Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 17: Dạ côn, người nổi bật

- Nguyên huynh thật sự đã suy nghĩ cho bõn nhỏ, Dạ Minh bội phục.

Dạ Minh chắp tay, có tiền thật tốt a, thật có thể muốn làm gì thì làm.

Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện với nhau, huyện trưởng Ba Đài cùng Trương Cẩn đi vào trong hội trường.

Tất cả quyền quý đứng dậy, cung kính hô một tiếng.

Huyện trưởng chi uy không cao như mọi ngày, khiến cho tất cả mọi người rất tò mò, người trẻ tuổi bên cạnh huyện trưởng là ai?

Xem bộ pháp hai người, người trẻ tuổi còn đi ở phía trước một chút, huyện trưởng là đi theo sau.

Xem ra người trẻ tuổi này không đơn giản.

- Trận này tốn không ít tiền đi, nếu như để Thánh Nhân biết, một cái huyện nho nhỏ, tốn công tốn sức làm ra vật như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Trương Cẩn vừa đi vừa nói nhỏ, thế nhưng lời này dọa đến Ba Đài mất hồn mất vía.

- Hạ quan...hạ quan...

Trương Cẩn đột nhiên cười một tiếng:

- Ba đại nhân, rất nhiều người đều đang nhìn ngươi, đừng như vậy...chỉ đùa một chút mà thôi.

Ba Đài cảm giác hôm nay có chút khó chịu, rất có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử.

- Dạ huynh, người trẻ tuổi này không đơn giản, thế mà khiến huyện trưởng lộ ra vẻ mặt như thế.

Đối với người thần bí đến, Nguyên Tân Châu kinh ngạc tán thán nói ra.

Dạ Minh nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, xem ra người trẻ tuổi này lai lịch không nhỏ, phu nhân nói đúng không.

Đông Môn Mộng liếc mắt nhìn nhìn Dạ Minh, không lên tiếng.

Đối với Trương Cẩn đến, mọi người đều thì thầm thảo luận, nhưng cũng không dám trắng trợn.

- Ba đại nhân.

Vi lão đến đây chắp tay hô.

- Tiên sinh.

Ba Đài vẻ mặt vẫn kéo căng, liền liền chào hỏi đều mất tự nhiên.

Vi lão lập tức nhìn về phía ngọc bội Trương Cẩn, gương mặt mo trong nháy mắt biến sắc, dáng vẻ phải quỳ xuống hành đại lễ.

Trương Cẩn một tay đỡ lấy Vi lão, khẽ cười nói:

- Lão tiên sinh là người biết chuyện, không cần như thế.

Vi lão dù sao cũng là người từng trải, hiểu rõ đạo lý, hai tay già nua hơi hơi chắp:

- Đại nhân, ta hiểu rõ.

- Rất tốt, vậy thì bắt đầu đi.

Trương Cẩn cười nói.

Ba Đài hiện tại hoàn toàn mơ hồ.

Vi lão nhìn về phía Ba Đài, Ba Đài nhỏ giọng nói ra:

- Bắt đầu đi, đửng để nhiễu loạn.

- Được rồi, Ba đại nhân.

Vi lão nhẹ gật đầu, giống như đại nhân vật này đến đây, càng phải cẩn thận một chút mới được.

Trương Cẩn cũng không có ngồi ở chủ vị, mà là ngồi ở phía dưới chủ vị một chút, Ba Đài vốn là muốn thỉnh Trương Cẩn ngồi chủ vị, thế nhưng vừa nghĩ tới phẩm tính người này, y liền không làm như vậy.

Hết thảy công tác chuẩn bị sẵn sàng, Vi lão phất phất tay, người giữ cửa hô lớn nói:

- Ra trận!

Chỉ thấy bọn nhỏ chỉnh tề đi vào trong hội trường, toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, động viên bọn nhỏ cố gắng lên.

Dù sao đều là hài tử, lúc nào gặp qua tràng diện lớn như vậy, nghe như tiếng trống trận, đầu óc trống rỗng.

Đều không biết mình đang làm gì.

Phụ mẫu ngồi ở xung quanh nhìn hài tử nhà mình đứng ở trong đó, trong làm cảm thấy rất vui mừng.

Vi lão đứng ở trung ương, thanh âm già nua trở nên hùng hậu, quát khẽ:

- Hôm nay là ngày hội Khánh Nguyên! Chúc các vị Khánh Nguyên an khang.

- Khánh Nguyên an khang.

Bọn nhỏ cũng cùng một lúc hô to, xem ra đều đã tập qua.

Các phụ mẫu cười tới nở hoa, cảm giác hài tử đều đã lớn rồi.

Vi lão quét nhìn người xung quanh, mang theo tự hào nói ra:

- Lão hủ dạy qua không ít học sinh, nhưng hài lòng không nhiều, tuy nhiên hôm nay lão hủ muốn trọng điểm tán dương một vị học sinh.

Dạ Côn lập tức cảm thấy không lành.

Đừng gọi ta...đừng gọi ta...

- Dó chính là Dạ Côn! Đứa nhỏ này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ngộ tính rất tốt, chính là người nổi bật trong đồng lứa.

Dạ Côn:...

Rất muốn chết a, mở màn liền muốn khen ngợi một phen, lão sư a... chút nữa học sinh muốn làm "việc lớn", ngươi thốt ra lời này, một hồi nữa sẽ rất mất mặt đấy.

Trời ạ, vì sao lại như thế, rất muốn chết a...

Đài đám người bên trên cũng nghị luận ầm ĩ.

- Hài tử đầu trọc này gọi Dạ Côn, thế mà được Vi lão tán dương, đúng là không dễ.

- Đúng vậy, đây là lần đầu nghe được Vi lão tán dương một đứa bé, kẻ này tiền đồ bất khả hạn lượng.

- Khẳng định là thế, Dạ Côn...họ Dạ, chẳng lẽ là người của Dạ gia?

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng mặt mày nở hoa, nhất là nghe thấy người xung quanh đàm luận, chuyện này còn thoải mái hơn cả việc thu được kiếm kỹ cao thâm, Côn Côn thật sự cho mình nở mày nở mặt.

Dạ Minh cảm giác mình đều sắp bay lên, lúc này nếu không tìm người đắc ý, vậy đó chính là vi phạm thiên lý.

- Nguyên huynh, nhi tử này của ta tạm được.

Nghe giọng điệu này của Dạ Minh, đều không muốn nói chuyện cùng y.

Khóe miệng Nguyên Tân Châu hơi hơi run rẩy, gạt ra nụ cười nói:

- Nhi tử Dạ huynh không tồi.

Nói xong cũng lập tức im miệng, bộ dáng ta không thèm xem ngươi đắc ý.

Dạ Minh cũng không để ý, hướng phía nương tử run lông mày, Đông Môn Mộng cho một cái liếc mắt, nhìn ngươi đắc ý.

- Ai nha, nó là con trai của ta.

Đông Môn Mộng lập tức hướng phu nhân phía bên cạnh đắc ý nói ra.

Dạ Minh:...

Trong đội ngũ Dạ Tần cũng rất cao hứng, đại ca lần nữa được lão sư điểm danh tán dương, thế nhưng qua hôm nay, lão sư cũng sẽ tán dương Dạ Tần ta.

Ba Uyển Thanh nhìn Dạ Côn một chút, hừ lạnh một tiếng.

Xem ra tiểu cô nương đã mang thù.

Nguyên Chẩn cùng Phong Điền càng là như thế, cái tên đầu bóng đèn, tiểu tử không có tóc, nhất định phải vẽ con rùa ở trên đỉnh đầu ngươi!

Vi lão lần nữa lên tiếng nói ra:

- Lần này văn võ tỷ thí, đấu văn, liền bắt đầu từ Dạ Côn!

Toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thế nhưng nội tâm Dạ Côn lại hoàn toàn tĩnh mịch.

Thế mà để cho mình xung phong, tại sao lại như vậy?

Trước đó muốn nhìn trình độ của đám hài tử này một chút, sau đó chọn bài thơ tương đối kém ra.

Thế nhưng để cho mình xung phong... nhân tố không ổn định nhiều lắm.

- Đại ca, cố gắng lên, không được nhường đệ.

Dạ Tần nói nhỏ một tiếng, lộ ra vẻ chân thành, sau đó đi đến đứng bên cạnh chờ.

Rất nhanh, trung ương sân bãi chỉ còn lại một mình Dạ Côn, ánh mặt trời chiếu lên cái đầu trọc lóc, phản quang...

- Dạ Côn, bắt đầu đi, rất chờ mong ngươi biểu diễn.

Vi lão hướng phía Dạ Côn hiền lành cười nói, lập tức ngồi xuống bên cạnh.

Tất cả mọi người nhìn Dạ Côn, tò mò vị Dạ Côn này có thể nói ra câu thơ gì, nếu được Vi lão điểm danh biểu dương, hẳn cũng rất bất phàm.

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đều chăm chú nắm tay, hai tên ngoan nhân này hiện tại rất khẩn trương a.

Trong sân Dạ Côn không khẩn trương, lại có một loại ý nghĩ, không biết Côn ca ta hát một bài thì sao nhỉ.

Nói thật, Côn ca ta hát tặc tốt.

Thôi được rồi, đây không chỉ là ném mặt lão sư, mà còn ném luôn mặt mũi của cha mẹ nữa.

Xem ra chỉ có thể dùng một bài bình thường nhất.

Dạ Côn bỗng nhiên khẽ vỗ tay, tay áo lập tức phiêu đãng, tay phải đặt ở phía sau lưng, tay trái đặt ở trước bụng...

Động tác rất đúng chỗ, thế nhưng động tác này bị một đứa bé dùng đến, ý nghĩa liền thay đổi.

Dạ Côn đều quên mình vẫn là hài tử..

Ba ba ba...

Toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nếu như quan sát tỉ mỉ, tiếng vỗ tay này chính là do Dạ Tần cùng Đông Môn Mộng dẫn đầu.