớt hơn rất nhiều, thiếu niên mười sáu tuổi… À không, phải là tiểu cô nương mười sáu tuổi môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngài không tự biết rõ bản thân mình có bao nhiêu hấp dẫn đối với người khác. Đương nhiên mị lực ở hiện tại cũng không hề thuyên giảm chút nào, nàng vẫn là người khiến hắn mê đắm đến thần hồn điên đảo.

Thẩm Ngọc bị điểm tên thì lắc đầu liên tục, nàng khiêm tốn nói:

“Khi đó đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm như vậy.”

Ôn Lăng chắp tay với Phương Duệ, Thẩm Ngọc và Dung Thái rồi nói:

“Tại nơi đây Tử Lăng xin được một lần nữa cảm tạ ơn cứu mạng của ba vị.”

Phương Duệ xua tay rồi nhìn về phía Đức An:

“Ngày đó bọn ta cứu ngươi, hiện tại ngươi lại cứu biểu đệ của ta nên xem như giữa chúng ta huề nhau. Nhưng mà khi đó ba người bọn ta cứu một mình người, còn ngươi lại cứu một mình An biểu đệ, thế nên dù nói như thế nào thì ngươi đối với An biểu đệ vẫn có ân lớn hơn.”

Bởi vì Đức An mới trải qua đại nạn không chết nên khi thấy hoàng huynh gọi mình là An biểu đệ thì nàng cũng không đi bắt bẻ cái tên khó nghe như thế này.

Đức An tiến lên phía trước một bước, vẻ mặt chân thành nhìn Ôn Lăng:

“Cảm ơn ngươi vừa nãy đã cứu ta, ân cứu mạng không có gì có thể đền đáp. Nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định ta sẽ tận lực đền đáp ngươi.”

Ôn Lăng khẽ lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi nên không đáng nhắc đến. Với lại ba vị đều có ân với Tử Lăng nên Tử Lăng làm sao có thể đưa ra yêu cầu.”

Thế nhưng ai ngờ được Đức An lại là người ân oán rõ ràng, nàng nói:

“Bọn họ là bọn họ, ta là ta! Ân tình này làm sao có thể gộp chung vào một được. Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra, nếu không ta liền bảo… ta liền bảo biểu ca của ta nói với bệ hạ để bệ hạ ban cho ngươi một chức quan hoặc là vàng bạc châu báu cũng đều được.”

Phương Duệ liếc mắt nhìn Đức An rồi thầm nghĩ: Mới tìm được đường sống từ chỗ chết không được bao lâu vậy mà vẫn có thể phát huy sở trường mượn hoa hiến phật đến là nhuần nhuyễn. Người này trừ hoàng muội Đức An của hắn ra thì không có người nào khác, với lại muội ấy đâu có thể ban được một chức quan nên muội ấy mới nói ra được nhẹ nhàng như thế!

Ôn Lăng mười bảy tuổi so với những người cùng trang lứa thì trầm ổn nội liễm hơn rất nhiều, hơn nữa mấy năm qua có lẽ trải qua quá nhiều chuyện nên chỉ trừ lúc mới đầu hắn còn kinh ngạc khi nhìn thấy nhóm người Phương Duệ, nhưng sau đó thì vẻ mặt của Ôn Lăng không có quá nhiều biến hoá.

Ôn Lăng nói:

“Chí hướng của Tử Lăng không phải ở trong triều đình cho nên báo đáp này thật sự không cần.”

Đức An còn muốn nói nữa nhưng Phương Duệ lại nói trước:

“An biểu đệ, nếu Tử Lăng đều đã cự tuyệt vậy chuyện báo đáp này để sau lại nói, trước hết hãy để hắn đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Trên người Ôn Lăng vẫn còn dính nước bùn nên xem ra còn chưa kịp tắm rửa thay đồ.

Đức An gật đầu một cái và nói:

“Vậy cũng được, nhưng báo đáp thì tuyệt đối không thể thiếu.”

“Ta biết rồi, đệ cũng về nghỉ ngơi trước đi.”

Một lúc sau đó khi những người khác đều bị Phương Duệ điều đi thì trong lều trại chỉ còn lại Thẩm Ngọc, Dung Thái và Lôi Thanh Đại.

Phương Duệ hỏi Lôi Thanh Đại:

“Tiểu binh lính vừa nãy họ tên đầy đủ là gì?”

Lôi Thanh Đại một tháng này đều ở bên tiểu đội một trăm người nên hắn nghĩ cũng không cần nghĩ mà nhanh chóng nói ra:

“Tiểu tử kia tên là Cố Tử Lăng, hắn là cháu trai của chưởng quỹ của tửu lâu lớn nhất trong thành Kim Đô. Hắn nhờ quan hệ mới vào được đây, lúc mới tham gia vào quân doanh thì thần thấy hắn lúc nào cũng ôm cái bàn tính để tính tính toán toán. Vì bệ hạ lệnh cho thần chọn ra một trăm phế nhân trong quân doanh để huấn luyện nên tiểu tử Cố Tử Lăng liền nằm trong số đó. Thế nhưng ngay cả thần cũng đang hoài nghi có phải bản thân mình đã nhìn nhầm hay không, tiểu tử kia trông vậy mà lại chịu được cực khổ, dù huấn luyện với cường độ cao nhưng hắn không hề kêu mệt, hơn nữa khi huấn luyện còn luôn đứng hạng đầu.”

Phương Duệ nghe thấy thế liền quay sang hỏi Thẩm Ngọc:

“Thẩm ái khanh có phát hiện ra chuyện gì không?”

Thẩm Ngọc thoáng suy tư rồi đáp:

“Thần còn nhớ hắn từng nói mình tên là Ôn Lăng, nhưng bây giờ lại là Cố Tử Lăng … Mai danh ẩn tích để đi vào quân doanh thì nhất định là có mưu đồ.”

Phương Duệ gật đầu một cái, sau đó hắn quay sang nói với Dung Thái:

“Ngươi đi điều tra cho trẫm trong Ôn gia có người nào tên Ôn Lăng hay không?”

Vừa nghe thấy Ôn gia thì Thẩm Ngọc giật mình hỏi:

“Bệ hạ hoài nghi Ôn Lăng là người của Ôn gia sao?”

Phương Duệ gật gật đầu, kể từ lần trước khi Trần Trì đưa Ngọc Hào của cửa hàng bạc Thiên Hạ cho hắn thì hắn đã hoài nghi người tặng ngọc cho hắn và Thẩm Ngọc rất có thể là người của Ôn gia.

***

Chuyện của Ôn Lăng tạm thời để cho Dung Thái đi điều tra.

Đợi đến khi Đức An biết rõ hoàng huynh chung một lều với Thẩm Ngọc thì nàng liền lộ ra thần sắc khinh bỉ chứ không còn lo lắng sợ hãi sau khi sống sót sau tai nạn.

Nữ tử hoàng thất so với nữ tử bình thường thì không giống nhau, có lẽ bọn họ càng yếu ớt và càng không hiểu chuyện hơn rất nhiều. Thế nhưng đối với một người từ nhỏ đã lớn lên ở nơi hoàng cung ngươi lừa ta gạt như Đức An mà nói thì phát tiết tâm tình một chút cũng tốt, nhưng ổn định lại tâm tình mới là điều quan trọng nhất.

Lúc nghe thấy hoàng huynh yêu cầu mọi thứ đều giản lược và không cần điều động binh lực thì trong lòng Đức An đã dự đoán hoàng huynh có thể thật sự lấy việc công làm việc tư. Nàng không lo lắng hoàng huynh cô nam quả nữ ở trong một cái lều bạt, điều mà nàng lo lắng chính là hoàng huynh với Thẩm Ngọc là nam với nam ở chung một chỗ… bởi vì nàng biết rõ hoành huynh có hứng thú với Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc nhìn có vẻ dễ lừa gạt, nếu hoàng huynh mà cứ trêu chọc Thẩm Ngọc một thời gian thì cho dù Thẩm Ngọc có thẳng như côn một khúc cũng sẽ bị tay nghề của hoàng huynh bẻ cong.

Nghĩ đến đây thì Đức An làm sao có thể bình tĩnh được, nhưng cho dù không bình tĩnh thì nàng cũng không chạy đi đòi hoàng huynh thay đổi quyết định. Hoàng huynh nhà nàng là người cực kỳ đa mưu túc trí, hơn nữa đạo lý của nàng không nhiều bằng huynh ấy… huống hồ nàng chỉ là công chúa, còn hoàng huynh lại là Hoàng đế! Huynh ấy to nhất nên chuyện gì cũng có thể định đoạt, thế nên cho dù nàng có đi thì cũng sẽ trở về tay không.

Sau khi suy nghĩ kỹ một lúc lâu thì Đức An đã nghĩ ra một biện pháp tốt, nàng lập tức gọi tiểu thái giám để phân phó:

“Ngươi đi tìm Lôi đại tướng quân nói rằng bổn cung lo lắng hoàng huynh cùng Thẩm đại nhân chung một lều trại thì khi nghỉ ngơi sẽ không được thoải mái, vì thế trong vòng nửa canh giờ hắn hãy dựng thêm một lều trại để cho Thẩm đại nhân dùng.”

Nếu hoàng huynh đã không muốn điều động binh lực vậy thì nàng liền trở thành tri kỷ của hoàng huynh và vì hoàng huynh mà vất vả một phen.

Khi tiểu thái giám lui ra ngoài thì Đức An quay sang nhìn Dung Thái đang đứng bên cạnh, nàng cong khoé môi nói:

“Dung Thái, nếu như ngươi không có chuyện gì quan trọng thì trong vòng nửa canh giờ ngươi cứ ngây ngốc đứng yên ở một chỗ cho ta.”

Dung Thái cười cười với công chúa và đáp lại:

“Công chúa điện hạ, nô tài đã rõ!” Tuy nhiên nụ cười này của hắn có chút gượng ép.

Hai huynh muội nhà này tranh nhau nam nhân thì người chịu khổ vẫn là hắn!

Bệ hạ của nô tài!!!!!!!!! Không phải nô tài không đi mật báo mà là tại công chúa điện hạ cũng là tiểu hồ ly!  T.T

Trong quân doanh đều là nam nhân hơn nữa còn nhiều loại người nên Phương Duệ cũng không yên tâm về Đức An, thế nên hắn đã để cho Dung Thái đi bảo vệ Đức An còn hắn thì tiêu dao khoái hoạt với Thẩm Ngọc.

Phương Duệ trăm tính vạn tính nhưng cuối cùng lại không tính đến nước chính mình rơi vào trong tay hoàng muội. Đến lúc lều trại đều đã được dựng xong thì cho dù hắn không muốn thả người cũng không được.

Mà người khổ nhất vẫn là Lôi Thanh Đại, hắn dẫn theo một đám người cùng nhau hùng hục dựng lên một cái lều trại kiên cố. Hắn vốn tưởng mình sẽ được bệ hạ khen thưởng nhưng ai ngờ được ánh mắt kia của bệ hạ cơ hồ muốn đào một cái huyệt để chôn sống hắn. T.T