Tận Diệt

Chương 16

Chiếc ô tô phía sau vẫn đuổi theo, càng lúc khoảng cách càng ngắn lại. Đầu óc tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn, tôi nhắm mắt lại hít thở thật sâu để bình tĩnh lại.

Trâm Anh: "Có xe đuổi theo phía sau."

Đuổi theo gần kịp rồi cô ấy mới phát hiện, Tôi hỏi: "Đoạn đường này có ngã ba hay ngã tư gì không?"

"C..Có, đến phía trước chỉ cần rẽ phải đi thêm năm trăm mét nữa là có ngã ba, một đường chạy thẳng ra quốc lộ khi nãy chúng ta đi, đường còn lại là hướng ra cây cầu Q, nếu tiếp tục đi nữa sẽ ra khỏi địa phận thành phố này." Trâm Anh nói.

Khi nãy Trường quay ô tô lại đã rẽ vào một đường khác vào sâu trong những khu nhà, tôi chẳng biết rõ đường đi của khu này, nhưng Trâm Anh thì khá rành, khả năng nhìn bản đồ và nhớ đường đi của cô ấy rất tốt. Bọn chúng vẫn đuổi theo sau, tuy giữ được khoảng cách nhưng rất nhanh bọn chúng sẽ vượt lên, chưa kể bọn chúng có vũ khí.

"Mắt cậu quan sát tốt chứ Trường?" tôi hỏi.

Trường: "Tốt."

Trâm Anh hơi hoảng sợ hối thúc Trường: "Nhanh lên đi!! bọn chúng gần đuổi kịp rồi kìa!!!"

Nghe xong Trường cũng hoảng theo, cậu ấy liên tục nhìn kính chiếu hậu bên trái để nhìn chiếc ô tô phía sau.

"Trường bình tĩnh lại đi, cứ tiếp tục cầm lái và nhấn ga hết sức đi." tôi quay lại phía sau nhìn chiếc ô tô kia rồi nói: "Trâm Anh, khi nào đến chỗ cần rẽ thì kêu tôi, bây giờ chúng ra cần cắt đuôi được bọn này. Đăng quan sát đường phía trước phụ Trường, tôi nhớ cậu nhìn trong bóng tối khá ổn."

"Trong bóng tối?" Trường hỏi.

"Khi nào tôi bảo tắt đèn xe thì cậu phải tắt ngay lập tức, nhưng phải cho xe chạy tiếp tục."

"Không mở đèn? Cậu bị điên à Nhật Hạ, trời tối như thế này không bật đèn thì sau thấy đường mà chạy?" giọng của Trường hơi bực.

Tôi giải thích: "Chỉ là tắt đèn một đoạn thôi, bây giờ trời tối, nếu muốn thoát khỏi bọn chúng chỉ còn cách này."

"Gần đến chỗ rẽ phải rồi!" Trâm Anh nói với tôi.

"Ước chừng còn bao nhiêu mét?" tôi hỏi.

"Khoảng mười mét nữa." Hồng Đăng trả lời, sau đó cậu ta tiếp tục nói: "Chính...sáu...ba..."

"Tắt đèn rẽ phải!!"

Tôi vẫn quan sát chiếc ô tô phía sau, Trường phía trước đã làm theo ý tôi mà tắt đèn xe đi, ô tô vẫn tiếp tục chạy, nhưng tốc độ giảm xuống rất nhiều, tôi vẫn nghe thấy giọng của Trường lẩm bẩm nói: "Điên thật!!"

Ô tô đã tắt đèn trước khi rẽ phải nên bọn phía sau không thể xác định được chúng tôi đi theo hướng nào, tôi thấy được bọn chúng dừng xe lại một lát rồi quẹo xe về bên trái, nhưng đây chỉ là bước đầu, chúng tôi chưa hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng được.

"Chiếc ô tô kia bị lừa rồi, đã rẽ sang hướng khác rồi!" Trâm Anh vui mừng.

Tôi thấy ánh đèn ô tô của bọn chúng đã đi xa, đợi đến khi ánh đèn nhỏ như hạt cát tôi liền nói: "Bật đèn, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể!"

"Sao lại chạy tiếp rồi? đã lừa được bọn người kia rồi mà?" Trâm Anh thắc mắc.

"Vẫn chưa thoát được đâu." tôi trả lời.

Trường tiếp tục lái ô tô, lần này có đèn xe đã dễ dàng vượt nhanh, nhưng ngay sau đó ánh đèn ô tô của bọn chúng đã biến mất dạng khi nãy đã thấy trở lại, nhanh hơn tôi tưởng.

"Trường tăng tốc lên đi, bọn chúng quay đầu lại rồi kìa." Hồng Đăng nhìn vào kính chiếu hậu bên phải đã phát hiện ra ánh đèn ô tô.

"Chết dẫm thật!" Trường phàn nàn.

Với khoảng cách này, chỉ cần duy trì tốc độ nhanh thì tạm thời không đán ngại, nhưng bọn chúng cố đuổi đến như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bây giờ chỉ còn cách giống khi nãy, đến được ngã ba mà Trâm Anh nói sẽ tiếp tục đánh lừa bọn chúng, sau đó tìm một chỗ an toàn trốn và đợi trời sáng rồi tính.

"Bây giờ cứ chạy đến ngã ba rồi tiếp tục làm giống khi nãy. Đăng khi nãy nhìn đường ổn chứ?" tôi hỏi.

"Tuy hơi tối, nhưng khi mắt quen rồi sẽ thấy được mờ mờ có thể tránh được chướng ngại vật trên đường, nếu lái xe chậm thì không đáng kể." Hồng Đăng trả lời.

Lần này bọn tôi bỏ xa bọn chúng, nên lúc đến được ngã ba thì ánh đèn ô tô phía sau chỉ sáng hơn hạt đậu một chút, như tỉ lệ thành công của việc cắt đuôi bọn chúng rất cao.

Đèn ô tô được tắt đi, tốc độ ô tô đã giảm, Hồng Đăng phụ Trường quan sát phía trước, còn tôi thì quan sát phía sau, ô tô rẽ theo hướng đến cây cầu mà Trâm Anh nói, rất lâu tôi mới thấy được ánh đèn ô tô của bọn chúng, lần này ô tô dừng ở đó rất lâu, có lẽ bọn chúng đang phân vân nên rẽ sang bên nào.

Tôi căng thẳng chẳng dám rời mắt, cuối cùng bọn chúng đã rẽ về hướng ngược lại, vận may mỉm cười với bọn tôi rồi, sự căng thẳng giảm được một chút, nhưng tôi vẫn lo bọn chúng sẽ như lúc nãy mà quay xe lại. Nhưng lần này bọn chúng đã đi luôn.

"Bật đèn đi, chúng ta cắt đuôi được rồi!" tôi quay người lại ngồi và ngay ngắn.

Trường có vẻ tức giận nên đánh vào vô lăng một cái rồi nói: "Khốn kiếp, điều mà tôi lo sợ nhất cũng xảy ra rồi."

"Làm sao bây giờ? mọi người ở căn cứ e là..." giọng của Trâm Anh như muốn khóc đến nơi.

Hồng Đăng có vẻ bình tĩnh hơn: "Mọi người bình tĩnh đi, có thể chuyện không đến nổi nghiêm trọng đâu, anh Cung là người lo xa và ứng biến rất nhanh, có thể mọi người đã an toàn rời khỏi căn cứ rồi."

Trường nghe vậy liền bát bỏ: "Ứng biến nhanh cỡ nào cũng không chống lại được bọn chúng, cậu không thấy bọn chúng dùng súng sao? Chỉ e là người ở căn cứ...chết cả rồi, bây giờ chúng ta nên lo cho mình thì hơn."

Trâm Anh bật khóc thành tiếng, tôi quay sang vỗ nhẹ lên vai cô ấy để an ủi. Trường nói thế cũng không sai, bọn chúng có súng trong tay, dù ứng biến nhanh thế nào cũng không tránh khỏi giao tranh, hơn nữa bên phe lại thất thế hơn, khả năng xảy ra điều tệ nhất là giống như Trường nói.

Nhưng chưa biết được mọi người sống chết thế nào đã từ bỏ thì tôi không muốn, biết đâu có cứu hay giúp đỡ được một mạng người.

"Bây giờ tìm chỗ đỗ xe đợi đến sáng mai rồi tính, ông đừng có nói mấy lời bi quan đó nữa, làm Trâm Anh sợ rồi kìa. Trâm Anh đừng khóc nữa, ngày mai chúng ta quay lại căn cứ xem tình hình, nếu tình hình tệ thì chúng ta chỉ còn cách tự lo thôi." Hồng Đăng nói.

Trường cũng không còn nói gì nữa, chỉ liếc nhìn Trâm Anh qua kính chiếu hậu rồi thở dài, bầu không khí trên xe bắt đầu im lặng, chỉ còn tiếng khịt mũi của Trâm Anh lâu lâu lại vang lên.

Để an toàn chúng tôi vượt luôn qua cây cầu Q, đi thêm hai kilomet nữa mới dừng lại nghỉ. Cả đêm đó tôi chẳng thể nào chợp mắt nổi vì lo lắng, lo anh chàng Hữu Khôi kia chẳng thể sống nổi, đối với người bình thường còn chút hi vọng nhưng anh ta thì...

Trời vừa sáng chúng tôi liền quay lại chỗ căn cứ, gần đến Hồng Đăng lái ô tô rất chậm, mọi người điều căng thẳng quan sát xung quanh vì sợ bọn chúng xuất hiện bất thình lình. Chúng tôi dừng lại một hẻm nhỏ cách căn cứ một đoạn, may mắn chỗ hẻm nhỏ này có một toà nhà lớn, nếu từ căn cứ nhìn đến sẽ khó nhận ra có ô tô đậu ở đây, điều này rất thuận lợi để cho chúng tôi có thời gian quan sát.

Phía ngoài căn cứ có một vài chiếc ô tô đang đậu ở đó, vì tường khá cao nên không thể nhìn rõ được bên trong. Được tầm ba mươi phút thì có người từ trong căn cứ bước ra, bọn chúng nối tiếp nhau mà đi ra, mỗi người điều mang súng bên mình, còn có loại súng trường. Bọn này lấy đâu ra lắm vũ khí thế này?

Bọn chúng lần lượt vào cả ô tô, ngoài ra còn một chiếc xe hàng nhỏ được chạy từ trong căn cứ ra, chiếc này mấy hôm trước tôi có thấy ở chỗ đỗ xe, rồi tôi thấy một chiếc ô tô quen thuộc ra cuối cùng, là ô tô của mẹ tôi.

Cả hàng ô tô điều nói đuôi nhau rời khỏi căn cứ, bọn chúng rời đi rồi đến cả cổng cũng không khép lại, điều này chứng tỏ bọn chúng chỉ cướp đồ không có ý định chiếm luôn căn cứ.

Có điều rất lạ, thông thường những bọn cướp như thế này chắc chắn sẽ giữ lại những phụ nữ, trong nhóm ngoài Trâm Anh ra, vẫn còn một bạn nữ tên Trúc, chưa kể cả Lan Chi, và chị Thắm, bà Kiều và bà Tám, nhưng không thấy một người nào bị bọn chúng dắt đi cả.

Như vậy khả năng mọi người thoát được đã cao hơn một chút, đợi thêm mười phút bọn tôi mới lái ô tô vào căn cứ, vừa bước xuống ô tô Trường nhanh chóng khép cổng lại rồi trở lại ô tô. Chiếc ô tô được lái đến gần cửa ra vào khách, bọn tôi nhanh chóng xuống và đi vào bên trong để kiểm tra.

Vừa bước vào đã chứng kiến một hiện trường đầy máu, Trâm Anh là người la lên đầu tiên, cô ấy hoảng sợ đến nổi khóc không thành tiếng, cứ thế mà gục ngã xuống sàn nhà.

Lần này tôi không thể giữ được dáng vẻ cứng rắn của mình nữa, nó không giống với những sát chết của bọn Zombie, đây là người vừa mới bị giết, vết máu vẫn còn đang lan ra. Trong lúc bọn tôi đợi ngoài kia thì mọi người trong đây bị bọn chúng giết từng người từng người một. Cảm giác bất lực này thật khó chịu, trong lòng như có tảng đá đè lên khiến mỗi nhịp thở của tôi điều khó khăn.

"Mọi người chết cả rồi....anh họ..." Trâm Anh bật khóc thảm thiết.

Nhìn bộ dạng của Trâm Anh ai cũng sót, anh Cung là người thân còn lại duy nhất của cô ấy, nay anh ta cũng không còn...khoan đã hình như không đúng.

"Trâm Anh bớt đau buồn đi, mọi người ở đây điều không muốn việc này xảy ra, chỉ trách bọn người kia quá tàn ác, quá khốn nạn.." Hồng Đăng nói.

Tôi thấy có điều không đúng, tính ra số người ở căn cứ trừ nhóm bốn người của bọn tôi ra thì còn hai mươi người, nhưng nhìn sơ số xác người ở đây lại ít như vậy. Tôi lấy lại tinh thần và bước đến gần những xác người và điếm từng cái, tổng cộng có chín cái xác. Nếu cộng luôn số người trong nhóm của anh Cung thì là hai mươi người lận, vậy những người còn lại đâu?

Những cái xác điều bị cắt vào động mạch cổ, nên máu chảy ra rất nhiều, thấm đỏ cả một khoảng sàn nhà, nhìn kỹ thì thấy được xác của bà Kiều và bà Tám, anh Thuần và cậu bạn tên Tuấn nữa, những người còn lại tôi không biết tên nhưng vẫn nhớ mặt, ba người trong đó điều đi cùng với anh Cung. Không thấy xác của Hữu Khôi và hai đứa nhóc cùng chị Thắm, điều này có nghĩa bọn họ vẫn có khả năng còn sống.

"Bây giờ cũng không thể giúp mọi người chôn cất đàng hoàng được, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tôi sợ bọn người kia quay lại..." Trường nói.

Tôi rời khỏi chỗ đống xác người kia quay lại chỗ ba người đang đứng và nói: "Chắc là bọn chúng đã lấy đi thức ăn dự trữ rồi, bây giờ nhanh rời khỏi đây trước."

"Trâm Anh còn giữ tấm bản đồ không?" Hồng Đăng quay sang hỏi.

Trâm Anh khịt mũi mấy cái rồi trả lời: "Không có, bản đồ là anh Cung giữ, nhưng mà tôi xem qua rồi tôi có thể ghi lại những điểm cần đi qua, nhưng tôi không nhớ rõ lắm đường chỉ đến khu quân đội, có rất nhiều đường ngoằn ngoèo... mà Đăng định đi đến nơi quân đội gì đó của thành phố F sao?"

Hồng Đăng gật đầu: "Ừ. Bây giờ chỉ còn cách đi đến đó, nhớ được đường đi là tốt rồi, trong số người chết ở đây không có anh Cung, có khả năng bọn họ thoát được rồi, tôi đoán rằng bọn họ đã di chuyển đến thành phố F, nếu may mắn chúng ta có thể đuổi kịp bọn họ."

Hồng Đăng cũng phát hiện được điều này. Tôi và Trâm Anh trở ra ô tô trước, còn Trường và Hồng Đăng đến chỗ đỗ xe để tìm thêm nhiên liệu cho ô tô, hai chiếc bị bọn kia đem đi rồi, không biết còn chút ít nào không nữa.

Lúc hai người họ trở ra, trên tai được một bình nhiên liệu đầy, với bao nhiêu đấy có thể đi được một đoạn đường khá xa rồi, xem như vẫn còn may mắn. Cứ thế bọn tôi đi theo đường mà Trâm Anh theo trí nhớ vẽ lại.

Nói về việc này, thật sự rất khâm phục trí nhớ của Trâm Anh, bản thân tôi dù có nghiên cứu một ngày cũng chẳng nhớ được. Chúng tôi thay phiên nhau lái xe bất kể ngày đêm qua đến ngày thứ hai thì may mắn gặp được đoàn xe của anh Cung.

Từ phía xa đã thấy một chiếc xe tải cỡ nhỏ, một chiếc xe bồn và một chiếc ô tô bốn chỗ. Tôi vui mừng đạp hết ga để đến chỗ đó nhanh nhất có thể.

Thấy ô tô đi đến bọn họ điều đứng ra xem, nơi đây là quốc lộ chẳng có một ngôi nhà vì thế có rất ít Zombie, mọi người cũng thoải mái nghỉ ngơi.

Vừa xuống xe Trâm Anh đã chạy đến chỗ anh Cung ôm lấy anh ta và khóc nức nở, Trường và Hồng Đăng cũng vui mừng tay bắt mặt mừng, tôi là xuống xe chậm nhất, tôi đảo mắt tìm kiếm Hữu Khôi, không thấy anh ta đâu nhưng tôi lại bắt gặp ánh mắt rất lạ của một người con trai trong nhóm.

Anh ta cứ nhìn về phía tôi, lúc tôi xuống xe anh ta vẫn cứ nhìn chằm chằm, sau đó tôi mới nhật ra anh ta đang nhìn mấy giỏ thức ăn mà chúng tôi để trên mui xe. Điều này cũng không có gì khác thường lắm, nhưng trực giác của tôi cảm thấy có vấn đề. Lúc anh ta phát giác ra tôi cũng nhìn thì anh ta vội nhìn sang hướng khác, điều này càng đáng nghi.

Ngay lúc đó từ trong xe tải bước xuống là hai đứa nhóc Lam và Luân, kế đến là mẹ của nhóc Lam cũng bước xuống, tội nhất là thằng bé Luân, bây giờ người bà duy nhất của nó đã không còn.

"Thật mừng vì mấy đứa không sao?" Chị Thắm vừa đỡ lấy bụng vỗ nhẹ vào vai tôi.

Tôi có thể cảm nhận được sự buồn bã trong mắt của chị ấy, tôi không nói gì chỉ mỉm cười và gật đầu, tôi dời ánh mắt sáng nhóc Luân, nó không khóc không cười chỉ im lặng nắm chặt lấy tay của chị Thắm, nhìn cũng đủ biết nó đau lòng đến nhường nào.

"À Nhật Hạ, em mau lên xe tải nói chuyện với Hữu Khôi đi, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cậu ta chỉ thu mình vào một góc, không ăn không uống mấy ngày rồi, chắc cậu ấy lo cho em lắm." Chị Thắm nói với tôi.

Tinh thần của anh ta chắc rơi vào trạng thái bất ổn rồi, xảy ra chuyện này với anh ta như một đã kích lớn. Tôi nhanh chân đi đến gần chiếc xe tải và mở cái cửa xe ra, thấy anh ta vẫn đang ngồi một góc với đôi mắt đỏ ngầu.

Tôi lên tiếng gọi: "Hữu Khôi."

Một lần anh ta chẳng có phản ứng gì đến lần thứ hai anh ta mới ngước lên nhìn tôi, lúc này anh ta mới có phải ứng, cả người bật dậy nhưng lại lảo đảo và ngã xuống, anh ta lại đứng lên không được, lúc này anh ta trực tiếp bò nhanh đến chỗ tôi và ôm chầm lấy tôi. Anh ta ở trên xe tải đã cao hơn tôi bây giờ lại ôm chặt tôi thế này khiến tôi không thở được.

Tôi vỗ lên vai anh ta mấy cái: "Rồi rồi, buông tôi ra đi, có gì từ từ nói..." mặc kệ tôi nói anh ta cứ ôm lấy không buông, tôi hết cách chỉ có thể dùng sức trèo lên xe tải và ngồi cạnh anh ta.

Bây giờ dễ chịu hơn một chút, bên tai tôi vang lên tiếng khóc thúc thít của anh ta, tôi lấy tay vỗ nhẹ lên vai anh ta để an ủi, khóc một lúc lâu anh ta mới mở miệng nói: "Sợ lắm...nguy hiểm...không có chị sợ lắm.."

"Rồi rồi, tôi về rồi không cần sợ nữa...ngoan đi, đừng khóc nữa, tôi có mang rất nhiều bánh cho anh, còn có cả nước ngọt nữa.." tôi vỗ về.

"Có rất nhiều bánh hả chị? cho em với được không?" là giọng của bé Lam.

Tôi khó khăn đẩy Hữu Khôi ra rồi quay xuống trả lời bé Lam: "Ừm, có rất nhiều bánh, dư sức cho em, Luân và Hữu Khôi ăn mấy ngày luôn."

Bé Lam nó vui mừng nhìn tôi mà cười nhưng đột nhiên nó che miệng không dám cười lớn,tôi thấy nó nhìn thằng bé Luân, có bé còn nhỏ mà tinh tế thật. Nó đi đến xe và cố gắng trèo lên ngồi cạnh tôi, tôi giúp nó một tay, Hữu Khôi tưởng tôi định xuống nên anh ta hoảng hốt ôm chặt lấy cánh tay tôi, đến khổ với anh chàng này.

Bé Làm nó lên được rồi nó đột nhiên kề vào tai của tôi mà nói nhỏ: "Chị ơi, số bim bim đấy chị giấu đi nha, để không thôi chị Trúc với anh Huấn lấy hết đó. Tối qua em đi vệ sinh nghe được hai anh chị nói với nhau sẽ gôm hết thức ăn và không cho ai lấy hết, hai anh chị ý ích kỷ quá chị nhỉ?"

Bé Lam nói những lời này là sao đây? tôi thấy không ổn liền gỡ tay Hữu Khôi ra, anh ta lại nhất quyết không buông, tôi năn nỉ và dỗ ngọt anh ta mới chịu buông, tôi đi đến chỗ chị Thắm đang đứng là hỏi chị ấy: "Nhóm mình mang được nhiều thức ăn theo không chị?"

"Cũng được một ít đấy em, lúc đang chuyển thức ăn lên xe tải thì bọn kia ập đến, bà Kiều với bà Tám không kịp lên xe thì mọi người đã lái xe đi, chị và hai đứa nhóc cùng với Hữu Khôi được ưu tiên lên xe trước nếu không thì..." Giọng chị Thắm buồn buồn.

Tôi vỗ nhẹ lên vai chị ấy để an ủi, ngoài hành động này ra tôi chăng biết làm gì khác để an ủi người khác, nhưng tôi vẫn nên hỏi vấn đề này trước: "Vậy số thức ăn kia để chỗ nào vậy chị? trên xe tải không thấy."

"À lúc mang đi thì để trên xe tải này nè, mà sáng nay con bé Trúc nó bảo Cung nói là phải mang hết thức ăn để lên ô tô cho dễ quản lý, mà chị thấy trên ô tô nó chật hẹp nhưng nó nói sao chị nghe vậy chứ chị không biết sao nữa." Chị Thắm trả lời.

Theo như lời bé Lam nói cộng thêm việc này chỉ cần xác nhận thêm người tên Huấn này là ai, thì chắc chắn điều tôi nghĩ là đúng: "Chị Thắm người nào trong nhóm tên Huấn vậy chị?"

Chị Thắm liếc mắt nhìn về chiếc xe bồn, rồi bảo tôi: "Là cái người có kiểu tóc đầu đinh đó em. Có chuyện gì hả?" Chị Thắm thắc mắc.

Tôi lắc đầu bảo không có gì, xong rồi nhìn cái người kia, chính xác là anh ta là cái người lúc tôi bước xuống xe phát hiện nhìn chằm chằm vào những giỏ thức ăn trên mui xe. Người tên Trúc và Huấn này muốn lấy hết thức ăn và tách đi riêng.