Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 39: Bán diện trang (17)

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Xung quanh an tĩnh như một giấc mộng.

Chung Tri không thể phân biệt được đâu là thật đâu là mơ.

Tế bào trên người hắn nhảy loạn xạ, tất cả cảm giác đều tập trung vào môi, làm xúc giác này bị phóng đại lên mấy lần. Dường như hắn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, còn có viền môi khô ráo. Hai phiến môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, mềm mại mà lạnh lẽo.

Hắn nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì cả, thế nhưng lại có thể miêu tả được hình ảnh khi đối phương tiến dến.

Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, người kia cũng không dừng lại quá lâu.

Nhưng Chung Tri nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn của y, cùng với tiếng tim đập kịch liệt.

Người kia còn vươn tay nhẹ nhàng xoa lên má hắn, vẫn là vừa chạm vào liền tách ra, nhưng rất nhanh lại dán lên một lần nữa.

Nếu không phải bản thân dễ bị tỉnh giấc —— có phải căn bản sẽ không biết người này làm gì vào lúc mình ngủ đúng không?

Ngay tức khắc, máu toàn thân Chung Tri dồn hết lên đầu, loại cảm giác không thể miêu tả này phảng phất đưa hắn lên tận trời, da đầu nổ tung. Hắn ngừng thở vài giây, đôi mắt vẫn nhắm gắt gao.

Hắn nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, nỗ lực làm mình tiếp tục giả ngủ.

Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc người này muốn làm gì.

502 nói:【Đối tượng công lược đang giả vờ ngủ.】

Tạ Quan Sư cười hạ:【Tất nhiên là tôi biết.】

Thật ra kỹ thuật diễn của Chung Tri không tồi, tuy rằng thân thể cứng đờ, mí mắt hơi giật, nhưng khống chế rất tốt, nếu là người khác thì chắc sẽ tin rằng hắn đang ngủ rất trầm.

Tạ Quan Sư dời tay khỏi gương mặt của hắn, động tác rất nhanh chóng rồi lại chần chờ, làm như đang giãy giụa, muốn chạm vào, rồi lại lui tay về. Sau đó khựng lại, cánh tay dừng trên không trong chốc lát, tựa hồ là không biết đặt ở đâu.

Cuối cùng rũ tay xuống, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay Chung Tri, vô ý lộ ra chút quyến luyến.

Làm xong một loạt động tác nhỏ, Tạ Quan Sư nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, đặt tầm mắt của mình lên mặt Chung Tri, nhìn thật lâu.

Người bên cạnh sắp cứng đờ thành xác ướp luôn rồi. Rõ ràng vừa rồi chỉ mới chạm vào một chút thôi, nhưng môi hắn lại giống như dị ứng, đột nhiên đỏ lên.

Cứ nhìn như vậy, mãi đến khi Tạ Quan Sư rúc vào lồng ngực Chung Tri ngủ thiếp đi.

............

Đợi đến khi y đã ngủ sâu, Chung Tri mới chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm người đang say giấc trong lòng. Hoài nghi trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó là áp lực điên cuồng, như tro tàn bùng cháy.

Người này, vì sao lại hôn hắn? Đã vậy chỉ chạm nhẹ một cái rồi dời đi. Còn nhìn chằm chằm hắn thật lâu, giống như có điều phức tạp khôn kể mà không thể nói ra.

Muốn nói lại thôi, hôn, là đại biểu cho cái gì?

Tầm mắt đen kịt của Chung Tri lưu luyến trên mặt Tạ Quan Sư một lúc, cuối cùng dừng ở hai phiến môi.

Hắn không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, không thể hiểu nổi người này. Bởi vì bất kể là tám năm trước hay tám năm sau, kỹ thuật diễn của y đều quá tốt, lúc lừa gạt kiên nhẫn lại ôn nhu, lúc kháng cự lại lạnh nhạt cực độ, nói rời đi là rời đi, không hề lưu luyến dây dưa. Mà hắn đã chịu đủ tra tấn, là kẻ điên sắp không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.

Hắn tuyệt đối không thể tin tưởng người này thêm một lần nào nữa.

Nhưng mà ——

Chung Tri rũ mắt xuống, đôi tay siết chặt người vào lòng.

Hắn điên rồi, hắn không thể khống chế bản thân được nữa.

Không phải hắn không biết đạo lý "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Nhưng chẳng bị cắn thêm một ngàn lần nữa, nông phu vẫn sẽ lựa chọn cẩn thận đến gần con rắn. Bởi từ hắn đã ở một mình trong rừng rậm hắc ám quá lâu, lâu đến nỗi chẳng sợ bị cắn, chỉ một lòng muốn tiếp cận sinh vật sống.

Nếu lúc này vẫn là lừa gạt...... Vậy cũng không sao, dù sao cũng đã quen rồi. Lần này hẳn là sẽ không đau như vậy nữa.

............

【Độ hắc hoá của đối tượng công lược -10, độ hắc hóa bây giờ là 55】

Có lẽ nằm trong lồng ngực Chung Tri khá thoải mái, Tạ Quan Sư ngủ một giấc thật ngon trong tư thế này. Chờ khi tỉnh lại lần nữa đã thấy mình được ôm nằm ở trên giường, mà người nằm bên cạnh vẫn là cái tên Chung Tri đẹp trai đáng đáng ghét này. Y vừa mở mắt liền thấy Chung Tri dùng ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm mình.

"Mấy hôm nữa tôi phải ra ngoài một chuyến." Chung Tri nhìn Tạ Quan Sư, thế mà lại chủ động mở miệng: "Trong thời gian đó cậu phải ở đây một mình, có thể chứ?"

Tuy rằng là câu hỏi nhưng lại không cho thương lượng, là một mệnh lệnh không được kháng cự.

Nếu đoán không sai thì hẳn là vì chuyện tai tiếng do Trác Nhất Thần gây ra. Chỉ là Tạ Quan Sư không ngờ Chung Tri lại chủ động mở miệng.

502:【Chẳng lẽ là bởi vì độ hắc hóa đã giảm bớt cho nên tin tưởng cậu sẽ không chạy đi?】

Tạ Quan Sư:【Tôi tình nguyện tin heo mẹ biết leo cây chứ không tin Chung Tri sẽ yên để tôi ở nhà một mình. Có lẽ hắn muốn thử tôi】

Người đàn ông này đã đen sì rồi. Mặc dù nhiều năm trước vẫn là thiếu niên, nhưng đã biết giữ bộ dáng dịu mgoan vô hại trước mặt Tạ Quan Sư, che giấu sự điên cuồng trong xương cốt rất tốt, tùy thời đều có khả năng làm ra chuyện đáng sợ. Huống chi là bây giờ, nếu Tạ Quan Sư rời khỏi đây trong lúc hắn rời đi, vậy thì tương đương với phản bội hắn một lần nữa......

502:【Đến lúc đó chắc không đến nỗi bị đánh gãy chân đâu ha?】

Tạ Quan Sư:【......】

Y nhìn Chung Tri, tự nhiên cảm thấy chân hơi đau.

"Làm sao vậy, sao lại không có phản ứng?" Ngón tay thon dài lạnh lẽo của Chung Tri luồn xuống dưới lớp chăn, vén áo sơ mi của Tạ Quan Sư lên rồi sờ soạng khắp nơi. Không biết từ khi nào mà hắn đã làm động tác này rất thuần thục.

Tạ Quan Sư nói: "...... Ừm."

Chung Tri gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, hỏi: "Không phải là cậu nên vui mừng khi biết tôi sẽ rời đi sao?"

"Cậu sẽ không trốn đi chứ? Giống tám năm trước......" Nửa câu còn lại biến mất giữa môi răng, mang theo vài phần hàn ý.

Trên mặt Tạ Quan Sư lộ biểu tình phức tạp, y trầm mặc nhìn Chung Tri, lúc lâu sau mới nói: "Về sớm một chút."

Nửa câu trào phúng còn lại bị kẹt trong cổ họng bỗng dưng biến mất. Hắn nhìn người trong lòng dùng ngữ khí từ rất lâu về trước nói một câu: Về sớm một chút. Ngón tay hắn lặng lẽ cuộn tròn lại, không biết có phải là do đầu ngón tay đã chạm đến đến ngực Tạ Quan Sư hay không, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi ấm áp.

"Cậu sẽ chờ tôi sao?" Chung Tri nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, đôi mắt đen nhánh cứ bướng bỉnh làm người hoảng sợ, thanh âm cũng hơi khàn.

Dưới ánh mắt cực nóng như vậy, Tạ Quan Sư nhịn không được muốn xoay người đi, nhưng lại bị Chung Tri nắm bả vai ngay lập tức, làm y không thể không nhìn thẳng đối phương. Lông mi y nhẹ nhàng run rẩy, rũ xuống không chịu nhìn Chung Tri, rối rắm trong mắt chợt lóe rồi biến mất, tựa hồ nội tâm đang giãy giụa kịch liệt.

Y im lặng thật lâu.

Lâu đến nỗi Chung Tri cũng sắp thất vọng, cho rằng người này sẽ không trả lời.

Lại nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng: "Được."

............

Hai ngày sau, bầu không khí giữa hai người dường như đã hài hòa thêm một ít. Có lẽ cái hôn kia của Tạ Quan Sư đã có tác dụng trấn áp, khí tràng hung ác của Chung Tri đã giảm đi một chút, tuy rằng vẫn thường xuyên mặt lạnh, lời nói cũng lạnh nốt, nhưng đại đa số thời điểm đều chỉ an tĩnh ôm lấy Tạ Quan Sư.

Chỉ cần có Tạ Quan Sư ở bên, hắn sẽ có thể trở về trạng thái bình tĩnh.

Dường như Tạ Quan Sư cũng đã bị hắn mài nhẵn hết các gai nhọn, không hề nhắc đến chuyện muốn ra ngoài, chỉ hỏi Chung Tri một ít tin tức về ba mình mà thôi. Hai người cứ trải qua những ngày tháng chỉ có nhau như vậy, "thoạt nhìn" như y đã quen rồi.

Rất nhanh, hai ngày sau Chung Tri rời khỏi chung cư.

Có lẽ là chuyện khẩn cấp, lúc hắn rời đi khá vội vàng, nhưng vẫn khoá cửa từ bên ngoài, trước khi khoá còn nhìn Tạ Quan Sư một hồi lâu, sau đó ấn người lên sô pha hôn một trận mới đi. Có lẽ là biết Tạ Quan Sư bị hắn nuôi làm cho chỉ biết ăn ngủ ngủ ăn, nên đã làm sẵn đồ ăn đặt trong hộp giữ nhiệt.

Nhưng Tạ Quan Sư biết, tuy rằng chỉ rời đi một buổi trưa, nhưng Chung Tri tuyệt đối đã chuẩn bị cẩn thận mọi thứ.

Tỷ như điện thoại cùng quần áo, hành lý, hộ chiếu, giấy tờ các thứ đều có gắn máy theo dõi.

Cửa đóng "rầm" một tiếng, trong nhà chỉ còn lại một mình Tạ Quan Sư. Ngày thường có hai người thì không cảm thấy gì, lúc này mới phát hiện căn nhà trống rỗng đến đáng sợ.

Y rửa táo, vừa ăn vừa vận động, chuẩn bị cho trận đánh ác liệt tối nay. Sau đó ngồi xếp bằng trên sô pha, mở TV đồng thời lấy máy tính bảng ra nhàm chán lướt tin tức.

Đúng lúc này, một tin tức xuất hiện: 【Danh tính của người yêu Chung Tri xuất hiện, nửa tháng trước hai người ở khách sạn trắng đêm không về?】

Tạ Quan Sư nhìn tin tức kia, chậm rãi gặm xong quả táo.

............

Chung Tri mang kính râm, đi ra từ bãi đỗ xe ngầm. Trợ lý gọi điện thoại cho hắn, ngữ khí khá hoảng loạn, bởi vì lúc này phóng viên đều vây lại chỗ anh ta. Nữ nghệ sĩ kia vì muốn nổi tiếng mà đã bắt đầu dùng tiền rải rác thông tin từ hai ngày trước, nhưng chuyện này là chuyện nhỏ, Chung Tri biết nhưng cũng không để ở trong lòng, định hai ngày nữa đến công ty giải quyết.

Nhưng không ngờ trong tay nữ nghệ sĩ lại có chứng cứ.

Mà trên thực tế, vào đêm hắn ở lại khách sạn kia, đúng thật là nữ nghệ sĩ có gõ cửa phòng hắn vào lúc nửa đêm, chỉ là vừa giáp mặt đã bị hắn không lưu tình chút nào đóng sập cửa mà thôi. Bây giờ ảnh chụp xuất hiện, lại có thêm hai đoạn video, một cái là cảnh hắn mở cửa, cái khác là hình ảnh nữ nghệ sĩ quần áo hỗn độn vội vàng rời đi vào rạng sáng.

Rất giống như đã xảy ra chuyện gì.

Chung Tri tự nhiên biết nữ nghệ sĩ này không có gan lớn để đi bịa đặt chứng cứ như vậy. Người có năng lực làm chuyện này, là Trác Nhất Thần.

Hắn nắm chặt tay lái, hơi híp mắt, thấy trên màn hình xuất hiện gương mặt của nữ nghệ sĩ, hơi không kiên nhẫn.

Xe chạy như bay, làm một đường cong dừng trước cửa công ty.

Xe còn chưa dừng lại hoàn toàn đã bị một loạt ánh flash bao phủ. Một đám phóng viên vây quanh cửa xe, loáng thoáng có thể nghe thấy muôn vàn tiếng ồn ào.

Chung Tri ngồi ở trên ghế điều khiển, không hạ cửa sổ xe xuống, hắn lấy di động, ngón tay dừng trên một cái tên, cuối cùng vẫn không nhấn xuống.

Hắn thật xấu, còn rất hèn mọn.

Hắn muốn chờ xem người kia sẽ có phản ứng gì, nếu có một chút phản ứng...... Nếu có thể có một chút......

Chung Tri ngước mắt nhìn mình qua kính chiếu hậu, trên gương mặt đã thoáng hiện lên chút điên cuồng khát vọng, gần như vặn vẹo.