Thẩm Ngữ

Chương 2: Chương 2

Chương 2: Thuốc dẫn

 

Cố Uyển Như mất hai ngày để tìm kiếm thông tin của Thẩm Ngữ, hôm nay, thám tử tư sẽ đưa tư liệu đến cho cô ta. Cô ta nhận lấy rồi đem vào thư phòng xem, sau đó bắt đầu suy nghĩ nên dùng lý do gì để thuyết phục Thẩm Ngữ.

 

Mọi thứ đều rất trùng hợp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ba mẹ đều đã mất do tai nạn xe cộ, tiền bồi thường cho nạn nhân còn chưa trả hết, năm sau lại là năm cuối cùng mà cậu Thẩm Ngữ chu cấp tiền cho cô đi học, khoảng thời gian sau tiền bạc sẽ là vấn đề lớn với Thẩm Ngữ.

 

Cố Uyển Như khép tư liệu lại rồi tìm Thẩm Ngữ vào ngay tối hôm đó.

 

Lúc này Thẩm Ngữ đang xem phim với Diệp Lâm Lâm, bỗng nhiên cô nhận được một lời mời kết bạn, trong ghi chú viết ‘dì Cố’, Thẩm Ngữ vội vàng nhấn chấp nhận.

 

Không đến một phút sau, cô ta đã gửi tin nhắn đến: Sau khi Lâm Lâm ngủ thì đến thư phòng ở lầu ba tìm dì.

 

Đến 11 giờ rưỡi, Diệp Lâm Lâm rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa mà đi về phòng ngủ. Thẩm Ngữ nhắn WeChat báo cho Cố Uyển Như là bây giờ cháu sẽ lên, rồi thấp thỏm bất an lên lầu ba.

 

Chẳng lẽ tâm tư của mình lộ rồi sao? Không thể nào, mấy ngày nay cô còn chưa từng nói câu nào với Diệp Lệ Thành.

 

Cô mang một bụng hoang mang và khẩn trương đi gõ cửa thư phòng: “Dì ơi, cháu là Thẩm Ngữ.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vào đi.”

 

Cố Uyển Như ngồi trên sofa, tay cầm ly trà, Thẩm Ngữ đan tay ngoan ngoãn đứng một bên: “Xin hỏi dì tìm cháu có chuyện gì không ạ?”

 

Cố Uyển Như nhoẻn miệng cười, bảo cô nhanh ngồi xuống.

 

Cô ta cầm tệp tư liệu trên bàn rồi nhẹ giọng nói: “Là thế này, dì biết tình huống của gia đình cháu và cũng biết là bây giờ cháu đang rất khó khăn. Bây giờ dì có một suy nghĩ, hy vọng là có thể giúp được cháu một chút, cháu nghe thử xem có được không?”

 

Thẩm Ngữ thấp thỏm gật gật đầu.

 

“Thật ra một năm trước chồng dì từng bị tai nạn xe cộ, tuy là giữ được mạng nhưng lại lưu lại một di chứng. Dì tìm bác sĩ giỏi ở khắp nơi để chạy chữa cho chồng dì nhưng cũng không có hiệu quả. May là cách đây không lâu, ông trời có mắt, một bác sĩ nổi tiếng đã chỉ cho vợ chồng dì một cách…”

 

Cô ta dừng lại rồi quay sang nhìn Thẩm Ngữ.

 

“Vậy cách này…” Thẩm Ngữ bị nhìn đến nổi da gà, lắp bắp nói.

 

Cô ta thở dài một hơi: “Sao dì lại không muốn thử cách này chứ, chỉ là vợ chồng dì thiếu một thứ ‘thuốc dẫn’.”

 

“Vâng?” Thẩm Ngữ nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

 

“Đó chính là cháu đấy,” Cố Uyển Như vỗ nhẹ lên tay Thẩm Ngữ, “Vợ chồng dì cần sự giúp đỡ của cháu.”

 

Thẩm Ngữ giật mình nhích sang một bên: “Cháu, cháu có thể giúp cái gì?!”

 

“Vợ chồng dì cần cơ thể của cháu.” Cố Uyển Như trầm giọng nói, “Một năm rưỡi qua chồng dì đã không có đời sống tình dục bình thường, chồng dì cần cơ thể của cháu để đánh thức nó.”

 

“Vì sao lại là cháu? Người khác không được sao?” Thẩm Ngữ kinh ngạc không thôi.

 

“Anh ấy chỉ có phản ứng với cháu.” Cố Uyển Như nói dối, bám riết không tha rồi tăng thêm lợi ích nhằm khiến cô lung lay, “Cháu yên tâm, sẽ không phát sinh quan hệ thật đâu, hơn nữa thời gian trị liệu rất ngắn, nếu nhanh thì chỉ trong kỳ nghỉ này là có thể hoàn toàn bình phục rồi.”

 

“Nếu thành công thì dì cho cháu một trăm vạn.”

 

Thẩm Ngữ cũng không quá quan tâm đến tiền, cô chỉ cần cơ hội để ở cùng Diệp Lệ Thành.

 

Cô cúi đầu giả vờ suy nghĩ.

 

Cố Uyển Như thấy cô do dự nên tiếp tục nói ra thêm điều kiện để dụ dỗ cô: “Sau này nếu cháu cần một chỗ ở ổn định thì dì sẽ cho cháu một căn nhà riêng.”

 

Một lúc sau, Thẩm Ngữ mới ngẩng đầu hỏi: “Nếu chú Diệp không đồng ý thì sao?”

 

“Cháu yên tâm, mọi chuyện cứ để dì lo.” Cố Uyển Như cười cười, “Cháu xem tờ hợp đồng này trước đi, nếu cháu đồng ý ký thì coi như chúng ta đạt được thỏa thuận.”

 

Thẩm Ngữ cầm tờ hợp đồng rồi xem kỹ, trong đó liệt kê những điều cô cần làm và một vài điều khoản bảo mật, đặc biệt là không được cho Diệp Lâm Lâm biết, đồng thời cũng liệt kê ra một số điều cấm, bao gồm cả việc cấm không được  ở một nơi riêng tư cùng với Diệp Lệ Thành hoặc đại loại thế.

 

Dù viết gì đi nữa thì Thẩm Ngữ đều phải ký, đây là cơ hội duy nhất để cô có thể tiếp xúc với Diệp Lệ Thành.

 

Cô cẩn thận viết hai chữ “Thẩm Ngữ” rồi đặt bút xuống, đưa tờ hợp đồng cho Cố Uyển Như.

 

Cố Uyển Như kiểm tra xem có ký sót gì không sau đó cười nói: “Cháu hẳn là biết cái gì nên làm cái gì không nên làm rồi chứ?”

 

Thẩm Ngữ gật đầu.

 

“Được, vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.” Cô ta đưa tay ra làm động tác bắt tay.

 

Thẩm Ngữ đưa tay đáp lại.

 

“Được rồi, về trước nghỉ ngơi đi, ngày mai vào giờ này nhớ đến đây chờ dì.”

 

“Vâng.” Thẩm Ngữ lên tiếng.

 

Thẩm Ngữ đang suy nghĩ nên làm cách nào để công lược anh, cô lo là quá chủ động thì sẽ bị phản tác dụng, nhưng nếu không chủ động thì cô hoàn toàn không có cơ hội…

 

Đôi khi mọi thứ cứ tình cờ như thế đó, lúc bạn lâm vào đường cùng thì, ông trời sẽ lơ đãng mở cho bạn một cánh cửa sổ.

 

Vào ban đêm cùng ngày hôm đó, trong phòng ngủ ở lầu ba truyền đến âm thanh cãi cọ.

 

“Anh không đồng ý.” Diệp Lệ Thành hiếm khi dùng ngữ điệu lạnh lùng như vậy để nói chuyện với vợ.

 

“Lệ Thành, em biết anh thương em, nhưng, nhưng… Em cũng thương anh mà, cũng đã hơn một năm rồi, anh vẫn luôn…” Nói xong, Cố Uyển Như không chịu được mà khóc lên, “Lệ Thành, anh thử đi, nói không chừng sẽ có hiệu quả thì sao?”

 

“Hơn nữa, trước đây không lâu Tô Hoa (tên của vợ anh hai Diệp Lệ Thành) lại sinh thêm một đứa con, sao em có thể chịu được? Mẹ anh không thích em, anh không phải là không biết…”

 

“Chỉ cần anh thích em là được rồi, em hà tất phải để ý tới suy nghĩ của người khác làm gì.” Diệp Lệ Thành khó chịu nhất là cái vấn đề mẹ chồng nàng dâu này.

 

Cố Uyển Như lớn tuổi hơn anh, sức khỏe không được tốt nên chỉ sinh cho anh được một đứa con gái, gia thế bình thường, không so được với chị dâu nên trước giờ mẹ Diệp đều không vừa mắt Cố Uyển Như.

 

Nhìn vợ mình khóc không thành tiếng, đứt quãng kể lại những chuyện chua xót suốt nhiều năm qua, Diệp Lệ Thành có cứng rắng đến cỡ nào thì cũng không chịu được vợ mình thành ra như vậy nên chỉ có thể thở dài, đồng ý lời yêu cầu của vợ.

 

“Vậy cứ thử xem, lúc đó em đừng ghen.”

 

“Sẽ không, em chắc chắn sẽ không ghen.” Cố Uyển Như nín khóc mỉm cười, “Huống hồ, cũng không phải thật sự  để anh cùng với…”

 

Diệp Lệ Thành cảm thấy kế hoạch của vợ mình thật sự rất vớ vẩn, nhưng bản thân lại không giúp gì được nên anh cũng thấy rất áy náy. Mặc dù không tình nguyện nhưng anh cũng đã đồng ý rồi, chỉ là không biết vì sao trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng.

 

Anh ôm vợ vào lòng rồi nhẹ nhàng an ủi, tâm trạng phức tạp không sao tả được.

 

Một năm trước tai nạn xe khiến cho chỗ đó của anh bị tổn thương, anh đã thử các loại trị liệu, tìm bác sĩ nổi tiếng từ Bắc xuống Nam nhưng cũng không thể làm nó cứng lên được.

 

Vốn dĩ anh cũng không phải là người coi trọng tình dục, với cả do sức khỏe của vợ nên anh cũng không thiết tha gì việc điều trị.

 

Nhưng vợ anh thì lại không bỏ qua, trước đó không lâu vợ anh tìm được một phương thuốc cổ truyền của bác sĩ Đông y, bác sĩ Đông y kiến nghị cần phải trị liệu kích thích. Nói cách khác chính là muốn cho anh thử với người phụ nữ khác, không nhất định phải thật sự phát sinh quan hệ mà chỉ là thông qua người đó để kích thích cho bộ phận sinh dục của anh cứng lên.

 

Lý do khiến Cố Uyển Như chấp nhất như vậy chính là vì muốn tranh thủ sinh một đứa con trai.

 

Lúc trước sức khỏe cô ta không được tốt, mang thai con gái là đã không dễ, vốn định dưỡng mấy năm rồi tranh thủ sinh một đứa con trai, nhưng nói gì thì chồng cũng đều không chịu nên suy nghĩ này liền bị gác lại.

 

Hai năm trước, suy nghĩ này lại lần nữa xuất hiện, Tô Hoa sinh thêm một đứa con, mẹ chồng suốt ngày cứ trào phúng cô ta là gà mái mà không biết đẻ trứng, cô ta làm sao mà nuốt trôi được. Nhưng không ngờ không lâu sau, chồng cô lại bị tai nạn xe, chỗ đó có vấn đề nên nên chỉ có thể bày ra hạ sách này, chọn một bạn tình để kích thích “hứng thú” cho chồng.

 

Cố Uyển Như chọn tới chọn lui bạn tình cho chồng nhưng mãi mà vẫn chưa chọn được, cho đến khi cô ta nhìn thấy Thẩm Ngữ. Cố Uyển Như chỉ cần liếc mắt một cái là đã xác định được đây là người mà mình muốn chọn.

 

Ngoại hình sáng sủa theo hướng phương Tây, hoàn toàn không phải mẫu người mà chồng cô ta thích, hơn nữa dáng người quyến rũ có thể trợ giúp kích thích dục vọng của chồng. Quan trọng hơn là tuổi còn nhỏ, dễ khống chế, không suy nghĩ tranh giành tình yêu để được làm bà Diệp như mấy người phụ nữ tầm hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi.