Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 4: ✨

Chương 4

Editor: Tâm Meoo 555

"Thần đệ chúc mừng Tam ca đã chiến thắng trở về," Thẩm Quý Thanh đi đến trước mặt hai người, nhoẻn miệng cười, "Thần đệ vốn nghĩ rằng sẽ tự mình đến cửa thành nghênh đón Tam ca hồi cung, không nghĩ tới tốc độ hành quân của tam ca còn nhanh hơn so với tính toán của đệ."

Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Lan đã phai nhạt đi, tiếng nói lạnh nhạt trầm thấp: "Qua một tháng nữa Tứ đệ sẽ thành hôn, đương nhiên là ta phải gấp gáp trở về để uống rượu mừng của đệ."

Tô Trường Nhạc nhìn hắn một cái.

Thiếu niên mới vừa rồi còn tùy ý tự nhiên ở trước mắt nàng, thoáng cái đã không còn nữa thấy, hiện giờ chỉ bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, ngược lại có vài phần giống dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh của hắn trong kiếp trước.

Theo thái độ thù địch hiện lên rõ ràng trong mắt thiếu niên, Tô Trường Nhạc phát hiện quả nhiên là chính mình lại nghĩ quá nhiều.

Hiện giờ Thẩm Tinh Lan vẫn còn quá mức ngây ngô, tất cả hỉ nộ ái ố* đều viết ở trên mặt, còn kém xa so với tính cách không hiện sơn không lộ thủy*, gặp chuyện điềm tĩnh như thường của hắn khi trưởng thành.

Hỉ nộ ái ố*: tất cả cảm xúc: vui buồn tức giận,... của con người, xuất phát từ tập "Lễ Kí --Trung Dung" của Khổng Tử.

Không hiện sơn không lộ thủy*: chỉ sự khiêm tốn, không phô trương tài năng và ưu điểm của mình, thực tế không phải không có tài năng mà cố ý không phô trương vì mưu cầu danh lợi.

Nàng nhớ rõ trước kia tình cảm huynh đệ giữa Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh rất tốt, hầu như không giấu nhau điều gì cả, hòa hợp nhất trong số tất cả các vị hoàng tử, còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt, có thể nói Thẩm Tinh Lan không hề đề phòng Thẩm Quý Thanh.

Nhưng tình nghĩa tốt như vậy, từ khi hắn trở về từ Mạc Bắc thì hoàn toàn thay đổi, trở nên đối chọi gay gắt, thậm chí trở mặt thành thù.

Kiếp trước nàng chỉ cảm thấy những chuyển biến trên người Thẩm Tinh Lan khiến người khác không thể hiểu được, hơn nữa không lâu lúc sau bọn họ gây ra chuyện lớn trên yến tiệc Khánh Công. Lúc ấy nàng cảm thấy Thẩm Quý Thanh thích nàng như vậy, đại hôn của hai người sắp tới thì nàng lại bị huynh trưởng của hắn chiếm đoạt, bị bắt trở thành tẩu tẩu của hắn, huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù cũng là điều hết sức bình thường.

Nhưng mà đời này......

Tô Trường Nhạc nhìn về phía Thẩm Quý Thanh đang tiến lại gần nàng.

Đời này, nàng có tin ai đi nữa cũng sẽ không tin Thẩm Quý Thanh.

Thẩm Quý Thanh thấy nàng từ phía sau lưng Thẩm Tinh Lan, lộ ra cái đầu mà nhìn lén mình, ý cười trong đáy mắt dần dần đậm lên, "Nhạc Nhạc, đến bên cạnh ta này, chúng ta nên đi Phượng Nghi Cung, đừng để cho mẫu hậu chờ quá lâu."

Tô Trường Nhạc lúc này đã bất chấp việc Thẩm Tinh Lan rốt cuộc có mấy ngày không tắm gội, kéo lấy tay hắn vội vàng nói: "Ta vừa mới gọi ngươi rồi, nếu ngươi nuốt lời thì sau này ta sẽ không chơi cùng ngươi chơi nữa!"

Ánh mắt của hai người đồng thời đều dừng ở trên tay nàng.

Vẻ mặt Thẩm Tinh Lan tự nhiên, trong mắt hình như còn có ý cười.

Đôi mắt ôn hòa của Thẩm Quý Thanh trong nháy mắt lại mang theo tia lạnh lẽo.

Từ xưa đến nay Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan như nước với lửa, bây giờ không nhớ rõ gì cả lại có thể sẵn sàng thân cận hắn.

Hắn còn nhớ rõ ngày đó hắn muốn tới gần Tô Trường Nhạc thì lại bị nàng cho một bạt tai.

"Tam ca mới vừa hồi kinh còn có rất nhiều việc bận, Nhạc Nhạc muốn chơi cái gì, ta đi với nàng."

Tuy hắn không nghe thấy lúc trước hai người nói chuyện gì đó, hắn không nghĩ thấy Tô Trường Nhạc lại thân cận với Thẩm Tinh Lan.

Mặc dù Tô Trường Nhạc chỉ là một con cờ dùng để hủy hoại Thẩm Tinh Lan, nhưng trước khi hắn tự mình vứt bỏ nàng, nàng vẫn là thê tử chưa qua cửa của hắn, là vật sở hữu của hắn, nàng trong mắt không nên có người khác, cho dù nàng không nhớ rõ gì cả thì cũng không được, đặc biệt người kia còn là Thẩm Tinh Lan.

Hắn duỗi tay muốn kéo Tô Trường Nhạc về bên người, Thẩm Tinh Lan lại sớm một bước mà nắm lấy tay nàng, tiến lên che chở người nàng vể phía sau.

Thẩm Quý Thanh dừng lại, trong mắt xẹt qua một tia u ám.

Cho dù hắn không để ý đến Tô Trường Lạc như thế nào đi nữa, hắn ta cũng không có biện pháp mà chịu đựng việc có người khác bảo vệ nàng ở phía sau, huống hồ không lâu nữa bọn họ sẽ thành hôn, hành động này của Thẩm Tinh Lan chắc chắn là đang thách thức tôn nghiêm và điểm mấu chốt của nam nhân là hắn.

Vẻ mặt Thẩm Quý Thanh đầy khó hiểu nhìn Thẩm Tinh Lan, ý cười bên khóe miệng vẫn ôn hòa như cũ: "Tam ca có ý gì? Cho dù hiện tại Nhạc Nhạc chỉ nhớ rõ mọi chuyện trước năm bảy tuổi, nhưng hôm nay nàng cũng đã sắp đến lễ cài trâm, vẫn là thê tử chưa qua cửa của ta."

Lời nói chưa dứt, Tô Trường Nhạc đã cảm nhận được không khí xung quanh trở nên lạnh hơn vài phần.

Toàn bộ gân xanh trên mu bàn tay của Thẩm Tinh Lan đều nổi lên, khớp xương tay vì nắm chặt mà trắng bệch lên.

Mặt hắn mang vẻ tức giận, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cô nhớ rõ năm đó trước khi rời kinh, đệ từng nói với cô, nói nữ nhân mà ngươi ngưỡng mộ là Ôn Nhị cô nương, không nghĩ tới rằng Tứ đệ thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, không đến một năm đã lập tức thay đổi người, còn xin phụ hoàng tứ hôn."

Khi hắn nói đến hai chữ tứ hôn, lộ ra một loại căm hận gần như đến nghiến răng nghiến lợi..

Thẩm Quý Thanh lại làm như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, cúi đầu khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng hời hợt nói: "Có lẽ là do Tam ca rời kinh quá lâu, nhớ nhầm rồi, ta chưa từng nói những lời này trước mặt tam ca."

Những lời này, kiếp trước Tô Trường Nhạc đã nghe qua, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy Thẩm Tinh Lan biến không thành có, hiện giờ ngược lại, nàng biết hắn không hề nói sai.

Sau này Thẩm Quý Thanh quả thực đã cưới Ôn Sở Sở.

"Cho dù thật sự là lời ta nói," Thẩm Quý Thanh dừng lại, liếc nhìn về phía nàng, "Thì cũng không thay đổi được sự thật là ta và Nhạc Nhạc đã đính hôn, không quá hai tháng nữa sẽ đến ngày đại hôn."

Vẻ mặt hắn tràn đầy dịu dàng, giống như hắn vẫn là thiếu niên mang nàng du hồ thưởng ngoạn, cùng nàng cưỡi ngựa ngắm hoa, đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ, giống như trong đêm tết nguyên tiêu đèn màu rực rỡ tựa như sao đêm, hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, lẳng lặng mà đứng ở dưới táng cây hải đường chờ nàng.

Hồi ức như chiếc đèn kéo quân, từng hình ảnh một hiện lên, những lời thật lòng đã từng hứa, lại hoàn toàn thay đổi.

Tiểu cô nương ở phía sau thật lâu không nói gì, Thẩm Tinh Lan cảm thấy nghi hoặc mà quay đầu lại, lại thấy nàng bình tĩnh nhìn Thẩm Quý Thanh, đuôi mắt còn phiếm hồng |.

Ngón tay Thẩm Tinh Lan hơi cứng lại, hắn cúi đầu, nở nụ cười không rõ ý tứ.

Ở đầu khác, nhận thấy được ánh mắt của Tô Trường Nhạc cuối cùng đã trở lại trên người mình, hơn nữa còn là ánh mắt thâm tình chân thành như vậy, Thẩm Quý Thanh không nhịn được mà cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Hắn suиɠ sướиɠ mà đi đến chỗ nàng.

Tiểu cô nương vốn đang không có chuyện gì, lại bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt: "Ta không có định hôn với ngươi, ta không muốn thành thân với ngươi, rõ ràng ta đã nói với nương là ta không thích ngươi, ta không cần phải xuất giá."

Nàng không ngừng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, mỗi một chữ được nói ra, giống như thật sự tràn ngập sự phẫn nộ cùng với những ấm ức mà không có sức lực thay đổi, trong âm thanh run rẩy, cũng cố tình mang theo sự hoảng hốt và sợ hãi, nghe đến mức lòng người cũng đau xót theo.

Đây là lần thứ hai Thẩm Quý Thanh nhìn thấy Tô Trường Nhạc rơi lệ, cũng giống như lần đầu tiên, đáy lòng hắn lại lần nữa dâng lên một nỗi bực bội vô danh khó có thể miêu tả được.

Tiểu cô nương chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào ở trước mặt hắn, ở lúc sau khi mất đi ký ức lại giống như đã dỡ xuống tất cả sự bướng bỉnh và kiên cường, đôi mắt đỏ hồng tựa như trời sinh ra đã yêu kiều, cánh môi xinh đẹp sợ hãi mà cắn chặt, đôi vai gầy yếu bởi vì đang khóc nức nở mà từng chút run rẩy, tất cả đều là sự yếu ớt mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Thẩm Quý Thanh nhìn nàng, trong con mắt ôn hòa dần dần xuất hiện cảm xúc khó hiểu không rõ.

Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc đã đứng ở dưới bóng cây, lúc này hai người vai kề vai, ánh sáng mặt trời trộn lẫn đan chéo ở trên người bọn họ, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, sợi tóc của hai người cũng theo gió mà nhẹ bay.

Ở cái chớp mắt khi gió nổi lên kia, trong đôi mắt sáng như sao của thiếu niên vút qua một tia lạnh, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Thẩm Quý Thanh nhạy bén mà bắt được một tia sát ý nhỏ đến khó phát hiện.

Hắn đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tinh Lan, lại chỉ thấy mày kiếm của Thẩm Tinh Lan sâu lại, vẻ mặt ghét bỏ, giống như ngày thường ghét nhất nhìn thấy nữ tử khóc sướt mướt như vậy.

Ấn đường* của Thẩm Quý Thanh khẽ nhúc nhích.

Ấn đường*: điểm giữa hai đầu lông mày

Suy cho cùng thì Thẩm Tinh Lan đã đánh giặc suốt ba năm, trên người mang theo sát ý thì cũng không kỳ quái.

Hắn chỉ không nghĩ tới, mấy năm không gặp, Tam ca của hắn lại vẫn không có chút tiến bộ gì cả, tất cả suy nghĩ đều viết ở trên mặt, vẫn ngu xuẩn giống như trước kia. Có điều, vừa rồi nghe được Tô Trường Nhạc là thê tử chưa qua cửa của hắn, lại vẫn có thể bình tĩnh, ngược lại, cũng không tính là hoàn toàn không có tiến bộ.

Thẩm Quý Thanh cười khinh thường, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Tô Trường Nhạc, những bực bội lại theo tiếng khóc của nàng, giống như sợi dây tùy ý giật qua giật lại ở trong lòng hắn.

Hắn cảm thấy không thể hiểu được, thậm chí chán ghét loại phiền muộn không rõ ngọn nguồn này.

Lần trước Thẩm Quý Thanh đã biết được khả năng khóc của Tô Trường Nhạc, biết rõ nhiều lời vô ích, hắn tiến lên một bước, tính toán chặn ngang cưỡng chế ôm người đi.

Tô Trường Nhạc lại nức nở mà nhào vào trong ngực Thẩm Tinh Lan, khóc lóc mà cực kì không cho hắn một chút mặt mũi nào: "Tránh ra tránh ra, kêu hắn tránh ra, ta không muốn đi cùng người xấu!"

Ôn hương nhuyễn ngọc* chợt tiến vào trong lòng hắn, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên cứng ngắc, ánh mắt phức tạp liếc qua tiểu cô nương ở trong ngực một cái, đôi tay đặt ở bên sườn cứ nắm tay rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại.

Ôn hương nhuyễn ngọc*: mô tả sự mềm mại của người con gái.

Thấy nàng khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy ấm ức, ánh mắt Thẩm Tinh Lan u ám mù mịt, không nói hai lời mà kéo tay nàng đi về phía Phượng Nghi Cung, là muốn trực tiếp mang nàng đi gặp Lâm hoàng hậu.

Thẩm Quý Thanh đuổi theo: "Hiện giờ đầu óc Nhạc Nhạc không rõ ràng lắm thì bỏ đi, nhưng sao Tam ca lại có thể náo loạn cùng nàng như vậy, huynh có thể tùy ý phong lưu, không câu nệ tiểu tiết*, nàng lại không thể không cần danh tiết, sắp tới đại hôn của ta và nàng, chẳng lẽ tam ca không cảm thấy chính mình quá đáng hay sao!"

Không câu nệ tiểu tiết*: không chú ý đến chuyện vặt vãnh

Hắn nói một cách nghĩa chính từ nghiêm*, tựa như cực kỳ tức giận, lại vẫn duy trì phong độ nhẹ nhàng như cũ, chưa từng ra tay đoạt người.

Nghĩa chính từ nghiêm*: thành ngữ, mô tả lí do đầy đủ chính đáng, từ ngữ nghiêm túc, mạnh mẽ.

Mới vừa rồi bởi vì ham muốn chiếm quấy phá mà hắn bị kích lên lửa giận, nhưng tới cuối cùng vẫn tự giữ được sự bình tĩnh, rất nhanh đã suy nghĩ lại, hắn hoàn toàn không cần phải tức giận, nếu Thẩm Tinh Lan muốn tự mình đi tìm đường chết ngay trước khi yến tiệc Khánh Công, thì đó là điều tốt nhất, nếu không lúc trước hắn cũng không cần thiết phải xin cưới Tô Trường Nhạc.

Thẩm Tinh Lan hừ lạnh một tiếng đầy sự xem thường: "Nàng sợ đệ, đệ cách xa nàng một chút, chờ lát nữa cô sẽ buông tay cho nàng tự mình đi, trước mắt chính là Phượng Nghi Cung rồi." Cũng không quay đầu lại, lời nói ngang ngược bá đạo.

Hắn vừa mới rời đi từ chỗ Tuyên Đế, Tuyên Đế chỉ nói đến việc Tô Trường Nhạc xảy ra chuyện mà lại không nói đến chuyện khác, hiển nhiên là Lâm hoàng hậu đã mời nàng tiến cung.

Trong lòng Thẩm Quý Thanh cười khẩy, quả thực khó mà tin được hạng người lỗ mãng không biết gì như thế, cũng chỉ bởi vì hắn ta đươc sinh ra trước hắn nửa canh giờ, đã có thể làm huynh trưởng của hắn, làm chức Thái Tử Đại Tề này.

Một tay hắn đặt ở phía sau, một tay đặt bên hông, bước chân dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng lại tại chỗ.

Hắn sẽ chờ xem sau Khánh Công yến, Thẩm Tinh Lan còn có thể ngồi vững trên cái ngôi vị Thái Tử này như thế nào!

Thẩm Quý Thanh nhìn hai người vừa nói vừa cười mà đi đến Phượng Nghi Cung, trên mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cười, đáy mắt lại nổi lên sự lạnh lẽo mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện.

Trước kia Tô Trường Nhạc vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, sẽ còn đứng ở chỗ xa gọi hắn là Quý Thanh ca ca, giọng nói tinh tế mềm mại vô cùng dễ nghe, mỗi khi nhìn thấy hắn sẽ không chờ nổi mà đi đến trước mặt hắn, một đôi mắt sáng đến kinh ngạc.

Hiện tại nhìn thấy hắn, trong mắt lại chỉ còn lại sự phòng bị và không kiên nhẫn, thậm chí hắn chỉ tới gần một chút đã không chịu.

Nếu nói trước kia, Thẩm Quý Thanh còn có ba phần hoài nghi đối với việc Tô Trường Nhạc mất trí nhớ, thì hiện giờ ba phần hoài nghi này cũng theo ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt nàng mà tan thành mây khói.

Thẩm Tinh Lan là người mà Tô Trường Nhạc ghét nhất, nếu như nàng có ký ức, tuyệt đối không thể chủ động thân cận, càng không lộ ra ánh mắt sùng bái mà vừa nói vừa cười với hắn ta.

Nàng thật sự đã quên hết bọn họ, không nhớ rõ điều gì cả.

Thẩm Quý Thanh có một cơn bực bội không rõ lí do, khuôn mặt hàng năm vẫn luôn mang nụ cười, hiếm khi hiện lên vài phần âm u.

......

Nước mắt của Tô Trường Nhạc cũng thật thần kỳ, Thẩm Quý Thanh không đuổi kịp thì nàng đã ngừng khóc, trước khi hai người tiến vào Phượng Nghi Cung, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên dừng bước chân lại.

"Đợi chút nữa hãy đi vào." Hắn nói xong liền đứng một bên gọi cung nhân đến.

Tô Trường Nhạc nghi hoặc nhìn hắn.

Thẩm Tinh Lan lấy chiếc khăn mà cung nhân đưa đến, đến trước mặt nàng, không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, mà nàng lại cảm thấy dường như hắn hơi căng thẳng.

Nàng còn đang không rõ nguyên do, hắn đã cầm khăn tay, cúi người khom lưng, tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt nàng, động tác vô cùng dịu dàng.

Hàng mi đen dày của thiếu niên khẽ buông xuống, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, hơi thở ấm áp như có như không mà dừng ở trên mặt nàng, mùi mộc hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi.

Nhìn dung mạo gần trong gang tấc, còn xinh đẹp hơn nữ tử kia của Thẩm Tinh Lan, Tô Trường Nhạc lại một lần nữa cảm thấy không được tự nhiên.

Kiếp trước tuy rằng hai người như nước với lửa, nhưng nói cho cùng cũng đã thành hôn nhiều năm, những việc thân mật đương nhiên sẽ không tránh được, nhưng mỗi lần sau khi hắn muốn nàng xong, mặc kệ bị lăn qua lăn lại tàn nhẫn như thế nào, mặc kệ chân có bao nhiêu run rẩy, nàng đều không chờ nổi mà cách xa hắn.

Rời xa người hắn, rời xa cái ôm ấm áp của hắn, rời xa khỏi cái người mặt đỏ tai hồng, chiếc giường hỗn loạn không chịu nổi kia, những sự gần gũi đơi thuần mà tự nhiên giống như bây giờ chỉ có rất ít.

Hơn nữa, thời niên thiếu Thẩm Tinh Lan có từng đối xử tốt như vậy với nàng?

Tô Trường Nhạc nghi ngờ nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn thật kì quái.

"Được rồi, tùy ý lau một cái là được rồi!" Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, giả vờ không kiên nhẫn mà đẩy hắn ra.

Nàng nói xong thì quay đầu sang chỗ khác, không thấy được cánh tay cứng ngắc giữa không trung của Thẩm Tinh Lan.

Tác giả có lời muốn nói: Đuôi mắt Tiểu Nhạc Nhạc đỏ ửng, đó là tức giận, có người không biết, có người đã ghen muốn chết rồi...