Tận Diệt

Chương 12

Chiếc ô tô dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ nằm đối diện với xưởng may, tôi nhìn xung quanh để quan sát, nơi này có nhiều nhà hơn so với số liệu trên tấm bản đồ, có thể tấm bản đồ này đã cũ rồi, nhưng không sao từ lúc đi trên đường này có rất ít Zombie xuất hiện, có cũng chỉ vài con đi lang thang trên đường.

"Để tôi vào kiểm tra." Trường đưa tay mở cửa xe.

Tôi liền ngăn cản: "Khoan đã, trước hết đợi khoản mười phút, xem có bao nhiêu con Zombie ở bên trong rồi hãy vào cho an toàn."

Nghe thế Trường liền thu tay lại, ngồi im trong ô tô mà quan sát. Đợi thêm năm phút không thấy động tĩnh gì tôi mới cầm một chai nước lọc và mở cửa ô tô và ném vào trong cửa hàng, chai nước ném vào bên trong gây ra một tiếng động nhỏ, tầm ba giây sau đã xuất hiện hai con Zombie từ bên trong đi ra.

Bọn chúng xoay qua xoay lại tại nơi phát ra âm thanh, máu trên người bọn chúng đã biến thành màu đen, nhìn bọn chúng cứ như một cái xác khô, trông bọn chúng cũng dễ đối phó, thế là tôi cầm vũ khí quen thuộc lên và chuẩn bị chiến đấu.

"Nhật Hạ ở yên trong xe đi, để mình và Trường ra được rồi." Hồng Đăng nói.

"Biết là Nhật Hạ có thể xử được bọn Zombie này, nhưng mà cứ để cánh đàn ông bọn tôi lo, phụ nữ thì cần được bảo vệ mà." Trường nói thêm vào.

Hai người bọn họ nói xong liền xuống xe, hai con Zombie này chắc không làm khó được hai người họ đâu, nghĩ cũng buồn cười, tính ra đây là lần đầu tiên đi tìm thức ăn mà tôi chẳng cần ra tay.

Tôi nhìn ra bên ngoài, thấy hai người rất nhanh diệt gọn hai con Zombie yếu ớt kia, xong xuôi cả hai đi vào bên trong kiểm tra, tầm năm phút thì Trường đi ra bảo bọn tôi vào.

"Thôi để tôi vào cho, còn Trâm Anh ở lại trông xe và quan sát xung quanh đi." tôi quay sang nói với Trâm Anh.

Trâm Anh gật đầu "Vậy cũng được, Nhật Hạ cẩn thận nhé!"

Tôi cầm theo gậy bóng chày và bước xuống xe, đi vào bên trong thì nhìn thấy đây chỉ là một tiệm tạp hóa nối liền với nhà, phía trước buông bán phía sau là nhà ở, hai con Zombie phía trước chắc là chủ nhà rồi.

Đi một vòng tìm kiếm thì có khá nhiều loại đồ từ các đồ linh tinh, gia vị, nhưng vẫn không thấy mì gói thần thánh, nhìn có hơi lộn xộn, khả năng cao là có người đã ghé vào trước bọn tôi rồi.

"Gia vị này có lấy luôn không?" tôi quay sang hỏi Hồng Đăng.

Hồng Đăng đang trèo lên kệ để tìm, nghe tôi hỏi liền cúi xuống nhìn tôi "Nhật Hạ lấy một ít cũng được." cậu ta tiếp tục tìm trên kệ và than thở "Sao chẳng thấy thứ gì ăn được thế này."

Tôi một vài gói muối và cho vào balo, và tiếp tục đi qua chỗ khác để tìm, loay hoay một lúc tôi phát hiện phía sau kệ đồ, và phía sau đóng đồ linh tinh có hai thùng giấy, tôi nhanh tay ném mấy món đồ đó qua một bên và lôi hai thùng giấy ra.

Thế là trúng số rồi, hai thùng mì gói còn nguyên vẹn chưa bóc ra, tưởng là tay không trở ra rồi chứ.

"Uầy, Nhật Hạ hay thế nhờ, khi nãy tôi nhìn mấy lần chỗ đấy mà không phát hiện." Trường nói.

Hồng Đăng đi đến bê hai thùng mì lên giúp, tôi chợt nghĩ hai thùng này khá là nhiều rồi, nếu lấy hết thì những người đến tìm sau bọn tôi sẽ không còn gì, tình cảnh hiện giờ sợ nhất là không có thức ăn.

Tôi lấy một thùng từ trên tay Hồng Đăng xuống và khu thùng giấy ra, thấy tôi lấy một nửa ra bên ngoài Trường liền thắc mắc: "Nhật Hạ làm gì đấy?"

Tôi lấy những gói mì để lên kệ vừa nói: "Hai thùng này khá là nhiều rồi, nếu lấy hết thì người đến sau chúng ra sẽ không có gì, bao nhiêu đây cũng giúp được bọn họ sống được vài ngày rồi."

Trường bật cười: "Trời ơi, tôi còn tưởng làm gì, hơi đâu mà Nhật Hạ quan tâm, bây giờ lo cho bản thân là được rồi."

Tôi thấy hơi khó chịu vì đột nhiên Trường cười lên như vậy, nghe có vẻ như chăm chọc tôi vậy, "Cái này là do tôi tìm được, tôi nghĩ tôi có quyền quyết định nó chứ nhỉ?" giọng tôi có chút khó chịu.

Thấy tôi phản ứng như vậy nên Trường bắt đầu bối rối mà gãi đầu, Hồng Đăng thấy thế liền nói: "Nhật Hạ cũng có lòng tốt thôi, những người cố gắng sống sót như chúng ta cũng khổ sở vì tìm thức ăn mà."

"Xin lỗi Nhật Hạ nha, tôi không có ý gì đâu chỉ là nói vậy thôi." Trường cười ngượng nghịu.

"Chuyện cũng không có gì, Trường không phải xin lỗi tôi đâu, tôi chỉ nghĩ đơn giản muốn giúp người đến sau thôi." Nghĩ lại tôi cũng hơi thái quá một tí, chỉ là cách cười của cậu ta khiến tôi không vừa ý, có lẽ tôi quá nhạy cảm rồi.

"Vậy chuyển đồ ra ô tô thôi, nơi này chẳng còn gì để lấy thêm nữa." Hồng Đăng nói xong liền bê thùng mì gói đi ra ngoài.

Tôi cũng mang balo đi theo sau, Hồng Đăng ra phía sau xe để chất hai thùng mì gói vào, tôi thì trèo lên ô tô, Trâm Anh sau đó liền hỏi tôi: "Tìm được gì thế?"

Tôi để balo qua một bên và trả lời Trâm Anh: "Mì gói và một ít gia vị."

"Uây, tốt thế nhờ, lâu rồi mình chưa được ăn mì gói." Trâm Anh vui mừng.

Hồng Đăng và Trường cũng đã lên ô tô, bây giờ Trường ngồi vào ghế lái để thay cho Hồng Đăng, chúng tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh, tầm năm trăm mét thì có một cửa hàng, cửa hàng này lớn hơn tiệm tạp hóa khi nãy và cũng có nhiều Zombie hơn.

Quan sát cũng khá lâu nhưng thấy tình hình không khả quan lắm nên chúng tôi quyết định rời đi, ra khỏi khu vực xưởng may chúng tôi đi theo bản đồ để đến địa điểm tiếp theo, đến được đó cũng tầm trưa nên chúng tôi dừng lại ăn uống và nghỉ ngơi một chút.

Hồng Đăng mở nắp một lon thức ăn đóng hộp và đưa cho tôi, tôi nhận lấy và cảm ơn. Lúc sáng bà Kiều đã chuẩn bị cơm sẵn cho mọi người, xong bữa này chắc phải ăn đồ hộp hoặc là mì gói vừa tìm được.

"Tính ra Nhật Hạ là bạn cấp ba của Đăng, vậy là cùng tuổi ấy nhỉ, trùng hợp ghê bọn mình điều hai mươi ba tuổi, mà Nhật Hạ cũng đang là sinh viên phải không?" Trâm Anh đột nhiên hỏi tôi.

Tôi nuốt thức ăn xuống rồi mới trả lời: "Ừm, nếu không có những chuyện này thì năm nay tôi tốt nghiệp rồi."

"Nhật Hạ học ngành gì thế?" Trâm Anh lại hỏi tiếp.

"Là thiết kế kiến trúc, còn Trâm Anh thì sao?" tôi nói.

Trâm Anh bỏ cơm vào miệng vừa nhai vừa nói: "Tôi á, tôi với Trường học ngành quản trị kinh doanh, cùng trường đại học với Đăng nè."

Tôi ậm ừ rồi tiếp tục ăn cơm, Trường ngồi ở phía trước cũng quay xuống góp phần: "Tôi rất thắc mắc về chuyện làm sao Nhật Hạ có thể sống sót khi dịch bệnh Zombie này bùng phát thế? nhớ lại lúc đấy mọi thứ diễn ra quá nhanh, thân là con trai mà tôi còn rung sợ, không thể bình tĩnh nổi."

Thời điểm dịch bệnh bùng phát, nói không sợ là nói dối rồi, tôi cũng giống người khác, chỉ là tôi kìm nén giỏi hơn thôi, chẳng qua tôi không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình ra, lúc đấy tôi để sự yếu đuối bộc phát thì tôi mãi mãi không biết được chuyện gì xảy ra với mẹ, cũng mãi mãi dằn vặt về việc không quay về tìm mẹ.

Kể ra sẽ rất dài dòng, nên trả lời ngắn gọn vậy: "May mắn thôi!"

Độ hóng hớt của Trường không được giải đáp nên cứ tiếp tục hỏi: "Vậy nửa năm qua Nhật Hạ và anh chàng Hữu Khôi kia sống ở đâu thế? một thân một mình đã khổ, Nhật Hạ còn cưu mang thêm một người nữa."

Tên Trường này hôm nay sau lại nói nhiều như vậy? mấy ngày trước còn thấy ít nói, nhưng mấy câu hỏi này cũng chẳng có gì, có lẽ muốn thân thiết với tôi hơn thôi.

"Tôi và Hữu Khôi sống ở nhà cũ của tôi, nếu không gặp phải bọn người xấu kia thì bọn tôi cũng không rời khỏi đó." tôi nói.

"Vậy phải cảm ơn bọn người xấu kia rồi, nếu không có bọn chúng thì Nhật Hạ sẽ không đến đúng lúc mà cứu bọn mình!" Trâm Anh nói.

Trường nghe xong liền bỉu môi: "Nghe cũng có lý đó, nhưng cảm ơn bọn chúng thì thấy hơi có vấn đề, việc bọn chúng làm toàn là chuyện xấu, nói theo cách của Nhật Hạ thì bản thân của cậu ấy đúng là rất may mắn, thoát khỏi Zombie rồi thoát khỏi bọn người xấu nữa."

Nghe Trường nói tôi chỉ biết cười trừ, may mắn thì đúng rồi đấy, nhưng không cố gắng thì chẳng bao giờ thoát được, nhớ lại lúc bị bọn chúng rượt đuổi, dù đầu óc căng thẳng cũng phải giữ vững chân ga, chỉ cần tốc độ ô tô chậm lại chắc chắc bị tóm ngay.

Nói thêm một hai câu thì cả nhóm bắt đầu du chuyển đến địa điểm trên bản đồ, đến được đó thì cũng đến buổi chiều, bọn họ vẫn theo cách an toàn của tôi đó là quan sát trước rồi mới hành động.

Nơi đây là khu công viên mà Trâm Anh nói, xung quanh có rất nhiều nhà, cửa hàng và những khu trung tâm mua sắm, bọn tôi đang nhắm đến một toà nhà ba tầng đối diện công viên, là khu mua sắm bao gồm cả siêu thị, mà đã là siêu thị thì nhất định có rất nhiều thức ăn, tuy nhiên có rất nhiều Zombie ở nơi này.

Từ ngoài quan sát đã thấy có rất nhiều con đang đi loanh quanh bên trong, trên tầng cũng có.

"Nhìn bọn Zombie đông như vậy hay là chúng ta đổi nơi khác đi, tìm nơi giống với chỗ khu xưởng may ấy." Trâm Anh đột nhiên đề nghị.

Tôi nhìn qua thì thấy khuôn mặt Trâm Anh đang hiện rõ sự lo lắng.

"Để xem tình hình thêm một chút nữa, nếu Zombie quá nhiều thì rời đi." Hồng Đăng vừa quan sát vừa nói.

Tôi tiếp tục nhìn vào trong toà nhà và ước chừng xem có bao nhiêu con Zombie mà mình có thể nhìn thấy được, đếm qua một lượt tầm mười lăm con, nhìn qua chỗ phòng bảo vệ tôi thấy có một cái xác nằm trong đấy, bên cạnh là lối vào hầm giữ xe.

"Trường có thể lái xe vào chỗ hầm để xe bên kia không? tôi muốn nhìn qua nó một chút." tôi chỉ tay về phía hầm giữ xe.

Ba người nhìn theo hướng tôi chỉ, Trường hơi e ngại nói: "Ổn không đấy? lỡ bên trong là một ổ Zombie thì khác nào đi nộp mạng?"

"Cứ vào xem thử đi, nếu có nhiều Zombie thì lập tức lùi xe ra, chúng ta không xuống xe thì vẫn an toàn." Hồng Đăng nói.

Trường lái ô tô vào hầm giữ xe theo ý tôi, vào bên trong thì phát hiện rất ít xe, chỉ có một chiếc ô tô và ba chiếc xe máy, những chiếc điều bị bụi bặm phũ kính, ngoài ra chỉ có một con Zombie ở đây, nó đang ngồi một góc mà nhăm nhi một cái xác chết.

Xung quanh có rất nhiều xác chết, nhưng đa số điều đã bị phân hủy, chỉ còn lại những phần xương dính liền vào trong quần áo, những người này có khả năng cao là chết lúc dịch bệnh bùng phát.

Con Zombie kia mãi mê ăn những phần thịt rã rời của cái xác mà không nhận ra chiếc ô tô đã đi sâu vào bên trong, phía cuối trong hầm giữ xe là thang máy đi lên khu vực mua sắm phía trên, nhưng không có điện thì cái này cũng vô dụng, muốn đi lên trên đó thì phải đi bằng thang bộ kế bên.

"Trường lái ô tô đến gần cánh cửa thang bộ đi, nếu có chuyện gì chúng ta còn dễ chạy thoát." tôi nói.

Trường lập tức lái xe đến đó, tôi bỏ hết gia vị trong balo ra và cho cây đèn pin vào bên trong, mang theo vũ khí và sẵn sàng bước xuống.

"Khoan đã Nhật Hạ, để mình và Trường vào đó xem xét trước đã, khi nào không có gì đáng ngại thì cùng vào lấy thức ăn." Hồng Đăng lên tiếng ngăn cản tôi.

"Để Trâm Anh ở lại trông xe là được rồi, thêm một người thì sẽ nhanh hơn, trời gần tối rồi chỉ là tranh thủ lên xem tình hình thế nào thôi, buổi tối không có đèn chỉ có ánh sáng từ mấy cây đèn pin thì rất bất lợi."

Hồng Đăng có vẻ đắng đo về việc tôi muốn đi cùng, Trường thì tán thành: "Đăng lo cái gì, Nhật Hạ có khi còn giải quyết việc nhanh nhẹn hơn tụi mình nhiều, nào đi nhanh về nhanh!"

Trường bắt đầu xuống xe, tôi cũng bước xuống theo, cả ba người chúng tôi đi theo thang bộ mà lên tầng trệt, nhìn từ phía cửa nối liền với cầu thang thấy đây có rất nhiều bàn ghế, chắc là một nhà hàng nhỏ hay là quán nước gì đấy, thường những khu mua sắm sẽ có một khu phục vụ để khách có thể ghé vào nghỉ mệt và tiện ăn uống.

Ba người chúng tôi không dám bước ra chỉ dám nhìn lén qua cánh cửa, nơi này có bốn, năm con Zombie đang đứng, số liệu mà khi nãy tôi đoán hoàn toàn không chính xác rồi, số lượng Zombie còn nhiều hơn thế.

Đứng nhìn thêm một lúc tôi ra hiệu cho hai người bọn họ đi lên tầng một, lúc đi lên tôi nhắc hai người đừng để phát ra tiếng động nhiều, lên được tầng một thì nơi đây là các shop bán quần áo.

Chúng tôi lại tiếp tục đi lên, lần này phía cầu thang xuất hiện hai con Zombie, tôi thấy Trường giật mình và lùi lại phía sau.

Tôi ra hiệu bảo không sao, vì không phát ra tiếng động lớn bọn chúng sẽ không tấn công, tôi tiếp tục ra dấu cho Hồng Đăng để giải quyết hai con Zombie này rồi đi tiếp.

Tôi sẽ lo phần con Zombie nữ đang úp mặt vào tường, còn Hồng Đăng sẽ giải quyết con Zombie nam có thân hình hơi to lớn kia.

Tôi cầm chắc cây gậy bóng chày trong tay và tiến đến gần con Zombie nữ kia, rồi đập một phát vào đầu của nó, âm thanh va chạm vang lên, con Zombie liền lảo đảo, nhưng rất nhanh nó đã giữ được thăng bằng và lập tức quay lại nhìn tôi.

Cả khuông mặt của nó chẳng còn da và thịt, chỉ còn lại phần xương và hốc mắt bị thiếu một bên mắt, miệng nó phát ra âm thanh kì lạ rồi lao về phía tôi, đập gậy vào đầu nó thêm một cái, cả người nó ngã vào tường, thấy thế tôi liền liên tục đánh vào đầu của nó đến khi nó chẳng còn động đậy nữa.

Lúc tôi xử con này thì Trường và Hồng Đăng cũng đang chiến đấu với con Zombie nam kia, con này thân hình to lớn, sức cũng đáng gờm, cả hai người loay hoay mãi mà chỉ khống chế được nó ép vào tường để nó không thể di chuyển thôi, chẳng thể hạ được nó.

"Giữ cho chắc vào!" tôi nói xong liền cầm cây gậy đánh một nhát vào đầu con Zombie, tôi dùng lực rất mạnh nên cú đánh khiến nó khụy xuống, nhưng vẫn chưa thể hạ được, Hồng Đăng thấy vậy liền dùng cây búa đang cầm trên tay mà chặt hai nhát vào đầu của nó, lực rất mạnh cây búa dính chặt vào phần đầu, máu đen văng lên cả mặt Trường.

Con Zombie cuối cùng cũng bị hạ, Trường thì gấp rút lau vết máu trên mặt, vừa lau vừa nôn khan mấy cái, Hồng Đăng rút cây búa khỏi đầu con Zombie kia rồi quay sang nở nụ cười có ý chăm chọc Trường.

"Nhớ nhé Đăng sau này đừng có tìm tao giúp đỡ nữa!" dù đang bực nhưng Trường vẫn nhớ rằng cần phải im lặng nên chỉ dám nói thì thầm.

Hồng Đăng chấp tay lại ra hiệu xin lỗi, Trường hừ nhẹ một cái rồi tiếp tục lau vết máu trên mặt.

Giải quyết bọn Zombie này cũng gây ra tiếng ồn, tôi sợ sẽ làm kinh động đến bọn Zombie nên quyết định ngồi lại đây mười phút rồi mới tiếp tục lên tầng hai.