Tận Diệt

Chương 11

Vừa mới tắm xong cả người trở nên rất thoải mái, tôi vừa đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh vừa lau khô tóc, nhìn hình ảnh của bản thân trong gương thì tôi bật cười, Lan Chi không nhận ra tôi cũng phải thôi, từ khi nào làn da của tôi đã chuyển thành màu bánh mật, cộng thêm việc tôi tự cắt đi mái tóc dài lúc trước, nhìn tôi bây giờ rất khác ngày xưa, trông rất chi là ngố.

Nhưng những thay đổi này chẳng có gì đáng lo ngại cả, làn da nâu thì trông khoẻ khoắn hẳn ra, tóc ngắn thì đỡ phải chải chuốt.

Sau khi tóc khô tôi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn về hướng giường ngủ thì thấy Hữu Khôi ôm lấy cái khăn tôi đưa khi và chìm vào giấc ngủ, tôi bước lên chiếc giường kế bên và ngồi xuống, để khăn tắm lên đầu giường và tôi bắt đầu nằm xuống.

Lâu rồi không được nằm trên chiếc giường êm ái như thế này, vừa mềm mại vừa dễ chịu, chẳng mấy chốc tôi bị sự thoải mái này ru vào giấc ngủ, không biết là ngủ được bao lâu lúc nhưng thức giấc thì bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tôi bật dậy và đi đến mở cửa.

Là Trâm Anh, thấy tôi cô ấy mỉm cười và nói: "Đến giờ ăn tối rồi."

Tôi cũng mỉm cười "Ừm, để tôi gọi Hữu Khôi dậy ngay."

"Từ từ cũng được không cần gấp đâu, chắc Nhật Hạ chưa biết phòng ăn ở đâu, từ đây đi xuống tầng trệt và quẹo phải, đi thẳng sẽ thấy một cánh cửa lớn, đi vào sẽ thấy ngay." Trâm Anh nói.

Tôi quay lại nhìn Hữu Khôi trên giường thấy anh ta vẫn còn ngủ say mê, đánh thức anh ta cũng phải tốn một ít thời gian, tôi quay lại nói với Trâm Anh: "Tôi biết đường đến phòng ăn rồi, vậy Trâm Anh xuống dưới trước đi, kêu Hữu Khôi dậy rồi hai chúng tôi sẽ xuống đó."

Trâm Anh vui vẻ gật đầu: "Ok, lát gặp ở phòng ăn nhé!"

Nói xong Trâm Anh rời đi, tôi quay vào phòng và bắt đầu đánh thức Hữu Khôi dậy, chắc do mệt và giường thoải mái như này nên anh ta ngủ rất ngon, lay lay mãi anh ta mới chịu mở mắt ra.

"Đi rửa mặt và xuống lầu ăn cơm thôi." nói với anh ta xong tôi liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra ngoài vẫn thấy anh ta ngồi thừ ra trên giường, ánh mắt rất mơ hồ, biểu hiện rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

"Vào rửa mặt cho tỉnh táo đi, đến trễ nữa là không còn gì ăn đâu." tôi hù doạ.

Anh ta vừa ngáp ngủ vừa đưa tay dụi mắt, sau đó rất nhìn tôi rồi nói: "Còn mì gói."

Ơ hay, vẫn biết còn mì gói à? xem ra vấn đề nhận thức của anh ta dần dần tốt hơn rồi.

"Được, vậy anh cứ ở lại ngủ tiếp đi, tôi xuống dưới ăn cơm, khi nào về sẽ mang gói mì ở dưới xe lên cho anh." tôi xoay người giả vờ bỏ đi.

Hữu Khôi thấy thế liền nhảy xuống giường, chạy đến khoát lấy tay tôi, miệng thì nói: "Không được cách xa nhau...không an toàn."

Tôi có chút ngạc nhiên, gần đây anh ta luôn nhắc về vấn đề không an toàn, rồi còn biết nhắc nhở tôi chú ý an toàn.

"Vậy đi rửa mặt rồi xuống ăn tối thôi."

Anh ta lắc đầu không chịu, chắc là sợ tôi bỏ xuống trước, tôi hết cách thế là cứ để cho anh ta đầu tóc rối bù cùng đi xuống dưới. Theo chỉ dẫn của Trâm Anh rất nhanh chúng tôi đã đến phòng ăn, tôi nhìn xung quanh phòng thấy mọi người đang tụ tập ở một góc gần phòng bếp, những cái bàn nhỏ được kê lại thành cái bàn lớn chạy dài, mọi người đã ngồi xung quanh và bắt đầu ăn.

Thấy tôi Trâm Anh liền gọi: "Nhật Hạ mau đến lấy thức ăn đi."

Tôi nhìn thấy ở một bàn gần bếp có để thức ăn, tôi liền dẫn Hữu Khôi đi đến đó, đúng lúc một bà lão tầm bảy mươi tuổi với mái tóc bạc gần hết bước từ nhà bếp ra, trên người bà vẫn đang mang tạp về làm bếp, thấy tôi bà liền nở nụ cười hiền hậu: "Con là người mới đến đúng không, thức ăn bà đã để sẵn trên bàn rồi mỗi người một phần, cứ lấy đi con."

Tôi gật đầu: "Dạ."

Nói xong bà lão cởi tạp về để lên bàn, rồi lấy một phần thức ăn trên bàn và mang đến chỗ bàn mà mọi người đang tập trung ăn uống, thấy thế tôi cũng mang hai phần thức ăn còn lại trên bàn và đi theo bà, tôi chọn chỗ ngồi trống bên cạnh bà và ngồi xuống.

Lúc này tôi mới nhận ra có bé Lam và bé Luân đang ngồi đối diện, hai đứa nó đang nhìn tôi mà cười tít mắt, tôi cũng cười lại với hai đứa.

"Bà cám ơn con vì nước ngọt nhé, lâu lắm rồi hai đứa nhỏ nó mới được vui như vậy." bà lão nói với tôi.

"Dạ không cần cám ơn con đâu ạ, hai bé vui là được." tôi trả lời.

"Bây giờ những thứ như nước ngọt đấy được xem đồ quá xa xỉ, em cho hai đứa nó nhiều như vậy, chỉ cảm ơn thôi chị còn thấy ngại đây này." Một người phụ nữ ngồi cạnh bé Lam vừa nói với tôi.

Lúc này bé Lam lấy muỗng xúc một chút thịt nguội ít ỏi trong phần ăn của mình và để vào phần ăn của người phụ nữ kia và nói: "Mẹ ăn thịt đi ạ."

Ra đây là mẹ của con bé, mẹ của con bé thấy vậy liền lấy đũa gắp trở thịt lại cho nó, "Con ăn nhiều vào mới nhanh lớn được."

"Nhưng em cũng cần lớn nữa, mẹ ăn thì em mới lớn được." bé Lam ngây ngô nói.

Tôi nhìn kỹ hơn thì phát hiện mẹ của bé Lam đang mang thai, nhìn thấy tình cảm của hai người họ tốt như vậy trong lòng tôi chợt nhớ đến mẹ, nếu mẹ còn sống tôi nhất định bảo vệ và chăm sóc mẹ thật tốt.

Lượng thức ăn trong mỗi phần tuy không nhiều nhưng vẫn đảm bảo đủ chất cho mọi người, nếu so với món mì gói sống thì phần cơm này ngon hơn gấp ngàn lần, tôi nhìn sang Hữu Khôi thì thấy phần ăn của anh ta đã hết sạch, tốc độ ăn này còn nhanh hơn cả tôi, vậy mà khi nãy còn không muốn xuống.

Đột nhiên phía đầu bàn ăn đằng kia vang lên hai tiếng vỗ tay, khiến mọi người điều nhìn về hướng đó, lúc này anh Cung đứng dậy và nói: "Xin phép mọi người một chút, tôi có một chuyện muốn thông báo."

Nghe vậy tất cả mọi người điều buông đũa xuống và chú ý về phía anh Cung mà chờ đợi, tất cả mọi người điều im lặng nên anh ta tiếp tục nói: "Tôi được sự tính nhiệm của mọi người nên mới được gọi là trưởng nhóm, nhưng chức vụ này chẳng qua chỉ là tên gọi vậy thôi, đối với tôi mọi người như là một gia đình vậy. Và đã là gia đình thì sẽ không giấu giếm bất kì chuyện gì liên quan đến sự an toàn của toàn thể, và tôi sẵn đây tôi cũng sẽ nói luôn tình hình của chúng ta bây giờ..."

"...Như mọi người cũng biết nguồn thức ăn bây giờ rất khan hiếm, xung quanh đây hầu như đã hết, để tìm thức ăn chúng ta phải đi rất xa vào trong trung tâm thành phố và mọi người biết việc đó nguy hiểm như thế nào rồi, ngoài những nguy hiểm đó ra điều đáng lo nhất là bọn cướp bóc ngoài kia, trong lúc đi tìm thức ăn nhóm của tôi và nhóm của Đăng đã gặp bọn chúng hai lần, chúng tôi đã chứng kiến bọn chúng tàn bạo thế nào, kinh tởm ra sao. Chỗ chúng ta tuy rất an toàn nhưng sẽ có một ngày bọn chúng cũng đánh hơi được và tấn công chúng ta, khi đó chắc chắn sẽ có thương vong..."

"...Nếu rời đi thì chẳng biết nơi nào an toàn hơn chỗ này, còn ở lại thì nguy hiểm rình rập. Ngày hôm qua trong lúc vào thành phố để tìm kiếm Trâm Anh đã vô tình tìm thấy thứ này trong một toà nhà, bên cạnh thi thể của một người, cụ thể là người này bị bọn cướp bóc kia giết." anh Cung lấy một cái bản đồ lớn đưa lên cho mọi người xem.

Tôi ngồi cách đó khá xa nên không thấy rõ lắm nhưng thấy được một địa điểm được khoanh tròn bằng bút đỏ.

"Trên tấm bản đồ này có ghi chỗ ở an toàn, đầy đủ thức cho tất cả. Tôi và Đăng đã nghiên cứu qua rồi địa điểm được đánh giấu là thành phố F, khu vực này chính là khu vực của quân đội, mọi người còn nhớ chiếc trực thăng đi ngang qua vào tháng trước chứ, theo như suy đoán chính nó đã phát tấm bản đồ này xuống để những người sống sót sẽ tìm đến đây, nãy giờ nói nhiều như vậy thứ nhất là muốn mọi người nắm rõ tình, thứ hai là muốn hỏi ý kiến của tất cả mọi người là chúng ta có nên mạo hiểm để đến nơi này hay tiếp tục ở lại."

Lời vừa nói xong tất cả mọi người bắt đầu xôn xao tranh luận, còn tôi thì tiếp tục ăn cho hết phần ăn, vì chuyện này tôi thấy chín mươi phần trăm là sẽ chuyển đến nơi kia rồi. Anh Cung này đưa ra rất nhiều lý do thuyết phục trước rồi mới hỏi ý kiến của mọi người, cho dù số người không chịu đi nhiều hơn anh ta sẽ tiếp tục thuyết phục bọn họ cho xem, vì mọi người bốn phần vì Lan Chi sáu phần, bây giờ Lan Chi đang mang thai điều kiện này trong khoản thời gian tới sẽ rất khó khăn, nếu đến được nơi kia thì sẽ an toàn cho Lan Chi và cả đứa bé trong bụng.

Sau một lúc suy nghĩ cuối cùng đa số điều chọn phương án là đi, còn bà của bé Luân và mẹ của Lam thì không có ý kiến, tôi thì cũng vậy còn Hữu Khôi thì không cần nói đến, tôi đi đâu anh ta sẽ theo đó.

Dùng bữa tối xong tất cả mọi người điều tản ra mà làm việc của mình, bà của bé Luân tên là Kiều, nhưng bà bảo tôi cứ gọi là bà cho thân thiết. Còn mẹ của bé Lam tên Thắm, chị ấy ba mươi lăm tuổi và đang mang thai sáu tháng, chồng chị ấy mất là do cùng mọi người trong nhóm cố gắng đuổi bọn Zombie để chiếm khách sạn này, hy sinh bản thân để đổi lại sự bình an cho con và vợ, là một người rất anh dũng.

Tôi phụ bà Kiều thu dọn đồ trên bàn ăn xuống dưới bếp, tôi còn tính rửa tiếp bà mấy cái khay nhưng bà đuổi tôi ra ngoài, bà bảo công việc bà giúp được chỉ có bấy nhiêu, tôi giành làm bà lại ở không.

Thấy vậy tôi cũng không ở lại phiền bà nữa, tôi ra nói chuyện với mấy đứa nhóc cùng chị Thắm, thấy Hữu Khôi đang ngồi đó cùng chơi mấy món đồ chơi cùng với hai đứa kia trông rất buồn cười.

"Tội nghiệp cậu ấy nhỉ, cứ như một đứa trẻ vậy. Mà tính ra người như cậu ấy sống được đến giờ cũng nhờ may mắn gặp được em." chị Thắm nhìn Hữu Khôi đang chơi cùng hai đứa nhóc kia mà nói.

Tôi không nói gì chỉ im lặng mà mỉm cười, vì điều này rất đúng, anh ta rất may mắn, tôi không tự nhận rằng bản thân mình tốt, nhưng chưa chắc những người khác sẽ giúp đỡ và mang anh ta theo cùng giống như tôi.

......

Qua ngày hôm sau anh Cung phân chia công việc cho mọi người trong nhóm, một nhóm sẽ ở lại thu dọn tất cả đồ đạt có thể mang theo để chuẩn bị cho cuộc hành trình đi đến thành phố F, sao khi xem kỹ tấm bản đồ thì tôi rất có khả năng cuộc hành trình này sợ rằng kéo dài rất lâu, để đi đến thành phố F chúng tôi phải đi qua tận ba thành phố.

Còn nhóm thứ hai do anh Cung kia phụ trách, nhóm ba do Hồng Đăng phụ trách, nhóm anh Cung sẽ tập trung nhiều người hơn vì còn phải đi tìm rất nhiều xăng cho cuộc hành trình dài, còn nhóm của Hồng Đăng sẽ tập trung tìm thức ăn dự trữ.

Bao gồm cả hai đứa nhóc tổng cộng là hai mươi hai người, nhóm của Đăng tổng cộng có bốn người, nhóm anh Cung gồm bảy người, còn những người ở lại sẽ thu dọn đồ cùng với một anh tên Thuần phụ trách bảo vệ mọi người khi hai nhóm đi tìm đồ.

Tôi thuộc nhóm của Hồng Đăng, còn có Trường và cả Trâm Anh, tôi còn nghĩ Trâm Anh sẽ ám ảnh mà không dám tiếp tục đi tìm thức ăn, nhưng cô bạn này kiên cường hơn tôi nghĩ.

Còn về phần Hữu Khôi tôi có nhờ bà Kiều cùng chị Thắm để chăm sóc giúp, mới đầu anh ta nhất quyết không chịu nhưng cũng may hai đứa nhóc lấy đồ chơi dụ dỗ cuối cùng anh ta cũng chấp thuận mà ngoan ngoãn ở lại.

Tôi nhìn theo chiếc xe tải bồn lớn đang chạy ra khỏi cổng, chẳng biết bọn họ lấy đâu ra chiếc xe khủng như thế này, lúc đi vào chỗ để xe tôi còn bất ngờ hơn, còn có một chiếc xe tải lớn, Trâm Anh nói chiếc xe tải này sẽ cho chị em phụ nữ trong nhóm nghĩ ngơi khi di chuyển. Nói ra mới biết trước đây khi chưa ở khách sạn này bọn họ đã đi rất nhiều nơi bằng cách này.

Chiếc ô tô khác vừa chạy ra đúng lúc bọn tôi đi vào, ô tô dừng lại kính xe được mở xuống, anh Cung bên trong liền vui vẻ nói với chúng tôi: "Mấy đứa nhớ cẩn thận đấy!"

"Anh cũng chú ý an toàn." Hồng Đăng cũng vui vẻ đáp.

Xong chiếc ô tô liền chạy đi, nhóm chúng tôi bắt đầu lên ô tô và di chuyển đi, khi lên xe tôi còn thấy chiếc ô tô của mình đang nằm bên cạnh, phần sau xe bị hỏng đã được anh Thuần sửa vào tối quá, tuy không như ban đầu nhưng cũng xem là chiếc ô tô được lành lặn.

Bắt đầu di chuyển Trâm Anh lấy một tấm bản đồ thành phố ra xem, tôi ngồi bên cạnh cũng nhìn qua một chút, thấy trên đấy ghi chú rất nhiều chỗ, còn có những chỗ bị đánh dấu X, khả năng cao những nơi này bọn họ đã tìm cả rồi.

"Anh Đăng khi nào đến thành phố chúng ta đi theo hướng khu vực công viên số hai, nơi này chưa tìm qua, với lại nơi này có rất nhiều trung tâm mua sắm nên sẽ có rất nhiều đồ." Trâm Anh vẫn nhìn vào bản đồ và vừa nói với Hồng Đăng.

"Ừm, vậy em chú ý nhìn đường khi nào cần quẹo thì bảo anh." Hồng Đăng nói.

"Nhưng đến những nơi như vậy thì bọn Zombie rất nhiều, hay là chúng ta tìm những nơi vắng một chút, dù tìm được ít nhưng an toàn." Trường nói với giọng lo lắng.

Trường nói cũng đúng, chúng tôi chỉ có bốn người vào những nơi đông như vậy chỉ sợ đối phó không nổi.

"Vậy phải đi đâu đây? những khu vực khác điều đã được tìm rồi, còn những khu vực kia thì lần trước đã thấy bọn cướp lảng vảng nơi đó mà, em chẳng muốn đụng độ với bọn chúng đâu." Trâm Anh bỉu môi.

"Thời gian đi vào thành phố vẫn còn lâu, em và Nhật Hả thử tìm xem còn nơi nào có thể đến không?" Hồng đăng nói.

Trâm Anh nghe vậy liền gật đầu, đưa tấm bản đồ về phía tôi để cùng xem, tôi nhìn vào những khu vực chưa được đánh dấu thì thấy đa phần là những nơi tập trung đông người cả, nhưng lúc dò qua khu vực ngoại thành thì thấy có một công xưởng dệt may, thường thì công xưởng sẽ có rất nhiều công nhân nhưng nhìn vào bản đồ sẽ thấy nơi này không có quá nhiều nhà xung quanh.

Nhưng có một đặc điểm là thường những nhà gần công xưởng sẽ tận dụng nguồn công nhân lớn mà mở một số tiệm tạp hóa để bán cho những công nhân này.

Thấy có vẻ ổn nên tôi đề nghị: "Chúng ta có thể đến công xưởng ở gần khu vực ngoại thành này, có khả năng sẽ có những cửa hàng nhỏ xung quanh."

Trâm Anh nhìn vào khu vực tôi chỉ một lúc thì khoanh tròn lại rồi nói: "Nơi này cũng được này, nơi này vắng đúng với yêu cầu của Trường."

"Cứ đi đến khu vực này trước không tìm được cửa hàng nào thì chúng ta tiếp tục đi đến khu vực mà Trâm Anh nói." tôi nói thêm vào.

"Vậy cứ tính như thế đi, đường còn xa mọi người tranh thủ nghỉ một chút đi khi nào đến nơi anh sẽ gọi." Hồng Đăng nói.

Trường cũng gật đầu đồng tình theo ý kiến này, sau đó Trâm Anh cũng tranh thủ dựa người ra phía sau mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tôi thì đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh vật bên ngoài chầm chầm lướt qua, trong lòng tôi lúc này dâng lên một cảm giác khó tả khi nghĩ về viển cảnh của sau này.