Tận Diệt

Chương 22

Đi theo đoàn xe của bọn họ, qua hai con phố thì rẽ vào một đường tắt, đường này lại đi ra một cây cầu vượt lớn, đoàn xe lại tiếp tục rẽ theo một đường nhỏ xuống phía chân cầu vượt kia, sau đó thì dừng chân tại đây.

Nhóm bốn người đàn ông kia sau khi xe dừng lại thì liền xuống xe, đi đến phía bên trong kéo ra một loại hàng rào bằng những tấm tôn dùng để làm mái nhà, bọn họ chế tạo ra thành một loại hàng rào bảo vệ.

Phía đầu đường bên kia những chiếc ô tô nằm thành một hàng ngang, bên đây thì được bảo vệ bởi hàng rào kia nên tạo ra được một khu vực rất an toàn, bọn Zombie ở bên ngoài sẽ không thể đi vào bên trong được.

Khi cái hàng rào kia dựng lên thì mọi người từ trong hai chiếc xe kia cũng cùng nhau đi xuống, nếu tính luôn bốn người đàn ông kia thì nhóm của bọn họ có mười lăm người, có hai đứa trẻ, một lớn tầm mười tuổi và một đứa trẻ sơ sinh mà khi nãy tôi đã thấy, ngoài ra còn có hai người đang mang thai, có thêm ba người già, những người còn lại là những thiếu niên còn trẻ tuổi.

Tất cả mọi người điều xuống xe, bọn họ điều tất bật làm công việc của mình, nấu ăn, soạn đồ..., lúc này tâm trạng tôi mới thật sự buông lỏng, bọn họ thật sự không có ý xấu.

Tôi, Hồng Đăng, Trường và Hữu Khôi đã bước xuống xe từ lúc nãy, người nhóm trưởng kia bước lại chỗ chúng tôi vừa nói vừa nhìn về hướng nhóm người còn lại đang tụ tập làm việc và nói: "Đây là nơi an toàn được dựng tạm, chúng tôi đã ở đây được hai tháng rồi, tuy là tạm bợ nhưng rất an toàn, không có bị những con quái vật kia quấy rầy." người nhóm trưởng lúc này quay lại cười với bọn tôi rồi nói: "Quên mất, tôi là Bình là đội trưởng ở đây, còn người đứng bên cạnh tôi là Khởi, là đội phó, còn người đầy với dáng vẻ to lớn đằng kia là Tường, còn người với làn da bánh mật là Quân, chúng tôi điều là đồng đội trong quân ngũ." người tên Bình giới thiệu ba người còn lại cho bọn tôi.

Cả đám bọn tôi lịch sự gật đầu với mấy người bọn họ, Hồng Đăng thì thay mặt cả nhóm giới thiệu tên: "Em là Đăng, còn đây là Trường, Khôi, và Nhật Hạ." Hồng Đăng chỉ qua từng người bọn tôi, sau đó cậu ta chỉ về phía xe tải: "Nhóm bọn em còn bốn người ở trên xe nữa."

Anh Bình kia nhìn về hướng xe tải rồi nói: "Chú em bảo mọi người còn lại ra ngoài cho nó khuây khỏa đi, ở trong xe suốt rất ngột ngạt. Ở đây rất an toàn không cần phải lo đâu."

"Dạ." Hồng Đăng gật đầu, cậu ta định đi thì tôi bảo: "Đăng cứ trò chuyện cùng các anh đi, để tôi đi cho."

Nói xong tôi liền quay lại chỗ xe tải, Hữu Khôi thì khoát tay tôi và đi bên cạnh, hình như có nhiều người lạ nên anh ta có vẻ ngại.

Tôi vỗ vào tay anh ta vào bảo: "Không sao đây, mọi người điều là người tốt."

Hữu Khôi gật đầu, nhưng biểu cảm của anh ta vẫn thế, có lẽ anh ta vẫn ám ảnh việc chúng tôi từng bị những kẻ xấu kia đuổi theo.

Đến chỗ xe tải tôi lên tiếng gọi chị Thắm, ngay sau đó cửa xe tải được mở ra, là Trâm Anh mở cửa, thấy tôi cô ấy liền nói: "Những người kia..."

Tôi trấn an: "Không sao, là người tốt, cũng giống chúng ta thôi, mọi người ra ngoài một chút đi, chỗ này an toàn không có Zombie, chị Thắm xuống xe đi vài vòng đi, để cho nhóc Lam và nhóc Luân được chạy nhảy, mấy hôm trước còn nói không được chơi bóng mà."

Nghe đến đấy liền thấy hai khuôn mặt háo hức của hai đứa nhóc kia, chị Thắm chưa kịp nói gì thì bọn nhóc đã đòi xuống, tôi đưa tay đỡ hai đứa nó xuống, rồi dặn bọn nó chơi đùa cũng phải cẩn thận, Hữu Khôi nhìn theo hai đứa nhóc, tôi vỗ vai anh ta và nói: "Đừng sợ, cứ đi chơi đi, chỗ này rất an toàn."

Anh ta có vẻ đắng đo suy nghĩ, nhưng có lẽ việc vui chơi hấp dẫn anh ta làm anh ta mặc kệ nổi sợ cho nên đã chạy đi theo hai đứa nhóc kia mà chơi cùng. Chị Thắm đã được Trâm Anh dìu xuống xe, cả ba người chúng tôi cùng đến chỗ nhóm kia.

Hồng Đăng tiếp tục giới thiệu Trâm Anh và chị Thắm cho mọi người, mọi người trong nhóm điều rất thân thiện, nhất là hai người phụ nữ mang thai kia thấy có người giống mình lại càng phấn khích, chị Thắm qua bên đấy trò chuyện cùng bọn họ, tôi và Trâm Anh ngồi lại nghe anh Bình cùng Đăng trò chuyện.

"Theo như anh nói trong nửa năm qua đã có nhiều nơi xây dựng căn cứ, vậy tại sao anh không đến những căn cứ đấy cho an toàn?" Trường đột nhiên hỏi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Trâm Anh, sao đó nhìn anh Bình kia, tôi cũng có thắc mắc như Trường, so với việc lang thang như thế này tìm đến những nơi giống như căn cứ tại thành phố F chẳng phải an toàn hơn sao?

Anh Bình lắc đầu và nói: "Bọn anh làm trong quân đội, lối sống điều phải vào nề nếp, đặc biệt cực kỳ nghiêm khắc, và đối với những nơi căn cứ lớn sẽ giống như trong quân đội vậy, vô vàng điều luật đặc ra để quản lý mọi người, cuộc sống như thế bọn anh chán rồi. Với lại bọn anh vẫn có đủ năng lực để bảo vệ an toàn cho mọi người trong nhóm, không cần phải nương nhờ vào những nơi đấy."

"Những điều luật kia không phải là vấn đề lớn." người đàn ông tên Quân cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, anh ta đi đến ngồi cạnh anh Bình và tiếp tục nói: "Vấn đề lớn nhất chính là mâu thuẫn, đối với một cộng đồng người sống sót trong cái thế giới hỗn loạn này, mọi luật pháp, mọi sự quản lý đã không còn tồn tại nữa, các em sẽ chịu sự áp đặt của người khác sao? Chưa kể càng nhiều người thì càng phiền phức."

"Nhưng không thể phủ nhận độ an toàn của những những cứ, nó vẫn là nơi trú ẩn tốt nhất đối với những người yếu thế." anh Bình nói thêm vào.

Lời của bọn họ nói điều đúng, đối với thế giới bây giờ luật pháp không còn tồn tại, dù là cướp bóc, giết người đi chăng nữa chẳng còn nhà nước để bắt bọn chúng mà trừng trị. Dựa vào những thứ đó tội ác càng ngày càng tăng, giống như bọn cướp đầu tiên mà tôi và Hữu Khôi gặp, vô cùng mất nhân tính.

"Nói thật với các anh, bọn em đang định đến căn cứ ở thành phố F, nhóm của bọn em cũng vì những bọn cướp này mà đã chết rất nhiều người." Hồng Đăng nói.

anh Bình nói: "Thành phố F sao? Hmm...nói ra thì thật trùng hợp, bọn anh là người thành phố F đây."

Hồng Đăng hơi bất ngờ: "Các anh là người thành phố F?"

"Các anh là người ở đấy thì chắc biết được căn cứ quân sự nơi ấy chứ?" tôi lên tiếng hỏi.

anh Bình gật đầu, còn người tên Quân thì nói: "Làm sao mà không biết được, bọn anh công tác nơi ấy mà, căn cứ quân sự ở thành phố F là căn cứ lớn nhất cả nước."

"Mấy tháng trước bọn em nhặt được tấm bản đồ đánh dấu địa điểm đi đến căn cứ ở thành phố F, bọn họ còn nói nơi đó có đầy đủ vật tư, chỗ ở an toàn cho tất cả mọi người." Hồng Đăng nói.

Trâm Anh nghe thế liền lấy tấm bản đồ cất trong người ra đưa cho hai người kia xem, bọn họ xem xong liền nói: "Đúng là căn cứ này rồi, thời điểm bọn anh rời thành phố là một tuần sau khi xảy ra dịch bệnh, các em cũng biết đó, thành phố F này là thành phố lớn, tỉ lệ người nhiễm bệnh nhiều, mấy con Zombie đấy nhiều vô kể cho nên bọn anh quyết định rời đi."

"Thời điểm bọn anh đi thì căn cứ này cũng hoảng loạn vô cùng, nơi quân đội có bao nhiêu người thì số Zombie cũng nhiều từng đấy, có thể dẹp được và chiếm lấy tạo thành căn cứ an toàn thì đám người này rất có bản lĩnh." anh Quân kia nói.

Nhóm của bọn tôi quay lại nhìn nhau, khi nghe lời của bọn họ nói tôi lập tức có chút phân vân giữa việc tiếp tục hành trình đi đến căn cứ hay chọn một hướng đi khác, còn những người khác không biết họ đang nghĩ đến việc gì mà ánh mắt của họ cũng đang hoang mang.

"Tôi khuyên các bạn nên suy nghĩ lại, đường đi đến thành phố F còn rất là xa và nguy hiểm." người đội phó tên Khởi lúc này cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.

Thấy bọn tôi không nói gì, anh Bình kia mới lên tiếng: "Thôi thì cứ như thế này đi, nếu bọn em quyết định không đi nữa thì cứ gia nhập với nhóm của tụi anh, chuyện gì khác bọn anh không dám hứa nhưng đối với sự an toàn của tất cả thành viên trong nhóm, bọn anh dù có chết cũng sẽ bảo vệ mọi người được an toàn." anh Bình vỗ ngực chắc chắn.

Chuyện tiếp tục đi hay không cần phải lấy ý kiến của tất cả mọi người, dù gì cũng là lợi ích chung nên không ai có thể tự đưa ra quyết định được, có lẽ Hồng Đăng cũng cùng suy nghĩ với tôi nên cậu ta nói với ba người kia: "Chuyện này bọn em chưa thể quyết định ngay được, mọi người cho nhóm bọn em hội ý rồi sẽ báo lại với các anh sao."

"Ừm mấy đứa cứ bàn cho với nhau cho thật kỹ càng." anh Bình nói.

"Bàn bạc với nhau nhanh lên, nhóm bọn anh định tối nay sẽ lên đường rồi." Quân nói thêm vào.

Lên đường? bọn họ định rời đi sao? "Mọi người định rời khỏi thành phố này sao?" tôi hỏi.

anh Bình nhìn tôi và gật đầu, nói: "Thành phố này là chỗ tốt, tìm vật tư rất dễ, bọn anh ở đây được hai tháng rồi, nếu không gặp phải bọn cướp kia thì sẽ ở lâu hơn khi nào hết vật tư thì tìm thành phố khác."

"Nhắc đến bọn cướp là tôi bực mình, ỷ có mấy cây súng trong tay liền ức hiếp người khác, nếu anh Bình không cản lại thì em đã đuổi theo giết hết bọn chúng rồi." Quân có vẻ cay cú.

Khởi vỗ vai Quân một cái rồi châm chọc: "Mày giết được mấy thằng? Anh Bình mà cho mày đuổi theo sợ mày bị bọn nó luộc chín từ lâu, nhóm cướp tụi mình gặp chỉ có năm thằng, mày nghĩ chỉ có bao nhiêu đấy thôi sao?"

anh Bình nói: "Đây cũng là nguyên nhân chính bọn anh phải rời đi, tuần trước gặp bọ cướp bọn anh đã giết chết ba người trong số bọn chúng, chỉ e là lúc này bọn đấy đang tức điên mà lùng sục tìm bọn anh rồi, một vài người thì vẫn có thể thắng nhưng một nhóm thì bọn anh giỏi thế nào cũng bó tay."

Nghe xong cả bốn người bọn tôi lại nhìn nhau, riêng tôi sau khi nghe anh Bình nói về bọn cướp tôi đã xác định được nên làm thế nào. Bọn xấu nơi nào cũng có, đi theo nhóm anh Bình tuy bọn họ rất mạnh, nhưng trước mắt chỉ đánh đuổi được số ít và cuối cùng cũng phải rời đi, cái tôi cần là một chỗ lâu dài và an toàn tuyệt đối.

"Có thể ăn cơm rồi!!" một cô gái ở đằng kia lên tiếng gọi.

Bọn họ đã chuẩn bị thức ăn xong nên gọi nhóm anh Bình đến ăn, anh Bình nói với bọn tôi: "Thức ăn chuẩn bị xong rồi mấy đứa cùng ăn với bọn anh luôn."

Hồng Đăng vội xua tay, nói: "Không cần đâu ạ, lúc nãy bọn em đã ăn rồi, anh cứ đi dùng bửa đi."

anh Bình cũng không kì kèo lôi kéo, đối với bọn họ thức ăn tìm được cũng không dễ dàng. Chị Thắm cũng đã trở về chỗ xe tải, bọn tôi cũng đi đến đó để bàn bạc một chút về vấn đề kia.

"Bây giờ mọi người đưa ra quyết định đi, là tiếp tục đi đến thành phố F hay là gia nhập nhóm của anh Bình." Hồng Đăng mở lời trước.

"Các em đi đâu chị theo đó, chị không có ý kiến gì." Chị Thắm nói.

Trâm Anh: "Mình cũng giống với chị Thắm mọi người đi đâu mình theo đó."

Trường nhún vai, nói: "Tôi cũng vậy!"

Hồng Đăng nhìn tôi và hỏi: "Còn Nhật Hạ thì sao?"

Không cần suy nghĩ thêm nữa, tôi bắt đầu nói ý kiến của mình: "Tôi vẫn muốn đi đến căn cứ ở thành phố F, tôi nghĩ cái chúng ta cần là sự an toàn tuyệt đối, tuy nhóm của anh Bình tốt thật nhưng không ổn định được một chỗ, nhất là khả năng gặp bọn cướp sẽ cao hơn, thắng được một, hai lần chưa chắc sẽ thắng mãi." dừng một chút rồi tôi lại nói tiếp: "Theo anh Bình nói chỗ căn cứ kia rất lớn và an toàn, tuy nhiên lại phức tạp, và bị quản lý, chuyện quản lý nếu không quá đáng cũng không thành vấn đề, đôi với một tập thể lớn cũng đặt ra một vài luật lệ để dễ quản lý, nếu mọi người đồng ý thì chúng ta sẽ đến đó trước, nếu tình hình không như mong đợi thì sẽ giải quyết sau."

Hồng Đăng gật đầu: "Mình cũng có ý này, ở thời điểm hiện tại chẳng nơi nào an toàn bằng những căn cứ này, bọn họ đã kêu gọi những người sống sót đến thì chắc chắn nơi đó rất đáng để tin tưởng. Nếu mọi người điều theo ý này thì chúng ta sẽ tiếp tục đi."

Mọi người nghe xong liền gật đầu xác nhận, Hồng Đăng thì đi đến chỗ anh Bình kia nói với anh ta việc này, một lúc sau cậu ta quay lại nói là anh Bình muốn giúp chúng tìm một đường đi an toàn hơn so với lộ trình có sẵn trên bản đồ.

Tấm bản đồ được anh Bình và Khởi xem xét một lúc thì xếp lại, anh Bình bảo Khởi lấy tấm bản đồ của bọn họ ra và cho chúng tôi xem.

"Tấm bản đồ này của mấy đứa đúng là cùi quá, khó nhìn và thiếu rất nhiều, đây là tấm bản đồ độc quyền chỉ có người trong quân đội mới có đó, xem đi." anh Bình chỉ vào tấm bản đồ.

Tấm bản đồ này quả thật chi tiết hơn, độ lớn cũng gấp hai lần, có những tuyến đường khác mà tấm bản đồ của bọn tôi không có.

"Nếu theo đường mà bọn em định đi thì chắc chắn không thể ra khỏi thành phố này được, cây cầu lớn ở đây đã bị chặn rồi, chỗ đấy toàn là xe ô tô chắn ngang, đến đi bộ còn khó khăn nói gì xe khác qua được." anh Bình chỉ vào cây cầu lớn ở thành phố này, nếu muốn ra khỏi phải đi qua nó.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không ra khỏi thành phố này thì chúng ta không thể tiếp tục đi." Trâm Anh lo lắng.

"Nếu các em thật sự muốn đi thì không phải là không có cách, nhìn vào chỗ này." Khởi đột nhiên chỉ vào tấm bản đồ của bọn họ, sau đó nói tiếp: "Chỗ này có một con đường khác đi đến thành phố Z, mà ở thành phố Z này có thể trực tiếp đi thẳng đến thành phố F mà không cần đi qua những thành phố khác như trong bản đồ của này." Khởi lại chỉ vào tấm bản đồ của bọn tôi.

Nghe đến đây bọn tôi điều vui mừng, được như thế thì còn gì bằng, nhưng tôi nhìn vào tấm bản đồ đoạn đường mà Khởi chỉ phải dài gấp ba lần so với lộ trình kia, đặc biệt là đường rừng và núi, lộ trình dài hơn thì vấn đề khó nhất chính là thức ăn không đủ, lại không có nhà, không có thành phố thì tìm đâu ra vật tư?

"Nhưng con đường này sẽ dài hơn nhiều so với đường kia, đặc biệt nó là con đường biệt lập không có thành phố, là đường băng qua rừng và cả núi, đây là đường bọn tôi từng hành quân, nói trước, cần phải chuẩn bị đủ nhiên liệu nếu không muốn đi bộ đến thành phố F kia." Khởi nói.

Quân đột nhiên mặt mài xám xịt, làu bàu nói: "Phải rồi mấy năm trước có đi hành quân ngang con đường này, lần đó suýt nữa bị bầy ong hôn đến chết rồi! Nhắc đến còn nổi cả da gà đây này." Quân xoa xoa hai tay.

Anh Bình và Khởi phì cười, bọn tôi cũng bị ảnh hưởng nên cười theo.

Sao khi tiếng cười kết thúc thì cả nhóm chúng tôi lại rơi vào trạng thái lo lắng, nhìn đoạn đường dài kia mà không thể suy nghĩ được cách để có đầy đủ vật tư để đến thành phố F.