Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 2: Xoa người

Con đường đen kịt thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tiếng chó sủa, nhiệt độ không khí cũng giảm dần xuống, cho dù là tiếng chó sủa cũng dần dần tan biến, càng đừng đề cập đến chuyện có người đi qua.

Thân là một tên nhân vật chính vừa ra đời chỉ có hai cân, xem ra là không sống qua tối nay.

Bản thân hắn cảm thấy như vậy.

Chơi!

Bị tái rồi coi như xong, vừa ra đời liền bị thân đệ đệ tai họa.

Không đúng, là gián tiếp tai họa, chủ yếu vẫn là ác bà nương kia, giật dây mẫu thân thiện lương chỉ có duyên gặp mặt một lần.

Ầy, thôi được rồi, không tẩy trắng cho mẫu thân được, đã rửa không sạch rồi.

Đây cũng quá nhẫn tâm đi, người khác đều là bảo đảm lớn, đến phiên mình lại gặp phải hình thức này.

Bất quá ác bà nương kia nói đến cũng đúng a, sinh ở trong danh gia vọng tộc này, mỗi bước đi đều nguy hiểm vạn phần.

Vẫn là gia đình bình thường tốt.

Mí mắt thật thật nặng, bụng thật đói, sắp phải chết sao...

Lần này chết rồi, tuyệt đối không được bỏ sót cái khâu uống canh Mạnh Bà, dù sao mang theo trí nhớ luân hồi, loại cảm giác này...là lạ.

Ngay tại thời điểm tuyệt vọng.

Tiếng bánh xe gỗ vang lên trên đường phố trống trải, phá lệ rõ ràng, nghe thanh âm bánh xe gỗ, khẳng định không phải hàng tiện nghi rẻ tiền.

Còn có tiếng vó ngựa kia, nghe liền uy vũ bá khí, xem ra cũng không phải ngựa bình thường a.

Tiếng bước chân đều đặng cũng phá lệ bất phàm.

Này...

Còn có thể sống tiếp...

Lão tử còn có thể sống tiếp!

- Cứu mạng! Cứu mạng! Cho phần cơm ăn a...

Ngoại trừ âm thanh móng ngựa và bánh xe gỗ, âm thanh gào khóc của hắn vang rất nhỏ, dù sao đói bụng lắm, hô đều hô không ra, hoàn toàn bị tiếng vó ngựa cho che khuất.

Chỉ thấy một đội ngũ thật dài dần dần đi tới, đêm khuya thế này, thế mà còn đội xe sang trọng như thế rời đi, quả thật là không ai ngờ đến.

Tại chính giữa đội ngũ là một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa, toàn bộ khung xe do hương mộc đỉnh cấp chế tạo, nhẹ nhàng nhưng vững chắc, thậm chí còn có một cỗ mùi thơm thoải mái.

Con ngựa kia mới là điểm sáng, mặc dù là đêm hôm khuya khoắt, thế nhưng bộ lông màu trắng kia lại tản ra điểm điểm tinh diệu, hoàn toàn chính là thứ mà một quý phụ cần phải có.

Trong xe ngựa càng khiến cho người ta kinh ngạc tán thán, to đồ án tơ vàng hoàn toàn làm bằng thủ công, sinh động như thật, hiển lộ rõ ràng một cỗ khí tức quý tộc.

Trong xe ngựa có hai nữ tử, một người trong đó mặc một bộ váy trắng, mang đến cho người ta một loại cảm giác giản dị tôn quý, mái tóc mềm mại rủ xuống trên vai rất tự nhiên, khóe miệng mang theo một tia đường cong, khiến cho người ta có một loại thân cận.

Chẳng qua là bụng dưới nữ tử hơi hơi nhô lên, xem ra cũng đang mang thai.

Ngồi bên cạnh nữ tử là một thị nữ, cung cung kính kính hầu hạ nàng.

- Phu nhân, tại sao phải hơn nửa đêm rời đi, không tốt cho thân thể, nếu để cho lão gia biết, lão gia nhất định sẽ đau lòng chết.

Thị nữ thực sự nhịn không được, hướng phía nữ tử hỏi.

Như thế này thanh tĩnh một chút, ta không thích hoàn cảnh quá ồn ào.

Nữ tử chậm rãi nói nhỏ, thanh âm hết sức êm tai, như giống như tơ lụa thanh thuỷ, mang đến cho người ta dư vị vô tận.

Thị nữ mấp máy môi một cái, cũng biết một ít chuyện.

Rời đi như thế này, cũng không cần xem những người kia hư giả vui vẻ đưa tiễn.

Chẳng qua là hiện tại buồn ngủ quá, mà phu người tinh thần phấn chấn, mình cũng không tiện đi ngủ.

- A, Tiểu Lăng, ngươi nghe thấy hài nhi khóc không?

Nữ tử nghi ngờ hỏi một tiếng.

Tiểu Lăng nghiêm túc nghe ngóng, lập tức khẽ cười nói:

- Phu nhân, hơn nửa đêm rồi nào có tiếng hài nhi khóc, sợ là phu nhân nhung nhớ tiểu thiếu gia trong bụng quá thôi.

Nữ tử cười khẽ một tiếng, thanh âm bên tai hình như đã biến mất, cảm giác mình quả thực đã nghe nhầm.

Tại đầu ngõ.

Ta con mẹ nó đều hô cạn khí lực rồi, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ta sao...

Tự cứu... hiện tại phải tự cứu.

Làm sao tự cứu?

Hai tay hai chân căn bản không còn khí lực...

Hơi hơi quay đầu nhìn về phía đội xe, đậu xanh... người ta sắp đi qua rồi.

Cắn lưỡi đi!

Răng đâu mà cắn?

Tuyệt vọng... tuyệt vọng sâu sắc.

Lão tử sắp lạnh ở trong cái ngỏ nhỏ hắc ám này, đây là số mệnh a.

Nhưng cho dù phải chết, lão tử cũng muốn xoay người, không làm một đầu cá ướp muối.

- A a ô!!!!!!

Đây quả thực là dùng toàn bộ sức mạnh hô lên tới.

Nữ tử trong xe ngựa ngưng mắt nhìn lại:

- Tiểu Lăng, ngươi có nghe hay không?

- Phu nhân, hình như thật có hài nhi đang khóc, thế nhưng tiếng kêu này thật kỳ quái a.

Tiểu Lăng nghi ngờ nói, giống như đang dùng sức kéo thịch thịch vậy.

- Bảo đội xe ngừng một chút.

Nữ tử nghiêm túc nói ra.

- Tiểu thư, bên ngoài lạnh, cẩn thận phong hàn.

Thân là thị nữ, dĩ nhiên phải suy nghĩ cho thân thể chủ nhân.

- Khoát thêm lớp áo cho ta là được.

Tiểu Lăng cũng không có cách nào, phu nhân nhà mình tâm địa Bồ Tát như thế, nàng cầm lấy áo lông bên cạnh choàng lên trên vai phu nhân.

Nữ tử vừa mới xuống xe, thủ quân trưởng ngay lập tức chạy tới, chắp tay hỏi thăm:

- Phu nhân, có chuyện gì không?

Nữ tử ra hiệu thủ quân trưởng không cần nói, cẩn thận lắng nghe thanh âm.

Thủ quân trưởng nhìn về phía Tiểu Lăng, Tiểu Lăng ra hiệu thủ quân trưởng cẩn thận xung quanh, cẩn thận có bẫy.

Xem ra thân phận nữ tử rất cao, tính tình cẩn thận như thế.

Nữ tử nghe thanh âm rất nhỏ, đi tới một cái cửa ngõ.

- Phu nhân!

Thủ quân trưởng tranh thủ thời gian ngăn lại, giác quan thứ sáu của nam nhân nói với y, đây là một cái âm mưu.

Nữ tử biết ý tứ ý của thủ quân trưởng.

- A ~

A Lâm phiên dịch:

- Lão tử cuối cùng cũng xoay người.

Lại là một đạo thanh âm của trẻ nhỏ vang lên trong ngõ, âm thanh rất rõ ràng.

- Không có việc gì, ta nhìn một chút.

Nữ tử trực tiếp đi về phía trước, thân là thủ vệ trưởng chẳng lẽ dám cản đường của phu nhân sao?

Tiểu Lăng mau chóng đuổi theo, chuẩn bị dùng thân ngăn đao, trực giác của nữ nhân nói với nàng, xung quanh có ít nhất mấy chục tên thích khách đang mai phục.

Mạng của Tiểu Lăng ta đã sắp hết, nghiệp chướng a.

Nữ tử cuối cùng tìm thấy nơi phát ra âm thanh, đây là một bao quần áo?

Một bao quần áo làm sao lại phát ra thanh âm hài tử được?

Nữ tử ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng giật một góc bao quần áo ra.

- A a a...

A Lâm phiên dịch:

- Ai vậy, ta thật vất vả lật bàn, hiện tại lật bao quần áo ra, không cho cơm ăn thì thôi, liền quyền lợi vươn mình cũng không cho à, còn có vương pháp hay không, các ngươi đối với một kẻ hấp hối sắp chết như thế có được hay không...

Tiểu Lăng một bên kinh hô:

- Phu nhân, là đứa bé.

- Ta không có mù.

Nữ tử trợn trắng mắt, ôm lấy hài tử.

- Phu nhân...phu nhân...

Tiểu Lăng cứ như vậy nhìn phu nhân mình ôm hài tử lên xe ngựa, đây cũng quá qua loa đi, có lẽ người khác để hài tử ở nơi này đi nhà xí không chừng, nếu trở về không nhìn thấy hài tử biết làm sao bây giờ?

Tiểu Lăng tranh thủ thời gian lên xe ngựa, toàn bộ đội xe lần nữa tiến lên.

Sau một hồi lâu, ác nữ trước đó lại xuất hiện lần nữa trong hẻm nhỏ.

- Người đâu! Làm sao không thấy! Tiểu tạp chủng đáng chết! Phải làm sao bây giờ a...đây không phải buộc ta phải chạy trốn sao...

Ác phụ hết nhìn đông tới nhìn tây, thân người lấp lóe biến mất trong hẻm nhỏ.