Tham vọng

Chương 43

Lâm Hoằng biết Dịch Phong Từ tương đối sớm, khi anh khoảng mười bảy tuổi, ở thành phố C đầu tư vào thị trường chứng khoán nước ngoài.

Khi ấy Dịch Phong Từ còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cùng với bạn học sử dụng tài khoản của gia đình nhúng tay vào công ty nửa chết nửa sống Lâm Hoằng tùy ý kinh doanh ở nước ngoài.

Lâm Hoằng vốn chẳng để tâm đến công ty này, chỉ xem như một cái vỏ rỗng lúc nào đó tiện tay sẽ thu mua, sau đó cũng không tự quản lý, trọng tâm kinh doanh vẫn đặt ở tập đoàn trong nước.

Nhưng khi biết có một bộ phận muốn giữ lại công ty này, thậm chí muốn đẩy lùi bước đi của ông thì lại thấy kì lạ.

Ông đoán có lẽ bộ phận kia cố ý muốn cho ông xem.

Vì thế án binh bất động, kiên nhẫn chờ một thời gian.

Quả nhiên kế hoạch kia tiến hành được nửa năm lại tạo nên sóng dữ cứu cả công ty? Thậm chí còn làm cho công ty vốn như nước lặng quanh năm xuất hiện dấu hiệu xuân về?

Lâm Hoằng nhìn báo cáo số liệu của ban quản lý nước ngoài, lập tức hứng thú với bộ phận kia. Tuy công ty không nằm trong trọng điểm kinh doanh của Lâm thị nhưng cũng không thể phủ nhận người phụ trách bộ phận kia có thực lực.

Lâm Hoằng có tiếng yêu quý người tài, hiển nhiên sẽ không bỏ qua một người dày công biểu diễn tài năng cho ông xem.

Vì thế ông đích thân tới thành phố C và gặp được Dịch Phong Từ trong một công ty cùng họ Lâm.

Khi đó Dịch Phong Từ còn mặc đồng phục, trực tiếp đưa cho ông một bản sơ yếu lý lịch, hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể nhậm chức ở Lâm thị, chức vụ nào cũng được, nhân viên cơ bản cũng có thể.

Lâm Hoằng không ngờ người tránh phía sau bộ phận che mây cản gió lại là một đứa trẻ, nghiêm túc xem sơ yếu lí lịch hỏi tại sao anh chọn Lâm thị?

Lúc ấy anh đáp thế nào?

À.

Anh nói, anh muốn có một công việc hợp pháp và thu nhập ổn định để kiếm được một số tiền trong sạch và nhanh chóng, đảm bảo sau khi người anh thích tốt nghiệp đại học có thể mua một căn phòng thuộc về bọn họ ở thành phố A.

Nhìn lại thì trước đó không lâu mới nghe nói đã mua được phòng rồi.

Lúc này định qua cầu rút ván đây.

“Nhưng yêu cầu duy nhất của ông là cháu ở lại.” Lâm Hoằng chống quải trượng đứng dậy, cười nói: “Cháu cứ nghĩ kĩ đi, nếu đồng ý thì ông bảo Nghiêm Hằng lập tức đi làm.”

Dịch Phong Từ: “Nếu cháu không đồng ý thì sao?”

Lâm Hoằng: “Ông cũng không làm khó người khác, chuyện nhà họ Thẩm các cháu tự giải quyết.”

Dịch Phong Từ không nói gì.

Lâm Hoằng lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, thứ ba tuần sau là sinh nhật ông, đừng quên tham dự đấy.”

Dịch Phong Từ gật đầu, đứng dậy tiễn ông rồi quay về văn phòng của mình.

Văn phòng của anh không có biển hiệu, rất gần phòng của Lâm Hoằng.

Bố cục không khác phòng ông Lâm nhiều nhưng phong cách tương đối hiện đại, khá tương đương với phong cách của toàn bộ cao ốc. Trong phòng cũng có sô pha, bàn trà, chẳng qua trên bàn trà không có bộ dụng cụ pha trà mà thay bằng một xếp hình lego bằng gỗ hoàn toàn không phù hợp với nơi này.

Dịch Phong Từ vào gian nghỉ ngơi thay quần áo, đi đến bên sô pha thì dừng bước, cụp mắt ngắm nhìn.

Đó là một nơi có sân, vườn hoa và một tòa lâu đài được tạo nên từ vô số miếng ghép. Trong lâu đài không có người, nhưng ở cổng lớn có một mô hình người mặc áo thun màu đen và một người mặc áo trắng đứng đối diện với nhau.

Nhìn kĩ mới thấy trang phục của người mặc áo trắng hơi kì lạ, không phải trang phục vốn có của bộ xếp hình mà là được người khác cố ý sửa lại, một tấm vải trắng quấn từng vòng từng vòng lên phần eo vuông vức, bông xù giống như một làn váy nho nhỏ.

Dịch Phong Từ đứng tại chỗ nhìn một lát rồi nhấc người mặc váy tiến lên vài bước.

Xem đồng hồ, nên về nhà nấu cơm rồi.

Trận tuyết đầu mùa năm nay tới hơi muộn.

Từ khi mùa đông bắt đầu, thời tiết tuy lạnh nhưng chưa có tuyết.

Mấy hôm nay nhiệt độ lại âm liên tục, cuối cùng chủ nhật cũng có những bông tuyết đầu tiên bay bay, xem như tạo một cảnh tượng mới cho thời tiết rét lạnh mùa đông.

Đêm nay Thẩm Nam Tinh hẹn Lâm tiểu thư ăn cơm, lúc rời khỏi đoàn kịch không kịp về nhà nên gọi báo cho Dịch Phong Từ một tiếng, trước tám giờ đã tới nhà hàng đặt trước.

Nhà hàng này là cậu dò hỏi khẩu vị Lâm tiểu thư sau đó cố ý tìm. Dù sao cũng là vì cảm ơn người ta nên chu đáo hơn một chút.

Hôm nay cậu cố ý tới sớm mười lăm phút, vốn tưởng rằng tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống để Lâm tiểu thư phải đợi nhưng không ngờ vừa đi tới cửa đã thấy cô tháo găng tay ngồi vào bàn.

Thẩm Nam Tinh xấu hổ, vội vàng bước đến: “Xin lỗi, tôi lại đến muộn.”

“Không sao cả, là tôi đến sớm.” Hôm nay Lâm tiểu thư ăn mặc khá thoải mái, mái tóc dài buộc lỏng lẻo phía sau, vừa lật thực đơn vừa mời Thẩm Nam Tinh ngồi xuống, “Trùng hợp hôm nay tôi cũng đến bên này làm việc, kết thúc là tiện qua đây luôn.”

Thẩm Nam Tinh gật đầu, ngồi đối diện với cô, đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ cảm ơn.

Lần trước hai người ăn cơm với nhau trong buổi xem mắt, nội tâm Thẩm Nam Tinh có ý kháng cự, không nói với cô cái gì. Hôm nay thân phận khác biệt, không khí cũng bất đồng, hai người lấy tư cách bạn bè hàn huyên hồi lâu, cũng coi như trò chuyện vui vẻ.

Lâm tiểu thư cầm nĩa, dùng điểm tâm ngọt phục vụ vừa mang ra, nói giỡn: “Nếu không anh suy nghĩ thêm đi, tôi cảm thấy chúng ta chỉ làm bạn bè thì có hơi đáng tiếc.”

Thẩm Nam Tinh ngẩn ra, buông dao nĩa trong tay, nói: “Tôi có thể suy nghĩ lại ngoại trừ chuyện này.”

Hàng lông mày của Lâm tiểu thư khẽ nhướng, biết rõ còn cố hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Nam Tinh ngượng ngùng: “Tôi có người thích rồi. Ngoại trừ anh ấy thì tôi không thể suy nghĩ hay tiếp nhận tâm ý của người nào khác.”

Lâm tiểu thư cười nói: “Kiên định như vậy?”

Thẩm Nam Tinh đỏ mặt, vốn không định nói nhưng Lâm tiểu thư đã giúp cậu nên cậu không thể từ chối cho có lệ: “Không phải kiên định mà là anh ấy đã chiếm toàn bộ trái tim tôi.”

“Mỗi ngày mở mắt rồi nhắm mắt, người tôi nghĩ đến đều là anh ấy. Chẳng hạn khi ăn cơm, tôi nhìn món ăn trước mắt thì sẽ nghĩ nếu anh ấy tới liệu có thích hay không? Trong quá trình sinh hoạt hàng ngày, khoảng thời gian dành ra cho tình yêu tôi đều không tự chủ được mà cho anh ấy hết. Vì vậy tôi không còn thời gian để xem xét tâm ý của người khác.”

Lâm tiểu thư nghe cậu nói xong, cười nói: “Tuy bị anh từ chối một cách nghiêm túc như vậy nhưng tôi ít nhiều vẫn thấy hơi thương tâm.”

Thẩm Nam Tinh vội nói: “Thực sự xin lỗi.”

“Không sao cả.” Lâm tiểu thư ăn điểm tâm ngọt xong, bấm bấm điện thoại, không dây dưa đề tài này nữa mà nói: “Thật ra gần đây tôi gặp chút phiền toái.”

Thẩm Nam Tinh hỏi: “Chuyện phiền toái gì thế?”

Lâm tiểu thư thở dài: “Thứ ba tuần sau là sinh nhật ông nội tôi, gia đình vì chúc mừng nên tổ chức một bữa tiệc.”

“Nhưng trong trường hợp như thế tôi còn thiếu một người bạn đồng hành.”

“Không biết Thẩm tiên sinh có bằng lòng giúp tôi một lần, cùng tôi tham gia, đi ngang qua sân khấu ấy không?”

~Hết chương 43~