Tham vọng

Chương 50

Không nghe thì không nghe!

Thẩm Nam Tinh đóng cửa lại, tức giận vào phòng mặc áo ngủ rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại.

Nhưng vì vừa biết được Dịch Phong Từ vì một đoạn ghi âm mà thay đổi ý định của mình, quyết định ở lại Lâm thị lại làm cậu không thể nào ngủ được.

Có khi cậu sẽ không hiểu tại sao Dịch Phong Từ lại có thể làm nhiều thứ vì cậu như thế.

Bởi vì thích?

Nhưng thích mà phải trả giá như vậy thì có phải quá nhiều rồi không?

Lúc trước anh vì cậu mà tiến vào Lâm thị, nay lại vì cậu mà tiếp tục ở lại Lâm thị.

Anh xem cậu là tâm, mỗi bước đi của cả đời này đều có liên quan đến cậu.

Thẩm Nam Tinh nằm trên giường, nhìn giường đệm trống rỗng bên trái, không biết đáp lại sự yêu thích của Dịch Phong Từ thế nào.

Lúc đầu cậu cho rằng sự yêu thích của cậu và Dịch Phong Từ là bằng nhau.

Cậu có một trái tim, Dịch Phong Từ cũng có một trái tim.

Khi trái tim cậu dần chứa đầy Dịch Phong Từ thì trái tim Dịch Phong Từ cũng chứa đầy cậu.

Nhưng dần dần cậu nhận ra trái tim Dịch Phong Từ đưa cho cậu cũng không tính lớn hay nhỏ.

Nhiều năm qua, khoảng cách giữa bọn họ quá gần cho nên cậu không thấy rõ.

Hiện tại cậu lùi ra xa mới phát hiện trái tim của anh to như vậy, rộng lớn như vậy.

Rộng lớn như bầu trời vô hạn, rộng lớn như mặt đất mênh mông.

Mà cậu chỉ có thể ôm trái tim mình đứng trên mặt đất hoặc đứng dưới bầu trời.

Nhỏ bé đến nỗi chính cậu cũng không dám nhắc tới.

Sự yêu thích không cân bằng như thế khó tránh khỏi làm Thẩm Nam Tinh thấy hơi áp lực.

Cậu lăn qua lộn lại trên giường, vừa vểnh tai với ý đồ muốn nghe lén vừa thấy khổ sở thay anh vì đã làm tất cả.

Thật kỳ lạ, cậu không thấy cảm động.

Mà rõ ràng thấy hơi đau lòng.

Sáng hôm sau, Thẩm Nam Tinh với đôi mắt thâm quầng nhìn Dịch Phong Từ tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng ngủ phụ, oán giận: “Anh quá ồn.”

“Cái gì?”

“Em nói đêm qua anh quá ồn.”

Dịch Phong Từ mặc tây trang, đang sửa lại cúc tay áo, trả lời với một biểu cảm vô tội: “Anh đã cố gắng không phát ra âm thanh, vẫn luôn cắn áo sơ mi.”

Thẩm Nam Tinh vốn đã quên chuyện này, kết quả anh vừa nhắc tới, lại lập tức hình dung theo lời anh nói, bổ não ra một hình ảnh, vội vàng cất tiếng: “Ý em là đêm qua anh cứ ở trong đầu em ồn ào nhốn nháo, làm em không ngủ được!”

Dịch Phong Từ cười nói: “Vậy có cần anh xin lỗi không?”

Thẩm Nam Tinh: “Không cần, em có lời muốn nói với anh.”

Dịch Phong Từ tựa như biết cậu muốn nói cái gì, xem đồng hồ, bảo cậu đừng nói đồng thời về phòng thay quần áo rồi dẫn cậu tới Lâm thị.

Đây là lần thứ hai Thẩm Nam Tinh bước vào tập đoàn Lâm thị, lần trước không có cơ hội tham quan, lần này Dịch Phong Từ giao cậu cho Nghiêm Hằng, bảo y mang cậu đi loanh quanh.

Nghiêng Hằng làm theo, không tính những địa điểm làm công khác, cả tòa nhà này có hơn một nghìn nhân viên, mỗi người đảm nhiệm một chức vụ, tất cả đều bận rộn ai làm việc nấy.

Nghiêm Hằng nói Dịch Phong Từ bên ngoài là người điều hành thay mặt chủ tịch nhưng trên thực thế Lâm Hoằng tiên sinh đã muốn gỡ hai từ thay mặt xuống từ lâu. Trai gái nhà họ Lâm không hòa thuận, mấy năm trước còn bởi vì chuyện tranh gia sản mà chọc tức Lâm lão tiên sinh tới mức phải nhập viện, dường như bọn họ chỉ quan tâm cổ phần của ai có bao nhiêu chứ chưa từng quan tâm tình hình công ty như thế nào.

Theo lẽ thường mà nói, Lâm lão tiên sinh tới tuổi này đã đào tạo được người thừa kế từ lâu rồi.

Nhưng ông lại thất vọng vì con cháu nhà mình cho nên mới phá lệ coi trọng Dịch Phong Từ.

“Coi trọng?”

Nghiêm Hằng dùng hai từ coi trọng, Thẩm Nam Tinh không khỏi đặt câu hỏi: “Dịch Phong Từ ở nhà họ Lâm rất được coi trọng sao?”

Nghiêm Hằng gật đầu: “Không thể nói là toàn bộ nhà họ Lâm nhưng Dịch tổng quả thật được ông Lâm coi trọng. Mấy năm trước, một mình ngài ấy cứu Lâm thị trên bờ vực nguy hiểm, ông Lâm đã muốn chuyển một ít cổ phần nhưng ngài ấy từ chối.”

Thẩm Nam Tinh hoàn toàn không biết mặt này của Dịch Phong Từ, trong mắt cậu, Dịch Phong Từ tới Lâm thị là làm công.

Mà Lâm tiểu thư phí nhiều công sức muốn anh ở lại cũng là vì muốn lợi dụng anh, để Ức An có thể thuận lợi phát triển trong hoàn cảnh không phải chịu quấy nhiễu.Mặc dù không hiểu quy tắc trên thương trường nhưng hành động của Lâm tiểu thư cũng có thể khiến Thẩm Nam Tinh hiểu đó không phải là ý tốt.

Cho nên cậu mới cảm thấy Dịch Phong Từ đồng ý yêu cầu của Lâm tiểu thư chỉ vì một đoạn ghi âm không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Cậu lo lắng cho Dịch Phong Từ theo bản năng, do dù biết sự nhỏ yếu của anh từng là giả vờ nhưng vẫn sợ anh ở Lâm thị sẽ bị bắt nạt.

Mắt thấy sắp tới trưa, Nghiêm Hằng dẫn cậu lên tầng 32, vào văn phòng của Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ còn đang họp, Nghiêm Hằng bảo cậu ngồi trong phòng chờ một lát, trước khi xoay người đi làm việc của mình còn rót cho cậu mộ chén nước.

Thứ hấp dẫn sự chú ý nhất trong văn phòng là tòa “lâu đài” rất lớn đặt trên bàn trà.

Thẩm Nam Tinh đã gặp những “lâu đài” như thế này rất nhiều, đều là trò chơi khi còn nhỏ của cậu và Dịch Phong Từ.

Khi đó Dịch Phong Từ thích búp bê Tây Dương, búp bê Tây Dương Thẩm Nam Tinh mua cho anh thường xuyên được anh ôm vào lòng, anh không có hứng thú với trò xếp lego. Nhưng búp bê Tây Dương không có nhà, bình thường chỉ có thể đặt trên giường hoặc trong ngăn kéo.

Cậu còn nhớ khi đó Dịch Phong Từ hỏi cậu một vấn đề, anh hỏi búp bê Tây Dương xinh đẹp thì nên ở một nơi như thế nào?

Cậu đang chơi mô hình máy bay, không chút suy nghĩ đáp đương nhiên là trong lâu đài rồi.

Hình như từ khi đó, Dịch Phong Từ bắt đầu thích lắp ghép ngôi nhà, lắp xong còn muốn nhét búp bê vào, nhưng ngôi nhà quá nhỏ, búp bê quá lớn, cố thế nào cũng không nhét vào được.

Thẩm Nam Tinh nhìn tòa “lâu đài” vẫn không thể nhét búp bê vào trước mặt, lại nhìn hai mô hình người đứng trước cổng “lâu đài”.

Không hiểu sao lại thấy chua xót.

Dịch Phong Từ tiến vào, thấy Thẩm Nam Tinh đỏ mắt ngồi trên sô pha, vội bước tới hỏi: “Cưng à, em sao thế?”

Thẩm Nam Tinh nhìn anh, hỏi: “Nếu anh trả ghi âm cho Lâm tiểu thư thì có thể hủy bỏ hợp đồng với Lâm thị không?”

Dịch Phong Từ giơ tay xoa đôi mắt ẩm ướt của cậu: “Không thể.”

“Vậy làm sao bây giờ? Anh vốn không muốn ở lại nơi này đúng không?”

Dịch Phong Từ: “Không có muốn hay không muốn, trước đó muốn rời đi vì không muốn để em biết bí mật của anh, hiện tại em đã biết, có đi hay không không có ảnh hưởng trí mạng đối với anh.”

Thẩm Nam Tinh vì anh bênh vực kẻ yếu: “Nhưng Lâm tiểu thư muốn lợi dụng anh.”

Dịch Phong Từ: “Nói đúng ra là cô ấy lợi dụng em.”

“Em…”

“Cô ấy biết nhược điểm duy nhất của anh là em cho nên dưới tình huống anh phải rời đi nhưng có thể không đi chỉ có thế dùng chuyện có liên quan đến em tạo cơ hội đàm phán với anh.”

Thẩm Nam Tinh ngơ ngác, đôi mắt đỏ bừng.

Dịch Phong Từ nói tiếp: “Về sau cách cô ấy xa một chút, cô ấy không phải người tốt.”

“Nhưng cô ấy đã thành công.” Thẩm Nam Tinh nhẹ nhàng nói: “Cô ấy chỉ cần dùng đoạn ghi âm vài phút đã có thể dễ như trở bàn tay giữ anh lại tám năm. Anh cảm thấy đáng giá ư?”

“Vì sao không đáng giá?” Dịch Phong Từ hỏi lại.

“Dù sao cũng chỉ là một đoạn ghi âm…”

“Đối với em nó chỉ là một đoạn ghi âm, nhưng đối với anh thì không phải.”

Dịch Phong Từ nhìn vào mắt cậu: “Thẩm Nam Tinh, mục tiêu của mỗi người là khác nhau, quỹ đạo trưởng thành và những thứ cần thiết cũng khác nhau. Em không phải là anh, không biết em trong lòng anh là một tồn tại như thế nào, cũng không biết lần đầu tiên em che trước người anh muốn bảo vệ anh thì đã tạo nên một ảnh hưởng lớn đến mức nào tới cuộc đời của anh.”

“Em rất quan trọng, dù chỉ là một đoạn ghi âm của em thì đối với anh, nó cũng rất quan trọng.”

Thẩm Nam Tinh muốn mở miệng lại bị ngón tay Dịch Phong Từ chặn lại, hy vọng cậu không buồn rầu vì chuyện này nữa.

“Chẳng hạn như em thích múa thì vũ đạo chính là thứ em theo duổi, em có thể vì nó mặc váy, cũng có thể vì nó vẽ mắt.”

“Anh thích em, em chính là lý tưởng của anh.”

“Vì sao anh không thể vì lý tưởng của mình mà quyết định lấy hay bỏ, thậm chí vì lý tưởng của mình mà phấn đấu quên mình?”

~Hết chương 50~