Tận Diệt

Chương 27

Thoát chết trong gang tấc, tim của tôi còn chưa thể trở về nhịp đập bình thường, Hồng Đăng cũng chẳng khá khẩm hơn, nhịp thở của cậu ta truyền qua bên tai tôi rất hỗn loạn.

Tầm năm phút sau, thấy không còn tiếng ồn nữa nên tôi quay sang nói nhỏ với Hồng Đăng: "Hình như đi xa rồi!"

Hồng Đăng không nói gì, vì trời tối tôi không thể thấy được biểu cảm của cậu ta, sau một lúc thì cậu ta lên tiếng: "Hướng của chiếc ô tô kia đi về hướng nhóm của chúng ta, tôi sợ là…"

"Trước hết cứ đi theo hướng của nhóm, dù chuyện không tốt thì chúng ta cũng biết đường mà nghĩ cách, cứ mong là mọi người điều bình an." Tôi nói.

Không đợi thêm nữa, hai chúng tôi bắt đầu di chuyển ra chỗ đường đi, vừa chạy vừa cảnh giác xem xe ô tô của bọn chúng có quay lại hay không.

Mất khá nhiều sức nên tốc độ của hai chúng tôi giảm đi rất nhiều, đã mười phút trôi qua mà chẳng đi được bao xa, nhìn đồng hồ trên tay thì phát hiện đã hơn bốn giờ sáng.

Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên rất lớn, là âm thanh của tiếng súng, tôi và Hồng Đăng quay sang nhìn nhau rồi cùng tăng tốc chạy nhanh về phía trước.

Chạy thêm một đoạn nữa thì ánh đèn ô tô hiện ra trước mắt chúng tôi, Hồng Đăng vội kéo tôi vào một lùm cây để quan sát từ xa. Phía đằng đó có hai chiếc ô tô, đèn khá sáng nên chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đám người kia toàn là đàn ông, người nào người nấy nhìn rất hung hăng, miệng thì cười ha hả, tôi thấy rõ chị Thắm đang ngồi bệt dưới đất, hai tay đang ôm chặt lấy nhóc Lam.

Nhóc Lam thì tự dùng tay che lấy miệng mình, dáng vẻ đang rất sợ hãi, đáng chú ý nhất là hai người đàn ông khác đang làm gì đó ở một góc, một người đang trong tư thế quỳ xuống và xoay lưng lại phía tôi, một người thì đứng và đang khoá chặt tay của ai đó, vì bóng lưng kia che khuất nên tôi không thể nhìn được, sau đó qua vài phút sau người đàn ông kia xoay lưng đứng dậy lúc này tôi mới nhận ra.

Hồng Đăng bên cạnh đưa tay che lên mắt tôi, tôi biết vì cậu ta không muốn tôi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt kia, nhưng muộn rồi ngay khi người đàn ông kia quay lưng thì tôi đã thấy người bị che khuất kia là Hữu Khôi.

Hai tay anh ta bị người đàn ông ở sau khoá chặt, còn người đàn ông ở phía dưới...tôi gạt tay Hồng Đăng xuống rồi tự mình quay sang hướng khác, tôi hít vào một hơi để bình tĩnh lại, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải nghĩ cách cứu người.

Nhưng nghĩ lại thì có điều không đúng, đằng kia chỉ có chị Thắm, hai đứa nhóc và Hữu Khôi, còn bốn người kia đâu, bọn họ đi chung một nhóm kia mà?

Lúc tôi còn bận tâm suy nghĩ thì tiếng động cơ xe vang lên, tôi vội vàng nhìn về hướng đằng kia, thấy bọn chúng đang lôi kéo chị Thắm đứng dậy, Lam cũng bị kéo đi, chị Thắm ra sức ôm chặt lấy Lam, thái độ không như ý bọn chúng chị Thắm liền bị ăn một cái tát mạnh, Lam bật khóc ôm chặt lấy mẹ mình.

Chị Thắm bất lực mà để bọn họ kéo lên xe, bọn chúng chỉ mang theo hai người, còn Hữu Khôi thì nằm trên mặt đất không rõ sống chết ra sau, tôi theo phản xạ định bật dậy đi đến đó nhưng bị Hồng Đăng kéo lại, cậu ta ra dấu im lặng và bảo tôi ngồi xuống.

Nếu tôi đi ra ngoài đấy, với sức của hai người chúng tôi chắc chắn sẽ bị tóm gọn hết, nhìn hai chiếc xe ô tô rời đi mà lòng tôi bực tức vì chẳng thể làm gì để cứu hai người họ.

Đợi chiếc ô tô kia đi xa bọn tôi mới chạy đến xem tình hình của Hữu Khôi, Hồng Đăng chạy đến trước và nhặt quần áo đang nằm bên cạnh và mặc lại giúp anh ta.

Tay tôi rung đến nổi chiếc đèn pin trong tay tôi rơi xuống, Hồng Đăng nghe thấy tiếng động liền quay lại hỏi tôi: "Sao đấy?"

Tôi chẳng thể mở miệng để nói một lời nào nữa vì cảnh tượng trước mắt quá sức chịu đựng với tôi, cho dù thấy bao nhiêu Zombie mang hình dáng kinh dị cũng không làm tôi sợ như thế, một đứa nhóc mới hôm qua còn vui cười nói chuyện với tôi nay đang ở trước mắt tôi với bộ dáng không nguyên vẹn thế kia.

Hồng Đăng mặc quần áo giúp Hữu Khôi xong thì nhặt đèn pin lên, một lần nữa rọi ngay chỗ nhóc Luân đang nằm, cậu ta cũng giật mình mà lùi về phía sau.

Phần bụng bị gạch một đường dài, tất cả nội tạng điều bị moi ra bên ngoài, phần đầu bị bắn nát bét một bên. Tiếng súng mà chúng tôi nghe lúc nãy là để giết nhóc Luân.

Chỉ là một đứa trẻ tại sao lại ta tay tàn độc như thế? Tận thế rồi còn người có thể tàn nhẫn như thế sao?

Chẳng biết tôi bật khóc từ khi nào, nước mắt chảy ướt cả khuôn mặt, tôi vội đưa tay lau sạch đi, bộ dạng yếu đuối này tôi chưa từng biểu hiện ra bên ngoài.

Hồng Đăng vỗ nhẹ lên vai tôi như lời an ủi, tôi hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi đi qua xem tình trạng của Hữu Khôi, trên mặt anh ta có rất nhiều vết đỏ, chắc là bị đánh, khóe miệng vẫn còn vết máu chảy ra, khu vực bị nặng nhất là phần đầu, bị một vết rách lớn, máu vẫn còn đang chảy xuống.

Tôi bỏ ba-lo trên lưng xuống và lấy ra một cái áo sạch, dùng dao cắt thành từng mảnh dài rồi băng vết thương lại giúp anh ta, bây giờ cái gì cũng chẳng có nên băng tạm thời để máu không chảy nữa.

Đối với thi thể của nhóc Luân tôi không biết nên làm thế nào nữa, nếu chôn cất đàng hoàng thì sẽ mất rất nhiều thời gian, bây giờ chúng tôi cần đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định dùng một bộ quần áo sạch còn lại trong ba-lo và đắp lên người nhóc ấy, Hồng Đăng dùng dao chặt cành cây sau đó cột nó lại thành hình chữ thập và đóng nó xuống.

Nhìn lại phía nhóc Luân lần cuối rồi chúng tôi rời đi, do Hữu Khôi khá to lớn nên Hồng Đăng phụ trách cõng Hữu Khôi trên lưng còn tôi sẽ mang hai cái ba-lo.

Tốc độ đi rất chậm nên đến khi mặt trời lên chúng tôi mới đi được một đoạn ngắn, đoạn đường này có một đoạn đường nhỏ khác dẫn sâu vào trong rừng, nhìn dấu vết do xe ô tô để lại, chắc chắn đây là đường dẫn về khu căn cứ của bọn cướp.

Bây giờ bọn tôi chỉ có hai người, không vũ khí, không sức lực nên không thể cứu được chị Thắm và nhóc Lam, chỉ còn cách duy nhất là tìm đến căn cứ ở thành phố kia để tìm cứu viện và quay lại cứu hai người bọn họ thôi.

Sức của Hồng Đăng cũng có hạn, đã chạy mệt mỏi lúc nửa đêm nay lại cõng thêm một người lớn thế kia.

"Như thế này không phải là cách, trước tiên chúng ta tìm nơi nào đó an toàn dừng lại một chút, đến khi Hữu Khôi tỉnh lại rồi tiếp tục đi!" Tôi nói.

Hồng Đăng gật đầu đồng ý, bây giờ đến sức trả lời cũng không có, hai chúng tôi đi vào sâu phía trong rừng tìm một cái cây lớn rồi dừng lại.

Lần này để tránh sự truy đuổi của bọn cướp chúng tôi đi khá sâu vào trong rừng, để tránh bị lạc tôi đã dùng dao khắc một ký hiệu nhỏ trên mỗi thân cây đi qua, như vậy lúc trở ra đường lớn sẽ không bị lạc nữa.

Tìm được một gốc cây to, Hồng Đăng đặt Hữu Khôi nằm xuống, bản thân thì ngồi bệt xuống đất mà thở dốc, tôi lấy từ trong ba-lo ra một chai nước nhỏ, tôi qua chỉ kịp mang theo hai chai nước nhỏ.

Trước tiên là phải xem tình trạng của Hữu Khôi thế nào đã, sau khi kiểm tra thì vết thương trên đầu đã không còn chảy máu nữa, nhưng không biết có ảnh hưởng gì không mà đến giờ anh ta vẫn không tỉnh lại.

Tôi đưa chiếc ba-lo lại cho Hồng Đăng, tiện tay đưa luôn một ít thịt nướng còn lại: "Cậu ăn đi, tôi đi xung quanh xem có gì ăn được không."

Hồng Đăng mất khá nhiều sức nên cầm lấy mà ăn hết số thịt kia, tôi thì mang ba-lo lên mà đi xung quanh dò xét, để tránh bị lạc tôi lại khắc lên cây hoặc là bẻ những cành cây vừa đi qua để ghi nhớ đường.

Rất may mắn, sau một lúc đi tìm thì tôi phát hiện ra một cây xoài, cây rất lớn và cao, nhìn lên phía ngọn cây và những tán cây có rất nhiều quả, nhưng quá cao nên không thể hái được, cũng may có những quả xoài đã chính và rơi xuống đất, tôi vội nhặt những quả nào không bị hỏng nặng và cho vào chiếc ba-lo.

Tôi lấy con dao nhỏ gọt thử một quả và ăn, vị khá chua so với xoài được trồng, trái cũng nhỏ hơn, nhưng có cái ăn là may rồi, không thể kén chọn được.

Sau khi nhặt xoài xong tôi đi theo con đường cũ về chỗ hai người kia đang nghỉ ngơi, Hồng Đăng đã lấy lại sức, và bắt đầu chặt những cành cây nhỏ xung quanh, hình như là muốn dựng lên một mái che bằng lá cây.

"Tình hình này chúng ta không thể tiếp tục di chuyển được, phải đợi anh ta tỉnh rồi mới tính tiếp." Hồng Đăng vừa nói vừa nhìn Hữu Khôi đang nằm trên đất.

Tôi gật đầu nói: "Ừ, để tôi giúp cậu một tay!" , Tôi đặt ba-lo xuống đất rồi đến phụ giúp cậu ta.

Chỉ là chặt vài cái cành cây, hai cành to thì ghim xuống đất, hai cành nhỏ thì gác vào cái cây to kia tạo độ dốc phủ xuống như một mái nhà. Tiếp đó là chặt thêm nhiều cành cây nhỏ vẫn còn lá và che lên, chắn thêm hai bên hông để chắn gió, vì chẳng còn lều trại nữa chúng tôi phải ngủ ngoài trời.

Tuy cái lều bằng cây khá đơn giản nhưng vẫn tốn khá nhiều thời gian, ăn tạm mấy quả xoài cho qua cơn đói và tiếp tục chia việc ra làm, Hồng Đăng lần này sẽ đi tìm kiếm xung quanh thức ăn và nước uống, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho Hữu Khôi.

Đến lúc trời nhá nhem tối thì Hồng Đăng cũng quay lại, cậu ta vui cười nhìn tôi và lấy ra một quả mít to, chẳng biết tìm thấy đâu nhưng thứ này sẽ ăn no hơn quả xoài kia nhiều.

Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là nước, hai chai nước nhỏ còn lại đã dùng hết, vì Hữu Khôi không tỉnh dậy, không thể ăn không thể uống nên tôi chỉ còn cách cách một chút là dùng vải sạch thấm nước và đưa vào miệng cho cậu ta.