Tận Diệt

Chương 17

Người tên Huấn kia cứ lâu lâu lại nhìn về hướng xe ô tô đằng này, sau đó thì thầm to nhỏ với cô gái tên Trúc kia, thấy việc không ổn nên tôi gọi Hồng Đăng và Trường đến.

"Sao thế?" Hồng Đăng hỏi tôi.

Tôi ra dấu cho hai người họ đi ra phía sau xe ô tô, tránh tầm nhìn của hai người kia rồi nói: "Tôi nghi ngờ người tên Huấn và Trúc muốn lấy hết thức ăn của nhóm và bỏ đi, chuyện này giải thích chi tiết thì tốn thời gian, cứ hành động trước cho chắc rồi nói sau. Đăng một lát nữa giả vờ kêu anh Cung họp nhóm để bàn về vấn đề đi đến thành phố F, còn Trường giúp tôi chuyển các giỏ thức ăn vào xe tải đi."

"Không phải chứ? Thằng Huấn với Trúc tụi nó tại sao phải làm như vậy?" Trường có vẻ không tin.

"Bây giờ Trường không tin cũng được, nhưng cứ chuyển giúp tôi đi, dù là tôi đoán sai thì cũng không mất mát gì." tôi cố gắng thuyết phục.

Sau một phút suy nghĩ thì Trường cũng chịu làm theo kế hoạch của tôi, Hồng Đăng cũng đã đi đến chỗ của anh Cung mà giả vờ họp. Tôi thấy mấy người đó đã tập trung lại đầu chiếc ô tô phía trước mà xem tấm bản đồ, ở phía sau này tôi và Trường bắt đầu mở cốp xe và đưa những giỏ đồ lên xe tải.

Chị Thắm ở trên xe tải cũng phụ chúng tôi đẩy những giỏ đồ vào phía trong, bé Lam và Luân cũng phụ giúp chị Thắm, chỉ riêng Hữu Khôi thì ngồi trên xe tải mà nhìn chằm chằm vào tôi, cứ như sợ tôi sẽ biến mất vậy.

Mấy giỏ đồ trong cốp xe đã được chuyển xong, tôi đang định gỡ lớp băng dính trên mấy giỏ đồ phía trên mui xe thì đúng lúc đó nghe thấy giọng cãi nhau, sau đó là tiếng kêu cứu của Lan Chi. Tôi Trường lập tức chạy đến xem sau, trước khi đi tôi bảo chị Thắm đóng cửa xe tải lại, ngoài tiếng tôi gọi thì bất kể nghe thấy tiếng động gì cũng không được mở cửa xe ra.

Tôi còn tưởng Zombie tấn công, nhưng lúc đi đến thì thấy, Lan Chi đang bị người tên Huấn kia uy hiếp, con dao sắc bén đang kề lên cổ Lan Chi, cậu ta thì mặt trắng bệch vì sợ hãi.

"Huấn mày làm cái gì thế hả?" anh Cung tức giận.

tên Huấn cười mỉa mai: "Làm gì thì nhìn không biết sau mà hỏi. Không nói nhiều nữa, Việt mày lên chiếc xe bồn này chờ đi. Anh tốt nhất là đưa chìa khoá chiếc ô tô phía sau đây, nếu không thì tôi sẽ giết chết con nhỏ này!" Huấn siết chặt con dao.

Lưỡi dao khá bén khiến phần cổ Lan Chi hiện lên vệt máu, Lan Chi sợ hãi mà cầu cứu anh Cung. Thấy Lan Chi như thế anh Cung càng sốt ruột, càng nóng giận định nhào đến, nhưng bị Hồng Đăng kéo lại.

"Anh Cung bình tĩnh lại đi. Còn Huấn, mày có hiểu được chuyện mày đang làm là phản bội anh em không? Mày cũng suy nghĩ đi bên ngoài nguy hiểm như thế nào mà, rồi anh em đã đi cùng nhau lâu như thế mày không có chút tình nghĩa nào hết sao?" Hồng Đăng nói.

Huấn cười: "Haha anh em cái con khỉ, tụi này xem bọn mày như anh em, nhất là mày đó." Huấn hất cằm về phía anh Cung rồi nói tiếp: "Tụi tao xem mày là người anh, nhưng mày thì sau? vì cá nhân mà hy sinh mạng sống của người khác, nếu mày chờ thêm một chút nữa thì em tao đã sống rồi, uổng công tao tin tưởng mày như vậy."

Anh Cung cúi mặt buồn bã: "Là lỗi của anh, anh xin lỗi. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, em bỏ vợ anh ra trước đi, cô ấy đang mang thai, không chịu được kích động đâu."

"Ai thèm quan tâm. Tao không thích nói nhiều nữa, mau đưa chìa khoá xe ô tô phía sau ra đây, nếu không tao giết con nhỏ này ngay lập tức!" Huấn giận dữ nói.

Thấy tình hình này chẳng đàm được gì với tên Huấn này đâu, tôi đang giữ chìa khoá chiếc ô tô kia, không chần chừ tôi mang chìa khoá đưa ra trước mặt và nói: "Chìa khoá đây, anh mau thả người ra rồi tôi sẽ đưa."

"Tao không có ngu, mày đưa qua đây trước." tên Huấn nhìn tôi.

Tôi cười khẩy và nói: "Tôi cũng không có ngu, chúng ta trao đổi cùng lúc đi, tôi đưa chìa khoá còn anh đẩy Lan Chi qua đây."

Tên Huấn này đồng ý, tôi đưa chìa khoá ra, còn anh ta đẩy Lan Chi về phía này, Lan Chi được anh Cung đỡ lấy, bọn họ có được chìa khoá rồi nhanh chóng đi ra phía sau lấy ô tô chạy đi, tôi cũng chạy theo sau xem xem bọn họ có lấy thêm số thức ăn tôi giấu trên xe tải hay không.

Bọn họ lên ô tô thì đã lái đi mất, không có phát hiện số thức ăn trên xe tải. Tôi quay trở lại chỗ của anh Cung, vừa đến đã nghe Trường hỏi về việc mà tên Huấn kia nói: "Rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy anh?"

Anh Cung dìu Lan Chi lên xe ô tô rồi mới trở ra và trả lời: "Lúc nhóm của anh đi tìm thức ăn thì vô tình đụng độ với bọn cướp kia, bọn anh may mắn thoát được nhưng riêng thằng Lâm bị bọn chúng bắt lại, anh sợ thằng Lâm bị uy hiếp sẽ nói ra chỗ căn cứ, nên đã trở về trước, nhưng đúng như anh nghĩ bọn cướp kia cũng đã theo sau, trong lúc đang chuyển đồ thì bọn chúng ập đến, anh không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ chạy...anh cũng không muốn như thế, chỉ là...anh muốn bảo vệ vợ và con anh..."

Con người trong tiềm thức vẫn mang sự ích kỷ, chẳng qua khi chịu sự tác động mới bộc phát, anh Cung làm vậy cũng không thể trách móc được, nếu đổi lại là người khác, bọn họ vẫn lựa chọn bảo vệ bản thân mình trước tiên. Chỉ là thấy tội cho những người mất đi.

Trường và Hồng Đăng an ủi anh Cung, còn tôi quay lại xe tải an ủi thằng bé Luân, người mất mát lớn nhất vẫn là nó.

Tôi gọi chị Thắm mở cửa xe, cửa xe vừa mở thì Hữu Khôi đã vội vã nhảy xuống, cả người ngã xuống đường, tôi đỡ anh ta dậy còn anh ta cứ bám lấy tay tôi không buông. Tôi vào bên trong xe tải, lấy vài gói snack chia cho Hữu khôi và hai đứa nhóc, nói vài câu khích lệ thằng Luân.

Hữu Khôi ăn xong thì dựa vào tôi mà ngủ, nghe bảo gần hai ngày anh ta không ngủ rồi, cả hai mắt điều đỏ ngầu. Đợi anh ta ngủ say tôi đỡ anh ta nằm xuống sàn xe và nhờ chị Thắm để ý giúp, tôi thì ra ngoài bàn chuyện với mọi người.

Khi tôi có mặt ở đó thì bọn họ mới bắt đầu bàn đến việc đi đến thành phố F, ra là nãy giờ mọi người đợi tôi đến rồi mới bàn chuyện.

Chúng tôi quyết định sẽ lên đường ngay lập tức, thức ăn trên xe tải cũng đủ cho tám người lớn cùng hai đứa nhỏ ăn trong hai tuần. Nhưng vẫn đề là nhiên liệu cho hai chiếc xe, chỉ còn cách vừa đi vừa tìm.

Tôi ngồi trong xe tải cùng với chị thắm, chiếc xe tải này đã được chỉnh sửa lại, phần thùng xe được cắt một đoạn được lắp lưới sắc để cho không khí được thoáng. Hồng Đăng và trường sẽ thay phiên nhau lái xe tải, còn Trâm Anh và Lan Chi sẽ cùng đi với anh Cung.

Vì sợ gặp lại nhóm người của tên Huấn trên đường đi cho nên chúng tôi quyết định đi vào đường khác. Nói đến việc này, đúng là anh Cung là người lo xa và chu toàn như lời của Đăng nói, anh ta đã copy thêm một tấm bản đồ để dự phòng cho trường hợp khẩn, dù Huấn đã lấy tấm bản đồ kia chúng tôi vẫn còn tấm dự phòng này.

Hai chiếc xe cứ theo lộ trình mà tiến thẳng về phía trước, đoạn đường đi đến thành phố F rất xa, thêm tình hình này nữa không biết đến bao giờ mới đến nơi. Trời gần tối xe dừng lại ở một nơi khá vắng để nghỉ chân.

Đồ mang theo được rất ít, chỉ được vài cái chăn mỏng cùng một ít áo khoát. Chúng tôi nhường cho Lan Chi và chị Thắm ở trên xe tải, trên đây sẽ ít gió hơn và có thể nằm thoải mái. còn trên xe ô tô nếu đẩy hai cái ghế phía trước ra có thể đủ cho hai người nằm.

Vào ban đêm sẽ chia ra canh chừng, tôi xung phong trực ca đầu tiên, tôi đi xung quanh dọc bên đường để nhặt những cành cây khô, hãy nhổ những bụi cây khô để làm củi. Đốt một đống lửa ngay bên cạnh xe tải vừa sưởi ấm vừa để quan sát phạm vi gần.

Trời bắt đầu tối hẵng chúng tôi tập hộp lại ăn uống, Lan Chi được anh Cung dìu còn chị Thắm thì dẫn hai đứa nhóc trở lại xe tải, Trâm Anh cũng lên phía xe ô tô để nghĩ. Khi nãy trong lúc ăn có bàn bạc lại về chuyện canh chừng buổi tối, chỉ một người canh thì quá nguy hiểm nên ca đầu tiên là tôi và Hồng Đăng, ca thứ hai là Trâm Anh và Trường, ca thứ ba là anh Cung và Hồng Đăng, hồng Đăng chịu khó trực hai ca, thay vào đó buổi sáng cậu ta sẽ được nghỉ ngơi bù.

Tôi gôm những cành cây nhặt được khi nãy chất thành đống nhỏ rồi bắt đầu nhóm lửa lên, nhưng số củi quá ít chỉ sợ đốt được chừng một hay hai tiếng là nhiều rồi, nhân lúc Trường còn chưa đi nghỉ tôi nhờ cậu ta ở lại trông giúp một lát, còn tôi cầm lấy đèn pin đi xung quang tìm thêm củi.

Đi một đoạn khá xa ở nơi dừng chân thì thấy có một cái cây lớn đã bị ngã xuống, tôi đi đến xem có thể lấy được nhánh nào không, lúc đang loay hoay với mấy nhành cây thì tiếng gọi của Hồng Đăng làm tôi giật mình.

"Sao Nhật Hạ không bảo tôi đi cùng, một mình nguy hiểm lắm."

Tôi quay lại nhìn Hồng Đăng và nói: "Không sao, cũng không phải đi xa lắm, Đăng giúp tôi lấy mấy nhành cây to này với, một mình tôi lấy không được."

Hồng Đăng bước đến phụ tôi kéo và bẽ gãy mấy nhành cây rồi ôm chúng đi về nơi dừng chân, với số củi này vẫn thiếu nên đi thêm một hai lượt thì cái cây kia bị chúng tôi mang về hết với bao nhiêu đủ đốt lửa cả đêm rồi.

Trời khuya dần, mọi người đã đi ngủ, Hữu Khôi vẫn không chịu lên xe tải để ngủ mà cứ ngồi cạnh với tôi, tôi khuyên mãi anh ta vẫn không chịu vào kia ngủ nên tôi cũng mặt kệ. Chuyện xảy ra vừa rồi khiến anh ta sợ tôi sẽ đi mất sẽ bỏ lại anh ta nên mới bám lấy tôi như vậy.

"Đôi lúc tôi cảm thấy bản thân giống như anh Hữu Khôi này thật tốt biết mấy." Hồng Đăng nhìn Hữu Khôi đang nằm kế chỗ tôi ngồi.

Tôi cười rồi nói: "Đôi khi cứ như thế này cũng tốt, không phải lo nghĩ chuyện gì. Nhưng đối với hiện tại, nếu cứ ngây ngô thế này chắc bỏ mạng sớm thôi."

"Được cậu bảo vệ thế này, anh ta đúng là rất may mắn. Nhưng tương lai cứ thế này cũng không phải là cách, cậu chẳng thể bảo vệ anh ta mãi mãi được, cậu vẫn còn cuộc sống riêng của bản thân mà." Hồng Đăng nói.

Lời Hồng Đăng nói điều đúng, nhưng tôi còn cách nào khác đây? Bỏ mặt anh ta rồi anh ta sẽ chết ở đâu đó hay sao? Nếu có suy nghĩ đó thì ngay từ đâu tôi đã không mang theo anh ta cho vướng tay vướng chân.

Tôi nhìn Hữu Khôi đang nằm ngủ ngon lành, lại nghĩ rằng nửa năm qua cùng sinh tồn với anh ta, dần dần bản thân tôi đã xem anh ta như người thân, như một người em trai yếu đuối cần được bảo vệ. Chẳng biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì trước mắt cứ giúp anh ta sống sót cái đã.

"Thật ra...từ ngày gặp lại cậu, mình rất muốn nói với cậu lời xin lỗi, trước đây là mình không tốt, đã để cậu bị tổn thương rất nhiều." Hồng Đăng đột nhiên nói với tôi.

Tôi chuyển ánh mắt nhìn sang cậu ta, bây giờ cậu ta đang nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt, qua ánh lửa tôi nhận ra gương mặt cậu ta tràn đầy vẻ buồn bã.

Câu xin lỗi này chắc là về chuyện chia tay năm cấp ba, haizz tôi thật sự chẳng cảm thấy tổn thương gì cả: "Cậu không cần xin lỗi đâu, thật ra trong chuyện này tôi cũng có lỗi, đáng ra tôi không nên chấp nhận lời tỏ tình của cậu khi chưa xác định bản thân có thích cậu hay không. Cho nên cậu không cần cảm thấy có lỗi."

Hồng Đăng nghe xong liền ngước lên nhìn tôi, ánh mặt của cậu ta khiến tôi cảm nhận được sự đau xót, cậu ta ngập ngừng một lúc và nói với tôi: "Không đâu, là do mình quá ngu ngốc nên mới dễ dàng tin lời của...Lan Chi."

Tôi lắc đầu nói: "Thật ra trong chuyện này chẳng ai có lỗi cả, chẳng qua chúng ta lúc đó chỉ là những đứa trẻ mới lớn chẳng hiểu nổi thế nào là tình yêu. Có thể lúc ấy cậu chẳng thích tôi như cậu nghĩ, nếu cậu thích tôi cậu sẽ không dễ dàng tin lời của Chi, Chi cũng không có lỗi, chỉ là cậu ấy thích cậu nên mới như vậy. Tóm lại chuyện qua rồi tôi chẳng muốn nhắc lại."

"Nhưng mà Nhật Hạ vẫn nhớ đến chuyện mắt tôi tốt có thể nhìn trong bóng tối, còn nữa Nhật Hạ còn tự tay làm cho tôi chiếc bánh trong ngày sinh nhật, điều đó chứng tỏ khi ấy cậu vẫn có tình cảm với tôi...chúng ta..." Hồng Đăng chưa kịp nói hết đã bị tôi cướp lời.

"Thôi Đăng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, cứ cho là khi ấy tôi thật sự có thích Đăng đi chăng nữa, nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi chỉ xem Đăng như một người bạn cũ. Chuyện nhớ Đăng có thể nhìn tốt trong bóng tối chẳng qua nó gắn liền với kỷ niệm lần đầu tiên tôi bước vào khu nhà ma thôi, Đăng đừng có suy nghĩ nhiều. Tôi mong Đăng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, nếu không đến làm bạn với nhau cũng chẳng được."

Chẳng hiểu nổi vì sao cứ thích nhắc lại chuyện cũ, nếu cậu ta cứ nói mãi tôi chắc chắn sẽ nổi giận, tốt nhất khiến cậu ta đừng tiếp tục lải nhải về chuyện này.

Thấy tôi tỏ thái độ khó chịu nên Hồng Đăng cúi đầu im lặng, một lúc thì tôi nghe cậu ấy nói 'Xin lỗi' rồi đứng dậy bỏ đi chỗ khác. Tôi cũng mặc kệ cậu ta, để cho cậu ta thời gian ổn định lại cảm xúc của bản thân.

Nhắc đến chuyện năm xưa tôi mới nhớ lại việc không suy nghĩ mà chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta đúng là sai lầm nghiêm trọng. Lúc đấy vừa mới vừa vào học cấp ba, bản thân lại không có bạn, tính tình tôi từ trước đến giờ không thích giao tiếp hay chủ động kết bạn với ai.

Lần đó được sắp xếp ngồi chung với Lan Chi, ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta chính là một cô nàng dễ thương nhí nhảnh, cậu ta chủ động bắt chuyện trước với tôi, cho dù mỗi câu nói của tôi rất hời hợt nhưng vẫn vui vẻ trò truyện với tôi, về lâu dần chúng tôi thật sự trở thành bạn.

Lan Chi quen rất nhiều bạn, còn tôi chỉ có cậu ấy là bạn đúng nghĩa, nhưng tình bạn giữa hai người con gái vẫn đẹp chỉ khi chưa có người con trai xuất hiện. Hồng Đăng là cậu bạn bên lớp bên cạnh, tôi nhớ lần gặp đầu tiên là ngày hội thể thao của trường, cậu ta nằm trong đội thi chạy bộ lúc cậu ta thi đấu bản thân tuy đạt giải nhất nhưng vì quá mệt nên nằm bẹp xuống, đúng lúc đó tôi lại đứng ngay chỗ đó.

Thế là tôi có lòng tốt nhắc nhỡ Hồng Đăng là vừa chạy xong đừng có nằm như vậy không tốt cho tim, sẵn tiện đang có chai nước trong tay nên tôi đưa cho cậu ta rồi bỏ đi về chỗ lớp. Và rồi rắc rối từ đó phát sinh, biết thế tôi chẳng nhắc nhỡ làm gì.

Sau lần gặp đó thì đột nhiên tần suất gặp Hồng Đăng nhiều lên theo cấp số nhân, có hôm thì qua lớp tôi xin ít phấn, có hôm thì qua mượn cây chổi quét phòng, chưa kể giờ giải lao cậu ta còn cùng bạn của mình qua lớp tôi cười đùa với đám con trai. Lan Chi rất nhanh đã kết bạn với Hồng Đăng, cuối cùng cậu ta không biết từ khi nào đã rất thân với Lan Chi, đôi lúc hai người họ nói chuyện cậu ta cũng hỏi tôi vài câu.

Cuối năm lớp mười, ba chúng tôi đã thân hơn, cứ đến giờ giải lao là Hồng Đăng qua chỗ tôi và Lan Chi để nói chuyện, mỗi khi Hồng Đăng đánh bóng rổ, Lan Chi sẽ kéo tôi đi cổ vũ cho cậu ta. Nhưng đến một ngày Hồng Đăng nhắn tin cho tôi bảo thứ bảy cả ba người sẽ đi chơi khu công viên, tôi lúc đó rất do dự nửa muốn đi mà nửa không muốn.

Lúc đấy mẹ tôi nói rằng là tôi nên đi ra ngoài cùng với bạn bè, vì thời điểm này của cuộc đời là thời điểm tạo nên những kỹ niệm đẹp. Thế là hôm đấy tôi đã có mặt tại chỗ hẹn, nhưng lúc đến chỉ có một mình Hồng Đăng, cậu ta bảo Lan Chi bận đột xuất nên không đến được, bây giờ nghĩ lại có thể lúc đó là cậu ta cố tình để đi riêng với tôi.

Sau đó chúng tôi chơi hết tất cả trò trong khu vui chơi, ăn vặt vài thứ linh tinh, đây là cảm giác mới mẻ mà tôi chưa từng trải qua, trước đây ba mẹ điều bận việc ở cơ quan, cuối tuần cũng phải lên lớn dạy, cho nên tuổi thơ của tôi chỉ có thể ở nhà xem phim, đôi lúc là qua nhà ông bà. Có thể do gặp nhiều thứ mới mẻ vui tươi nên tâm trạng tôi thấy rất tốt, rất vui vẻ. Rồi hai chúng tôi mua vé vào khu nhà ma, tôi bị mấy bạn ma trong đấy doạ khiến tôi muốn đứng tim mấy lần, rồi đến gần cuối sắp được ra ngoài thì đột nhiên cúp điện, trong đấy đã tối bây giờ còn tối hơn, lúc đấy Hồng Đăng nắm chặt lấy tay tôi và đưa tôi ra ngoài, và chính lúc đấy tôi mới biết được mắt cậu ta nhìn trong bóng tối rất tốt, không phải kiểu như thấy rõ như kính nhìn đêm, chỉ là có thể thấy mờ mờ những vật trước mặt.

Sau buổi đi chơi về tôi có nhận được tin nhắn của Hồng Đăng, là tin nhắn tỏ tình, tôi bối rối không biết nên trả lời thế nào nên đợi ba mẹ về và hỏi ý kiến của hai người. Tôi cứ nghĩ ba mẹ sẽ phản đối việc yêu sớm của con gái, ai mà ngờ hai người còn ủng hộ, bảo là chỉ cần không vượt quá giới hạn khi chúng tôi còn nhỏ thì yêu được cứ yêu, và sau đó cả buổi tối tôi ngồi nghe hai người kể về những kỷ niệm thời yêu nhau của mình. Sao khi suy nghĩ mọi thứ về Hồng Đăng tôi chấp nhận lời tỏ tình đó của cậu ta.

Hồng Đăng không phải là người nhiều chuyện nhưng hành động của cậu ta đã khiến cả lớp tôi, cả trường biết chúng tôi quen nhau, từ lúc xác định mối quan hệ cậu ta đối với tôi ân cần chăm sóc, nhưng sự chăm sóc này lại thái quá khiến tôi không được thoải mái. Cũng kể từ đó Lan Chi đột nhiên chuyển chỗ không ngồi cùng với tôi nữa, tôi cứ tưởng cậu giận về chuyện không nói cho cậu ta biết, tôi cố nói chuyện với cậu ta nhưng không được, cậu ta cứ phớt lờ và không thèm nói chuyện với tôi, vài ngày đầu tôi còn cố gắng nhưng càng lâu dài tôi lại chán nản nên cứ mặc kệ, cậu ta muốn giận thì cứ giận, bạn bè chơi với nhau chỉ có một chút chuyện như thế mà cạch mặt nhau.

Sau khi thi học kỳ xong bọn tôi được nghỉ hè, tôi không đến lớp học hè nên cứ ở nhà quanh quẩn bên những bộ phim, cùng những quyển truyện, có đi chơi với Hồng Đăng được mấy lần, nhắn tin thì hầu như ngày nào cậu ta cũng chủ động nhắn hỏi thăm tôi. Kết thúc kỳ nghỉ hè, là lúc nhận lớp tôi và Lan Chi tiếp tục học chung với nhau còn Hồng Đăng chuyển đến lớp đứng đầu vì cậu ta là học sinh giỏi.

Lan Chi cũng chủ động bắt chuyện lại với tôi, lúc đấy tôi nghĩ cậu ấy đã hiểu ra chuyện cũ không đáng để giận, tuy nói chuyện lại với nhau nhưng cậu ấy không ngồi cùng bàn với tôi nữa, những lần đi chung cũng hạn chế. Tôi và Hồng Đăng quen nhau cũng không gặp vấn đề gì khó khăn, nhưng đến khi chuyện xảy ra tại sinh nhật của cậu ta tôi mới nhận ra bản thân không có tình cảm gì đối với cậu ta cả.

Lúc đấy trước ngày sinh nhật tôi hỏi ý kiến của mẹ xem nên tặng quà gì thì hợp lý, mẹ tôi nói nếu muốn thể hiện tình cảm thì tốt nhất là tự tay tặng quà. Cho nên tôi đã lên mạng tìm công thức và tự tay làm bánh kem, phải làm đến lần thứ năm mới cho thành quả đẹp mắt y như trong hướng dẫn, tôi cẩn thận bỏ vào tủ lạnh để hôm sau mang đến sinh nhật cậu ta.

Lúc tôi chuẩn bị đi đến nhà Hồng Đăng thì Lan Chi đột nhiên xuất hiện trước nhà tôi, bảo là Hồng Đăng nhờ cậu ta qua đón tôi, tôi không nghĩ nhiều nên để cậu ta chở đi, đến lúc chờ đèn đỏ thì có một bà cụ bán vé số bị một tên cướp vừa giật hết vé số trên trán đang chảy máu vì ngã xuống đường, bà ngồi khóc cầu cứu, nhưng xung quanh chẳng ai giúp, có người đứng quay phim, có người chỉ trỏ bảo là lừa đảo, thấy chướng mắt quá tôi quyết định đi đến giúp bà đứng dậy.

Hỏi thăm bà một lát thì thấy tin thần bà hoảng loạn, và bất đầu ngất đi, mọi người xung quanh bảo tôi ngốc coi chừng bị lừa đảo ăn vạ, lừa đảo hay không thì tính sau, thấy một bà lão bị như thế tôi không đứng nhìn được.

Lan Chi ở trên xe liên tục bảo tôi là trễ giờ, tôi bực quá nên nhờ cậu ta mang bánh kem đến trước tôi sẽ đi sau, ai ngờ nghe câu đó xong Lan Chi liền phóng xe một cái vèo bỏ đi, tôi đứng hình hết vài giây, cuối cùng cũng có người gọi xe cứu thương đến giúp nhưng không có ai chịu đi theo, tôi đành đi theo đưa bà vào bệnh viện. Đến khi người nhà của bà lão đến thì cũng đã chiều, tôi vội vã đi đến nhà của Hồng Đăng nhưng người làm của cậu ấy nói cậu ấy cùng bạn bè đi chơi cả rồi. Tôi kiểm trả lại điện thoại không có tin nhắn của cậu ấy bảo là đổi địa điểm cả, sau đó tôi về nhà.

Cũng ngay tối hôm ấy ba mẹ cũng nói với tôi là hai người sắp ly hôn, bảo là tình cảm hai người đã hết không thể tiếp tục sống với nhau nữa, ba mẹ sợ tôi bị ảnh hưởng nên đến giờ mới nói với tôi, lúc đấy tôi chỉ cảm thấy có chút buồn vì cả nhà không thể sống chung với nhau nữa, nhưng là quyết định của hai người nên tôi tôn trọng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.

Qua ngày hôm sau trong điện thoại của tôi hiên lên tin nhắn của Hồng Đăng, cậu ta gửi lúc ba giờ sáng, tin nhắn vỏn vẹn năm chữ 'Chúng ta chia tay đi!', sau một hồi ngồi lại suy nghĩ tôi liền trả lời là 'Được'. Suy cho cùng lúc đọc dòng chữ ấy tôi chẳng có cảm giác đau buồn gì, thay vào đó là cảm giác như bỏ được gánh nặng, và tôi nhận ra rằng mình chẳng hề thích cậu ta.

Sau đó Hồng Đăng và Lan Chi quen nhau được đồn khắp trường, mọi ánh mắt của tất cả mọi người điều dồn về phía tôi, nhưng bản thân tôi không bận tâm lắm, và tôi cũng nghe lại từ một người khác rằng Lan Chi nói xấu tôi với người khác, nói rằng cậu ta chơi với tôi chỉ vì thấy tôi tội nghiệp, bảo tôi bị bệnh tự kỷ nên không thể kết bạn, chưa hết tôi còn phát hiện ra chiếc bánh kem mình tự tay làm từ khi nào đã thành cậu ta làm để tặng Hồng Đăng, còn chưa kể bảo rằng hôm sinh nhật có đến đón tôi nhưng tôi bảo bận không đi được.

Tôi và Hồng Đăng cũng chia tay rồi tôi cũng không muốn giải thích hay làm gì cho mệt, cứ mặc Lan Chi làm gì làm thì làm. Ba mẹ hoàn thành thủ tục ly hôn, vì chuyển nhà nên tôi đành chuyển trường cho tiện công việc của hai người, thế là giữa học kỳ hai năm lớp mười một tôi chuyển đi trường khác. Về sau lớp trưởng cũ có liên lạc bảo tôi đến hợp lớp cho vui nhưng tôi thấy phiền nên lần nào cũng từ chối, và nửa năm trước là lần đầu gặp lại hai người họ sao bao năm trôi qua.