Tận Diệt

Chương 20

Ba ngày trôi qua, chuyện của anh Cung và Lan Chi vẫn để lại một nổi buồn ở trong lòng tất cả mọi người. Nhưng người buồn nhất chính là Trâm Anh, người thân cuối cùng đã không còn, nhìn cô ấy tôi lại nhớ lại bản thân lúc phát hiện ra mẹ mình đã mất, còn ba thì không rõ tin tức, lúc đấy chẳng có ai bên cạnh, phải tự cố gắng vượt qua nổi đau buồn ấy.

Trâm Anh có tính cách khá yếu đuối, tôi cứ nghĩ phải mất thời gian rất lâu mới khiến cô ấy trở về bình thường, nhưng tôi đã lầm, cô ấy mạnh mẽ hơn nhiều, bây giờ tinh thần cũng đã trở lại bình thường, người có công lớn nhất là Trường, cậu ta ở bên cạnh an ủi, chọc Trâm Anh cười, nói chung là làm rất nhiều thứ. Nếu tinh ý có thể thấy được Trường đối với Trâm Anh rất ân cần, còn Trâm Anh lúc nhìn Trường rất trìu mến, có lẽ không lâu nữa hai người họ sẽ thành một đôi thôi.

Trong ba ngày này chúng tôi đi lòng vòng thành phố, đầu tiên là tìm nguyên liệu cho xe, kế đó là tìm thức ăn và những đồ dùng cần thiết, chuyện tìm những tài nguyên này đã khá quen thuộc nên rất dễ dàng, nhưng điều khó khăn nhất chính là nguồn tài nguyên này càng ngày càng ít đi.

Buổi trưa mọi người tranh thủ vừa ăn vừa bàn kế hoạch cho chuyến đi, Trâm Anh đã nghiên cứu tấm bản đồ, để đi đến thành phố T, thành phố thứ hai chúng tôi cần qua một cây cầu khá dài, cây cầu này bắt qua một con sông lớn, khi qua cầu sẽ ra khỏi địa phận thành phố này. Trâm Anh cũng nghiên cứu phạm vi từ thành phố T đến thành phố kế tiếp khá xa, như vậy cần thêm thức ăn và nhiên liệu. Sau khi bàn bạc xong chúng tôi quyết định ở lại thành phố này thêm ba ngày nữa để tìm thêm vật tư.

Bây giờ chỉ còn tôi, Trâm Anh, Hồng Đăng và Trường là có thể đi ra ngoài lấy đồ. Chiếc ô tô duy nhất đã phát nổ rồi, bây giờ mỗi lần đi tìm đồ chúng tôi điều phải lái cả xe bồn và xe tải đi, có chút bất tiện nhưng chẳng thể làm khác được.

Ngày đầu tiên chẳng tìm được cửa hàng nào an toàn hoặc ít nguy hiểm để ra tay, duy nhất tìm được một ít nhiên liệu ở một trạm xăng nhỏ. Ngày thứ hai thu hoạch được một ít thức ăn ở tiệm tạp hoá nhỏ ở một con hẻm nhỏ, nơi này chỉ có một con Zombie, có khả năng mấy con Zombie khác đã kéo nhau ra những nơi đông đúc để tìm con mồi rồi. Ngày thứ ba thu hoạch được nhiều nhất, theo như kinh nghiệm của ngày thứ hai chúng tôi lựa chọn những nơi vắng, những con đường nhỏ để đi cuối cùng tìm được ba tiệm tạp hoá nhỏ, thức ăn ở đây đủ cho mấy người chúng tôi dùng trong một đến hai tháng.

Chị Thắm vui mừng phụ tôi chuyển những thức ăn vào trong xe tải, thấy chị ấy lau mồ hôi tôi liền nói: "Chị cứ để đấy em làm cho, chị mau nghỉ ngơi đi, nãy giờ chị phụ nhiều rồi."

Chị Thắm lắc đầu nói: "Không sao chị vẫn làm được, cũng phải giúp mấy đứa một chút tiện thể vận động, chứ ngồi hoài một chỗ cũng không tốt."

Hai đứa nhóc cũng hăng hái ra phụ lấy đồ, Hữu Khôi nhìn hai đứa nhóc làm cũng vui vẻ làm theo. Thức ăn tìm được đã chất hết lên xe tải, xe tải này cũng khá lớn nhưng sau khi chất hết đồ lên thì không gian còn lại rất ít, chịu khó chen chúc nhau thì vẫn nằm được. Về việc lái xe vẫn như cũ vẫn thay phiên nhau lái, Trâm Anh vẫn chưa lái rành mạch cho nên Trường vẫn phải lái chính, khi nào đến đoạn đường thẳng thì để cô ấy thực tập.

Sau khi chuyển hết mọi thứ lê xe tải tôi lên phía trước để lái xe, sáng giờ Hồng Đăng cũng mệt rồi nên tôi lái thay một chút, Hồng Đăng mở cửa xe và trèo lên, cậu ta dựa vào ghế mà thở dốc, tôi khởi động xe và bắt đầu đạp ga.

Đi được một đoạn thì Hồng Đăng quay sang nói với tôi: "Thức ăn cũng đủ, nhiên liệu bên xe bồn tuy chưa đầy nhưng cũng đủ cho chúng ta đi đến thành phố T rồi, nhưng vẫn còn thứ quan trọng cần phải có."

"Thứ gì?" tôi hỏi.

"Là linh kiện xe, và các loại dụng cụ sửa chữa, sáng nay mình kiêm tra thấy có lớp xe đã mòn rồi, chúng ta đi đường xa lỡ hư hỏng gì đó thì coi như xong." Hồng Đăng vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Cũng đúng, xe là phương tiện di chuyển không thể thiếu, nhưng nó là máy móc sẽ gặp phải một số hư hỏng do sử dụng thường xuyên, "Vậy tìm thêm cửa hàng sửa chữa xe lấy đủ đồ cần dùng rồi lên đường."

Hồng Đăng gật đầu: "Ừm, mình định tìm thêm một chiếc ô tô để tiện cho việc đi tìm vật tư."

"Việc này cũng tốt, nhưng theo như tình hình bây giờ không tiện lắm, chúng ta có bốn người, thay phiên nhau lái xe đã rất mệt rồi, thêm một chiếc ô tô thì hai người sẽ phải liên tục lái xe." tôi nói.

Hồng Đăng nghe xong liền gật đầu, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: "Liên tục di chuyển như thế này cũng không phải là cách hay, ai cũng mệt mỏi cả, nhất là chị Thắm đang mang thai, mình sợ giống như...hay cứ lúc trước ban ngày chạy, ban đêm dừng lại nghỉ ngơi. Tuy chậm nhưng sẽ thoải mái hơn."

Hồng Đăng nói đúng, chị Thắm tuy bảo không mệt, nhưng thể trạng người mang thai sẽ không chịu được mệt nhọc, cứ liên tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

"Vậy cũng được." tôi nói.

Bây giờ phải tìm một cửa hàng có đầy đủ linh kiện cho xe, Hồng Đăng nói chỉ có những cửa hàng sửa chữa xe là có đầy đủ nhất, chúng tôi tìm hết mấy con đường cuối cùng cũng thấy được một cửa hàng sửa ô tô, nhưng ở đây đang đóng cửa. Nói đúng hơn là cái cửa xếp đang được đóng một nửa, vẫn còn một khoản trống phía dưới.

"Để mình và Trường vào trước xem sao, chắc chắn bên trong có ô tô, nhưng không biết có thể mở được cái cửa này không nữa." Hồng Đăng nói xong liền mở cửa bước xuống.

Trường ở bên xe bồn cũng đã bước xuống và chuẩn bị đi cùng Hồng Đăng, hai người bọn họ cúi người chui qua cái cửa xếp, bọn họ cũng đã quen với việc này cho nên tôi không mấy lo lắng.

Tầm năm phút sau bọ họ từ từ chui trở ra, Hồng Đăng mở cửa ra và nói với tôi: "Bên trong có tầm bốn con Zombie, hình như nhân viên của hàng, không có điện nên không thể mở cửa xếp được."

"Cậu nhớ được cách bố trí bên trong không?" tôi hỏi.

Hồng Đăng gật đầu, sau đó tôi nói tiếp: "Bây giờ ra phía sau thùng xe chúng ta lên kế hoạch kỹ hơn."

Nói xong tôi cũng mở cửa xe bước xuống, bên kia đường có mấy con Zombie đi lang thang, nghe được tiếng động bọn chúng liền chạy qua, nói là chạy nhưng tốc độ di chuyển của bọn chúng rất chậm, đợi bọn chúng đi đến chúng tôi đã vào trong rồi.

Hồng Đăng lấy giấy vẽ lại sơ đồ bên trong cửa hàng, cũ ghi sơ về những thứ bên trong, cả bốn người chúng tôi nhìn vào sơ đồ để suy nghĩ cách lấy được vật tư.

"Hay là đừng lấy ô tô, cứ vào lấy mấy linh kiện rồi đi, bốn con Zombie trong đó chúng ta đừng gây ra tiếng động lớn là được." Trâm Anh nói.

Trường lắc đầu nói: "Làm sao mà không gây tiếng động được, linh kiện xe vừa nặng vừa khó khuân vác."

Trâm Anh chán nản nói: "Vậy phải giết bốn con Zombie đó sao? mà chưa chắc là chỉ có bốn con Zombie ấy nữa biết đâu còn nhiều con khác mà chúng ta không thấy."

"Dù mạo hiểm cũng phải lấy được, nếu không có những thứ đó chúng ta sẽ không thể đi tiếp." Hồng Đăng lên tiếng.

Tôi nhìn vào bản sơ đồ, cửa hàng chỉ có một lối ra vào duy nhất là cánh cửa xếp kia, mà cửa xếp chỉ mở một nửa như thế thì xe ô tô sẽ không thể lấy ra được, mà lại không có điện để mở cửa, "Cánh cửa xếp kia chỉ có thể dùng điện để mở thôi sao? không có cách khác hả?" tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi xong Hồng Đăng liền vỗ tay một cái, hình như là nhớ ra gì đó: "Đúng rồi cử xếp vẫn có thể dùng tay mở lên được, bây giờ vào đấy chúng ta tìm một chiếc ô tô còn sử dụng được, rồi lấy linh kiện mang hết vào ô tô sau đó mở cửa xếp và rời đi." mấy câu đầu còn hứng thú nhưng hình như lại nhớ ra gì đó giọng Hồng Đăng lại chó chút thất vọng: "Nhưng mà quên mất còn bốn con Zombie trong đấy."

"Vậy thì xử lý bọn chúng là được, bọn Zombie vẫn rất chậm, trong cửa hàng có những chiếc ô tô này, khi đi vào chúng ta chỉ cần trèo lên phía trên xe, chúng ta ở trên cao bọn Zombie ở dưới, khi đó chỉ cần nhắm thẳng vào đầu bọn chúng mà đánh." tôi chỉ vào hai chiếc ô tô mà Hồng Đăng vẽ.

Ba người bọn họ nhìn vào sơ đồ rồi gật gù, tôi nhờ chị Thắm lấy một ít đồ ở phía trong, là băng keo và bao tay để chuẩn bị làm lớp bảo vệ, dù gì an toàn là trên hết.

"Theo như cách của Nhật Hạ mà làm, nhưng hai chiếc xe này vẫn trước tiên phải di chuyển khỏi chỗ này trước." Trường nói.

Tôi vừa mang bao tay vừa nói: "Nếu theo cách của tôi thì chỉ cần hai người vào bên trong là đủ, để tôi và Đăng vào trong đấy còn Trường và Trâm Anh phụ trách di chuyển hai chiếc xe này ra chỗ an toàn, khi nào lấy được ô tô hai người chúng tôi sẽ đi lái đi luôn, không cần phải rắc rối."

Hồng Đăng cũng lấy bao tay và mang vào: "Vậy cứ làm như thế đi, Trâm Anh đã quen với việc điều khiển xe chưa?" Hồng Đăng quay sang hỏi Trâm Anh.

Trâm Anh gật đầu: "Cơ bản đã ổn rồi, mình lo được."

"Vậy tốt, chia nhau ra làm, mọi người nhớ chú ý an toàn." Hồng Đăng mang bao tay và quấn keo xong thì đứng dậy.

Tôi quay sang dặn chị Thắm ở bên trong cẩn thận một chút, lúc nói chuyện với chị Thắm thì có nhìn qua Hữu Khôi, anh ta cũng đang nhìn tôi, thấy tôi nhìn anh ta mấp máy môi rồi nói: "Chị cẩn thận...đi sớm về sớm."

"Ừm." tôi nói, rồi đưa tay xoa đầu anh ta một cái. Anh ta vui vẻ cười với tôi.

Hữu Khôi đã hiểu chuyện hơn trước, không còn bám sát lấy tôi, mỗi khi tôi đi tìm vật tư thì anh ta điều ngoan ngoãn đợi tôi về, tôi nghe chị Thắm kể mỗi lần tôi đi ra ngoài anh ta sẽ ngồi yên gần cửa xe tải mà đợi đến khi tôi, cứ ngoan ngoãn như cún con vậy.

Tôi cầm cây gậy bóng chày lên, quay sang Hồng Đăng cũng đã chuẩn bị xong, ở phía ngoài có mấy con Zombie đang bu quanh, "Ở ngoài cửa xe có Zombie, một lát Trường phụ tôi cũng bật cửa ra, sau đó Đăng xong đến hạ bọn chúng."

"Ok." Trường nói. Hồng Đăng thì gật đầu, sau đó cũng cầm một cây gậy bóng chày trong tay, mắt thì hướng về phía cửa và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Đếm đến ba, tôi và Trường cùng nhau mở cửa ra, mấy con Zombie đang bám vào trong cửa liền bị bật ra, Hồng Đăng nhảy xuống, tôi và Trường cùng nhảy xuống theo, tôi bắt đầu nhắm đến đầu một con Zombie gần đó mà đánh vào, nó nghiên ngã và mất thăng bằng và ngã xuống đường, có vài còn từ đằng xa nghe được tiếng động lại kéo đến.

"Mau đi thôi!" tôi quay sang nói với Hồng Đăng.

Hồng Đăng đánh thêm một con Zombie rồi ra hiệu cho tôi đi vào trong cửa hàng, tôi quay sang nói với chị Thắm trong xe: "Mau khoá chặt cửa xe lại đi chị!"

Theo lời tôi chị Thắm đã đóng chặt cửa xe tải lại, Trâm Anh cũng chạy về phía đầu xe tải và chuẩn bị lái xe, còn Trường thì chạy về xe bồn, lúc này tôi mới yên tâm cúi người chui vào cửa hàng kia.

Nãy giờ đánh bọn Zombie bên ngoài điều gây ra tiếng động cũng may bọn Zombie bên trong này dù có nghe thấy cũng không có kéo đến cạnh cửa xếp, khi vào bên trong tôi lấy đà nhảy lên nóc xe ô tô gần đó, Hồng Đăng cũng trèo theo sau.

Cú nhảy gây ra tiếng động khá lớn, bọn Zombie lập tức kéo đến, trong số bốn con Zombie tôi phát hiện ra một con Zombie nam có tốc độ đi nhanh hơn ba con còn lại, tôi thấy hơi kì lạ, không những vậy sức của nó cũng mạnh hơn. Nó với tay lên định kéo chân bọn tôi xuống, tôi và Hồng Đăng thay phiên nhau đánh lên đầu nó, phải đến năm, sáu phát nó mới gục xuống, con này trâu bò phết.

Mấy con kế tiếp thì dễ hơn nhiều, đập tầm ba phát là nó vỡ đầu và nằm bất động dưới sàn nhà rồi, sau khi xử ba con còn lại, từ phía trong lại kéo thêm ba con từ phòng phía trong ra, nếu không trèo lên cao sợ là không hạ được bọn này.

"Không biết bên trong còn không nữa." Hồng Đăng vừa thở dốc vừa nói.

Tôi lau mồ hôi trên trán sau đó nhìn qua chỗ cửa bọn Zombie vừa kéo ra, phía sau là nhà nối liền, chỉ sợ bên trong còn Zombie, bây giờ thức ăn chúng tôi điều lấy đủ cả rồi chỉ cần lấy linh kiện xe thôi nên không cần phải vào đấy, chi bằng chặn luôn cửa đó lại.

"Mau giải quyết luôn con Zombie này rồi đến đằng kia chặn cái cửa đó lại, rồi nhanh chóng lấy đồ và rời đi thôi." tôi chỉ về phía cánh cửa.

Hồng Đăng gật đầu, sau đó đánh xuống đầu con Zombie còn lại, nó vừa ngã xuống tôi liền nhảy xuống dưới, chạy đến chỗ cửa và đóng lại, cũng may là có chốt khóa nên không cần kiếm đồ chặn lại.

Hồng Đăng đã đi xung quanh tìm đồ, cửa hàng này không lớn cũng không nhỏ, bên trong có ba chiếc ô tô đang đỗ, cậu ta đi kiểm tra xem ô tô nào còn sử dụng tốt. Tôi đi xung quanh xem có linh kiện nào cần thầy lấy phụ.

Tôi tìm thấy được một bộ dụng cụ sửa chữa, tôi liền mang đến hỏi Hồng Đăng: "Cái này cần không?"

Hồng Đăng nhìn hộp dụng cụ tôi đang cầm trên tay thì vui mừng gật đầu, cậu ta thuận tay mang cái hộp đấy đến gần một chiếc ô tô nằm trong góc, hình như chiếc này có thể lấy đi.

"Chiếc này mình kiểm tra rồi, mọi thứ điều ổn cả, hai chiếc còn lại vẫn đang sửa chưa lắp linh kiện vào, mình thì chỉ biết được cách sửa chữa mấy thứ đơn giản từ anh Cung thôi, mấy thứ phức tạp thật sự không biết." Hồng Đăng cố nhìn vào trong chiếc ô tô trước mặt như tìm gì đó.

"Cậu tìm chìa khoá à?" tôi hỏi.

Hồng Đăng gật đầu, thấy vậy tôi cũng đi tìm xung quanh, ở trên kệ, trên bàn điều tìm qua nhưng không thấy. Tôi chợt nhớ mấy con Zombie kia điều là nhân viên ở đây, có khi nào ở trên người bọn chúng không?

Tôi đi đến chỗ mấy cái xác, sau đó nhìn sơ qua rồi đưa tay tìm mấy cái túi trên quần áo, cái xác này không có thì chuyển sang cái xác khác, đến cái xác thứ ba thì tìm được một chùm chìa khoá, có rất nhiều chìa khoá lớn nhỏ không biết là cái nào nhưng vẫn lấy xem thử.

Lúc kéo chìa khoá từ trong túi, có cái chìa khoá vướng vào trong túi áo, tôi kéo mạnh làm một mảnh quần áo đã mục trên người bọn chúng bị xé rách, phần da của những cái xác này rất kì dị, màu trắng pha lẫn màu xanh dương, trước đây dù giết nhiều Zombie nhưng chẳng bao giờ nhìn chúng gần như thế này

Tôi lấy cây gậy bóng chày đụng vào phần da của cái xác, lập tức phần thịt thối rửa điều bị lở ra từng mảng, một hơi thối cực mạng bốc lên làm tôi giật mình liền lùi ra phía sau.

"Sao đấy?" Hồng Đăng tưởng chuyện gì liền chạy đến chỗ tôi.

Tôi vội lắc đầu: "Không có gì." tôi lấy chùm chìa khóa đưa cho cậu ta: "Tôi tìm được cái này, thử xem mở được không."

Hồng Đăng gật đầu rồi lấy chùm chìa khoá chạy đến chiếc ô tô kia mà thử, tôi quay đầu lại nhìn cái xác kia, tôi tự hỏi những con Zombie này khi cơ thể bọn chúng bị thối rửa hết liệu bọn chúng vẫn còn có thể tấn công con người được không?

Nhưng theo tôi thấy cơ thể bọn chúng tuy đã thối rửa, nếu không có tác động gì thì chúng nó sẽ không rơi từng mảng thịt đến khi còn bộ xương như xác chết bình thường, điểm yếu duy nhất của chúng là phần đầu, là bộ não, tôi không có nhiều kiến thức về những chuyện liên quan đến khoa học về những thứ này, nhưng theo cách tôi hiểu thì loại virus này xâm nhập vào cơ thể làm con người phát bệnh đồng thời khiến bọn họ trở nên điên cuồng khát máu.