Tận Diệt

Chương 8

Đóng cửa xe ô tô lại tôi liền khởi động xe, nhà cũ này không có rào chắn nên chỉ cần quay xe lại là có thể chạy ra đường ngay, vừa quay xe tôi vừa cài dây an toàn, Hữu Khôi cũng đã tự cài dây cho mình.

"Bám cho chắc vào." tôi nói với anh ta.

Anh ta nghe xong liền vịn vào tay vịn trên phần nóc xe, tôi thì dùng hết sức đạp chân ga cho ô tô tiến về phía trước, cùng lúc đó tôi thấy hai người đàn ông từ phía trước nhà đi đến, tôi liền nhắm thẳng vào hai tên này mà chạy, bọn chúng thấy tôi đâm vào liền nhảy sang một bên.

Lúc ra được phía trước nhà thì có hai chiếc ô tô chắn ngang trên đường làm tôi không thể chạy nhanh như dự định, tôi quay sang nhìn phía trước nhà thì thấy hai tên khác đang nhìn về phía xe của chúng tôi mà cười ghê tởm, bọn chúng hình như đang tiến đến gần xe, trên tay của một tên còn đang cầm một cây búa to.

Tôi nhìn sang bên trái của xe, thấy vẫn còn một chỗ trống nhỏ, nhưng không đủ để xe đi qua, nhưng nếu tông xe vào bụi cây lớn đằng kia thì may ra xe vẫn đi qua được. Tôi xoay vô lăng về phía bên trái, sau đó dùng hết sức và đạp chân ga và tông thẳng vào khoảng trống đó, xe tông phải bụi cây khiến mấy cái cây gãy nhưng vẫn không thể qua được, sau đó phía sau xe phát ra tiếng đập lớn, tôi quay lại nhìn thì thấy hai tên kia đã dùng búa đập vào phần sau của ô tô, một tên còn muốn trèo lên xe, tôi lần nữa đạp mạnh chân ga, lần này mấy cái cây bị xe làm đứt hẵng và xe có thể chạy thẳng ra đường nhựa.

Tôi tiếp tục nhấn ga cho ô tô chạy thật nhanh, tôi đưa mắt lên kiếng chiếu hậu để quan sát, bọn chúng cũng lên xe và bắt đầu chạy theo phía sau, tốc độ của ô tô bây giờ đã là 120km/h thế nhưng bọn chúng vẫn đuổi theo, tôi hơi hoảng sợ khi thấy xe bọn chúng càng ngày càng tiến gần.

Tôi cố đạp thêm ga đê xe đi nhanh hơn, nhưng cứ như vậy không phải là cách, ô tô đi với tốc độ nhanh như vậy dễ xảy ra chuyện lắm còn chưa kể bọn chúng cứ bám theo như thế này chúng tội bị tóm là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng bây giờ phải làm gì để cắt đuôi được bọn khốn này đây?

*Đùng.. đùng...*

Hai âm nổ liên tiếp vang lên, tôi nhìn vào kiếng chiếu hậu thì thấy một tên đang trèo nửa người ra ngoài từ mui xe, trên tay tên này cầm một khẩu súng, tôi còn thấy rõ tên này hú hét cười cợt nhả.

Bọn này định dùng súng để hù doạ thôi, nếu có ý định bắn thì đã ngắm vào xe chứ không phải rảnh rỗi bắn chỉ thiên như vậy, huống hồ bọn chúng muốn bắt sống tôi kia mà.

Sau khi nghe tiếng súng kia trong đầu tôi liền nghĩ đến việc bọn Zombie bị thu hút bởi tiếng động, nếu bây giờ xuất hiện một số lượng lớn Zombie bao vây bọn chúng khiến bọn chúng không thể đuổi theo được nữa. Và để có số lượng lớn Zombie thì tôi phải đến ngay khu chợ, đúng lúc chỉ còn khoảng 600m là đến chợ, và đối với địa hình khu chợ này vừa vặn tôi lại nắm rất rõ.

Kế hoạch bây giờ chính là cho bọn chúng đuổi theo đến khu chợ, khi đó tôi sẽ chạy vào trung tâm chợ và tạo tiếng ồn cho bọn Zombie kéo ra, đường vào chợ khá hẹp chỉ vừa cho một xe ô tô đi qua, khi bọn chúng bị kẹt bởi đám Zombie lúc đấy tôi sẽ điều khiển xe chạy vòng lại và thoát khỏi bọn chúng.

Xe đi tốc độ rất nhanh nên rất nhanh đã đến chợ, vừa chạy đến cổng chợ tôi đã nhấn kèn xe liên tục, cho đến khi đến trung tâm chợ tôi dừng xe lại và tiếp tục nhấn kèn xe, phía sau hai xe ô tô bọn chúng cũng đến, nhưng bọn chúng không dừng xe mà trực tiếp tông thẳng vào phía sau xe của tôi, làm cả người tôi nhào về phía trước, phần trán của tôi đập mạnh vào vô lăng may là có thắt dây an toàn không là đập còn mạnh hơn, tôi nhìn qua Hữu Khôi, anh ta cũng bị đập vào thành cửa xe.

Bọn chúng tiếp tục cho xe đụng thêm một lần nữa, tôi vẫn kiên nhẫn tiếp tục nhấn kèn xe, nhìn qua kiếng chiếu hậu tôi thấy bọn chúng đã mở cửa xe định bước xuống, lúc này tôi đã thấy vài con Zombie lao đến, chưa đầy vài giây sau đã thấy rất nhiều con cùng nhau kéo đến, bọn chúng thấy vậy liền trèo lên xe lại.

Những con Zombie liên tục bu quanh ô tô, tôi liền khởi động xe và nhấn ga, xe tông mấy con Zombie xuống đất và trực tiếp cán qua tạo nên âm thanh rất kinh dị, tôi nhìn lên kiếng chiếu hậu tôi thấy bọn chúng cũng đang cho xe chạy đến, nhưng Zombie càng ngày càng đông khiến xe bọn chúng không thể tiến về phía trước, nhân cơ hội đó xe tôi phóng nhanh đi.

Trên đường đâm phải rất nhiều Zombie mới ra khỏi khu chợ được, tôi vẫn giữ cho tốc độ cho xe chạy rất nhanh, bọn Zombie dù có đông nhưng giữ chân bọn chúng cũng chỉ được một lúc.

Tôi điều khiển xe chạy theo đường ra khỏi thị xã, nơi này chẳng an toàn nữa rồi, còn chuyện của ba tôi có thể ba chẳng thể nào đến nơi hẹn với tôi được rồi...bây giờ giữ mạng sống vẫn là quan trọng nhất.

Tôi chẳng dám dừng lại nghỉ ngơi, cứ giữ tốc độ mà chạy hơn một giờ đồng hồ, tôi liên tục kiểm tra xem bọn chúng có đuổi theo sau không, rất may mắn là tôi đã thoát được bọn chúng rồi.

Tôi cho xe chạy chậm lại và quan sát xung quanh, nơi này là con đường nhỏ hai bên đường hầu như không có nhà chỉ có cánh đồng xanh chạy dài, khi nãy sợ bọn chúng đuổi kịp cho nên rẽ vào đường này, chẳng biết đường này dẫn đến đâu nữa.

Cảm thấy phần trán hơi đau nhứt tôi đưa tay lên thì phát hiện trên trán mình có một cục nhỏ, tôi dừng ô tô lại và xoay kiếng chiếu hậu để soi, trên trán xuất hiện một cục u bầm tím.

Tôi nhìn sang Hữu Khôi, anh ta cũng chẳng khá hơn, một vết bầm đen trên má phải gần với đuôi mắt, chắc là do lúc bị tông xe và đập vào cửa kính ô tô.

"Anh ổn không?"

Anh ta bày ra vẻ mặt nhăn nhó và lắc đầu sau đó liền đưa tay chạm vào vết bầm trên mặt rồi nói: "Đau."

"Đừng chạm vào, chịu khó một chút sẽ hết đau thôi." Hiện tại chẳng có thuốc giảm đau hay đồ y tế gì cả, chỉ có thể để cho nó tự lành thôi.

Đi thêm một giờ đồng hồ thì gặp đường lớn, còn là phải ngã ba nữa, tôi dừng lại quan sát một chút, xem xem nên đi theo đường bên trái hay là bên phải, chẳng thể biết đây là nơi nào nữa, đầu óc tôi bây giờ bắt đầu trở nên mơ hồ, chẳng biết bản thân nên làm gì nữa.

"Chúng ta nên đi theo đường nào đây?" Tôi quay sang hỏi Hữu Khôi.

Anh ta nhìn qua bên trái rồi nhìn sang bên phải, suy nghĩ một lúc anh ta đưa tay chỉ về phía bên phải, tôi liền điều khiển ô tô đi theo đường quẹo phải, bây giờ cứ đi tiếp tới đâu tính tới đó.

Đi khoảng 2 kilômét thì hai bên đường bắt đầu có nhà, ngoài ra bắt đầu xuất hiện Zombie trên đường, đi thêm vài trăm mét thì tôi thấy có bảng chỉ dẫn, thì ra đây là đường đi đến thành phố H, thành phố này nằm ngay cạnh thành phố tôi sống, nếu so về diện tích thì thành phố H này lớn hơn gấp hai lần.

Không ngờ rằng quẹo vào đường nhỏ ở thị xã lại chuyển hướng đi đến thành phố này, theo trên bản chỉ dẫn vào được thành phố thì còn cách tận 150 kilômét, nếu giữ tốc độ bình thường thì tầm hai giờ đồng hồ sẽ đến, nhưng tôi vẫn hơi lo sợ, vì thành phố lớn đồng nghĩa với việc số lượng Zombie sẽ rất lớn, nhưng tình hình bây giờ nếu không đến đó thì chẳng biết đi đâu.

Tôi còn phải tìm thức ăn nữa, mấy gói mì tôm này chỉ cầm cự được mấy ngày thôi, nếu hết thức ăn thì chỉ còn nước chết đói, bây giờ đến thành phố đó trước xem tình hình như thế nào rồi tính sau.

Tôi giữ tốc độ xe ở mức bình thường, vừa lái tôi vừa quan sát hai bên đường để xem có trạm xăng hay là cửa hàng gì đó không sẵn tiện tìm tích trữ thêm đồ. Cuối cùng đi tầm hai mươi phút thì có trạm xăng, tôi tấp vào bên đường quan sát trước.

Ở ngoài trạm xăng có một con Zombie đang đi qua đi lại, bên trong nhà thì cửa đang được đóng lại, tôi nhìn thêm xung quanh không phát hiện thêm Zombie nào nữa, kế hoạch là tôi sẽ xử lý con Zombie này và sẽ đổ xăng vào đầy bình, đổ thêm vào thùng dự trữ ở phía sau cốp ô tô, sau đó vào phía trong nhà xem có đồ gì dùng được và mang đi.

Tôi quay ra phía ghế sau lấy cây gậy bóng chày và quay sang nói với Hữu Khôi: "Lát nữa tôi sẽ xuống xe đổ xăng và tìm thức ăn, vẫn y như cũ, anh sẽ ở trên xe quan sát xung quanh, nếu có xuất hiện Zombie thì nhấn vào bộ đàm báo cho tôi, và nhớ kỹ cho tôi tuyệt đối không được nhấn vào bộ đàm khi không có gì nguy hiểm xuất hiện nhớ chưa?"

Anh ta nghe xong liền gật đầu, hai mắt của anh ta bây giờ đang mở to hết cỡ và nhìn ra bên ngoài xe, nhìn anh ta cứ như máy camera xoay bên đây một vòng bên kia một vòng, tay thì nắm chặt bộ đàm, tôi cực kỳ hài lòng về biểu hiện này.

Tôi mang bộ đàm vào bên hông, sau đó lái xe đến gần với những cây xăng, con Zombie thấy xe dừng lại liền đi đến, tôi nắm chặt gậy bóng chày và bước xuống xe, tôi lấy thế vung mạnh gậy bóng chày vào đầu nó một cái, nó loạng choạng như muốn ngã xuống, lúc đó tôi vung thêm một cái nữa nó ngã hẵng xuống đất, tôi đập thêm hai cái vào đầu nó cho chắc ăn, để lúc đổ xăng nó bò dậy thì chết toi.

Giải quyết xong tôi đi đến chỗ bốn cây xăng kiểm tra, ba cây đã hết, còn một cây thì còn tầm năm lít xăng, có còn đỡ hơn là không, tôi kéo ống bơm xăng đi ra phía sau xe và bơm vào, lúc này tôi mới thấy phần sau của xe bị móp méo cả rồi, đèn sau xe cũng bị vỡ một bên, do bọn khốn kia gây ra hết, tức chết đi được.

Tôi đi đến mở phần cốp xe lên, cũng may thùng xăng dự trữ bên trong vẫn không làm sao hết, xăng đã đổ hết tôi đậy nắp lại và bắt đầu tiến về phía căn nhà bên trong.

Phía trên những ô cửa kính điều bị bụi bám vào nên không nhìn rõ được bên trong, cửa này là loại khoá vặn chỉ cần xoay tay nắm cửa bên trong là mở được cửa ngay, tôi dùng gậy bóng chày đập vào một ô kiếng nhỏ trên cửa sau đó đưa tay vào bên trong và xoay tay nắm cửa, lập tức cửa được mở ra ngay.

Có điều nếu là khoá bên trong như thế này chắc chắn sẽ có người, nhưng nhìn xung quanh bụi phủ nhiều như thế này chỉ sợ người này cũng biến thành Zombie rồi, tôi phải nâng cao cảnh giác hơn.

Bước vào bên trong nhà cảm nhận đầu tiên là mùi ẩm mốc kèm theo mùi hôi thối, kinh nghiệm tích lũy bao lâu nay cho tôi biết mùi hôi thối này là do xác người mà ra, cái mùi vừa kinh dị vừa buồn nôn này không lẫn đi đâu được.

Căn nhà dành cho nhân viên ở trạm xăng ngủ nên tương đối nhỏ, nhớ trước cái trạm xăng mà tôi cùng thầy phụ trách ghé vào có hẵng một phòng ngủ nhưng ở đây chỉ có kê một cái giường nhỏ nằm phía bên trái phòng, bên cạnh là một góc nhỏ để nấu ăn, cò một phòng vệ sinh nhỏ ở phía bên phải.

Tôi đi đến góc bếp để tìm xem còn thứ gì có thể ăn được không, tìm một lúc vẫn không thấy thứ gì có thể ăn được, mọi thứ điều trống rỗng, tôi bước đến phòng vệ sinh nhỏ để tìm tiếp, vừa bước gần thêm hai bước thì mùi thối nồng nặc lại bốc lên, lúc đẩy cửa phòng vệ sinh sang một bên thì phát hiện có một xác người đang phân hủy, nhìn tốc độ phân hủy này chắc là đã chết một tuần rồi, ruồi nhặng bu đen cộng thêm những con giòi đang bò khắm cái xác, nhất là nó liên tục chui ra từ vết cắt dài trên cổ tay, dù tôi có cứng rắn hơn cũng không thể chịu nổi hình ảnh sinh động này.

Tôi đưa tay kéo cánh cửa phòng vệ sinh lại, người chết bên trong không phải do Zombie cắn mà là chết do tự sát, có thể quá đau khổ với cuộc sống khắc nghiệt như thế này nên người ta mới chọn cách này để giải thoát.

Xem ra chẳng thể tìm thấy gì thêm nữa, tiếp tục đi thì tốt hơn, gần vào đến thành phố sẽ có nhiều cửa hàng hơn, biết đâu lại tìm được nhiều thức ăn dự trữ.

Tôi rời khỏi nhà và trở về ô tô, lúc bước lên xe và đóng cửa xe lại tôi có nghe Hữu khôi thở phào một cái, tôi quay sang nhìn thì thấy anh ta cũng đang nhìn mình, tồi liền lên tiếng hỏi: "Sao thế?"

Anh ta chỉ lắc đầu mà không nói gì, sau đó lại dựa vào ghế mà nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi cũng mặc kệ luôn, chẳng hiểu nổi tâm tình của một người lớn mà mang tâm hồn của một đứa trẻ như anh ta, đôi lúc tôi lại cảm thấy anh ta rất trầm tư và im lặng, biểu hiện này lại giống với những người lớn tuổi hơn, tôi thấy hơi buồn cười vì chẳng thể biết chính xác là anh ta bao nhiêu tuổi nữa.

Đi thêm một đoạn đường thì nhà bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, các cửa hàng buông bán cũng nhiều, nhưng xuất hiện khá nhiều Zombie, điều từ hai con trở lên nên tôi không dám manh động, lúc nãy đi ngang qua một cửa hàng có đặt một cái tủ mát ở ngoài, bên trong là những chai nước ngọt, phần cửa ra vào của cửa hàng này đã bị mở toang, còn bên trong có một vài con Zombie.

Tôi cố gắng xoay hướng ô tô nhắm thẳng vào cửa mà chạy vào, ô tô chắn vào lối ra vào khiến bọn Zombie không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở đầu xe ô tô mà tìm cách vươn đến chỗ tôi ngồi, có một hai con đã có thể trèo lên phần đầu của xe, nhưng trong khoản thời gian bọn chúng tìm cách bò lên thì tôi đã mở kính xe mà lấy những chia nước ngọt rồi, tôi lấy hết những chai trong tủ ước chừng có khoảng hai mươi đến ba mươi chai, khá là nhiều rồi, lấy xong tôi lập tức lùi xe lại, những con Zombie vừa trèo được lên xe đã bị văng trở xuống.

Lúc lái xe đi bọn Zombie có đuổi theo phía sau nhưng rất nhanh bọn chúng đã bị bỏ lại phía sau, tôi nhặt một chai nước ngọt dưới sàn xe lên và đưa cho Hữu Khôi và bảo với anh ta: "Đây là nước ngọt có ga, uống thử đi, nhưng không tốt lắm nên đừng uống nhiều quá."

Anh ta cầm lấy chai Pepsi và mở ra, vẫn còn ga nên lúc mở chai phát ra âm thanh khiến anh ta giật mình, sau đó anh ta bắt đầu uống thử, tôi nhìn thấy mắt anh ta sáng lên và cuối cùng anh ta uống ừng ực hai ba ngụm, xem ra anh ta vẫn là trẻ con vẫn thích những loại nước uống như thế này.

Tôi mặc kệ anh ta và trở lại với việc lái xe và quan sát hai bên đường, nếu không có gì thay đổi thì còn hơn một giờ đồng hồ nữa chúng tôi sẽ đến thành phố H.