CHƯƠNG 27:
Part 2: THẢM KHỐC
___________________________________
Đạo lôi kình cuối cùng giáng xuống, để lại hai bóng người nằm không nhúc nhích nổi trên nền đất, sự sống tàn dần theo từng nhịp thở. Tử Ma Thần tướng nhẹ nhàng lướt đến, trên tay cầm một ngọn mâu đen sẫm, gần lưỡi mâu có khắc một con Chức Mộng Thú. Đây là một loài yêu thú thân hổ, đuôi sói, có vòi như voi, vốn khá hiền lành, hay ăn ác mộng của con người, nhưng ngọn mâu khắc hình Chức Mộng Thú của Tử Ma thì ngược lại. Kẻ nào chạm phải lưỡi mâu của nó sẽ phải đối diện với tất cả những ác mộng lớn nhất, sự tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất trong suốt cuộc đời mình. Rất nhiều người đã vì ngọn mâu này mà linh hồn bị phá vỡ thành những cái xác không hồn. Giờ đây, Tử Ma khẽ đưa ngọn mâu đến gần Phong Uyển, dùng lưỡi mâu kề sát cổ nàng, khí tức lạnh như băng của nó chẳng thể khiến nàng nhúc nhích nổi nhưng vẫn cảm nhận được. Chưa dừng lại, thanh vũ khí đáng sợ ấy quệt ngang mặt nàng, để lại một đường máu trên gò má.
“Aaaaaaaa....”
...
Thiên không sáng rực hào quang, mây lành từng cụm trôi vẩn vơ, đôi khi một cơn gió mạnh thổi qua, chúng tản ra, rải đầy bầu trời rộng lớn như những cụm bông trắng xoá. Linh điểu bay theo đàn, sải cánh bay lượn trên không, vờn quanh những đỉnh tiên sơn chót vót, tiếng hót vang vọng cả bốn phương.
Hôm nay là đại hỉ sự mấy chục vạn năm mới có một lần, trên trời dưới đất vạn vật đều được bao phủ bởi một lớp linh khí trong lành. Kì hoa dị thảo nở rộ sinh sôi, khắp Lục giới như bừng lên sức sống mới.
Bạch Phong Uyển cảm thấy bản thân dường như đang đứng rất xa, nhưng lại nhìn thấy nghe thấy từng động tĩnh dù là nhỏ nhất trong cả cõi trời đất này, tựa như đang quan sát mọi việc qua một chiếc kính thông thiên.
Tiên nhân đạo hữu khắp Lục giới đều chặc lưỡi cảm thán. Cho dù nội tình có bao nhiêu ẩn khuất, Huyết Thần có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình, việc Thần giới tái sinh đối với sinh linh thiên hạ quả nhiên có tác động kì diệu.
Từ phương đông bay đến một đám mây ngũ sắc lớn đến mức gần như che kín cả bầu trời. Thiên không vang lên một loạt tiếng kêu uy quyền của Hoả Phượng hoàng. Bảy bảy bốn chín con phượng hoàng lướt mây xé gió, kéo theo một cỗ xe lộng lẫy bằng vàng, hộ tống tân Thiên Hậu nương nương của Lục giới chúng sinh.
Bên dưới đài, quần tiên hội tụ, những kẻ nhận được thiếp mời của cả Ngũ giới nơm nớp thấp thỏm bàn tán xôn xao. Một hồi tù và vang lên, Huyết Thần vận hoàng bào ánh đỏ từ trên không đáp xuống, tiên binh tiên tì cùng mấy kẻ đã đầu hàng Thần giới vội vàng quỳ rạp xuống, đám khách khứa còn lại nhìn nhau, do dự một hồi cũng lục tục quỳ theo. Đã đến lúc này, bọn họ còn ai muốn giữ cái gì khí phách thanh cao nữa.
Phương Đông bùng lên thánh hoả, Thiên Hậu giá đáo, lộng lẫy uy nghi, bốn chín con phượng hoàng kéo xe, căn bản chính là khí phách bức người.
Bạch Phong Uyển nhìn mà đau cả mắt, nhưng cho dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể cử động, chỉ đành đau đớn dõi theo mẫu thân của mình vận lễ bào đỏ rực, vạt váy dài hơn mười thước, rực rỡ chói loà, vịn tay Huyết Thần bước lên chín chín tám mốt bậc thang bố cáo trời đất.
Ầm một tiếng, trước sự kinh ngạc của cả tứ hải bát hoang, phụ thân nàng xông vào lễ đài, kiếm trên tay còn nhỏ máu tươi, bạch y loang lổ máu. Phía sau, một đoàn thần binh đuổi theo, sát khí ngút trời.
Tim Bạch Phong Uyển đánh rơi vài nhịp. Nhìn tình huống này, phụ thân là thật sự muốn liều mạng. Trong tình cảnh hiện tại, Tiên giới sẽ có người đứng ra giúp phụ thân sao?
Chênh lệch lực lượng quá rõ ràng, đương nhiên tất cả khách mời vì cái mạng nhỏ chẳng ai dám bước ra. Chúng Tiên nhân ngậm ngùi cúi đầu, cố gắng giảm thiểu sự có mặt của bản thân, trong lòng không ngừng tạ lỗi với Bạch Tử Hoạ.
Bạch Phong Uyển hận bọn họ nhu nhược nhát gan, nhưng không thể trách họ. Dù là tiên hay phàm, yêu ma hay thần thánh, đều luôn ích kỉ cho bản thân mình trước tiên.
Nàng nhìn thấy phụ thân lẳng lặng đứng ngay bên dưới lễ đài cao ngất, ngẩng đầu nhìn mẫu thân bên cạnh Huyết Thần, nhìn mẫu thân cùng Huyết Thần vận lễ phục đại hôn vừa nãy suýt nữa đã cử hành phu thê giao bái, mắt vằn lên tơ máu, bên khoé môi cũng có tia máu, cả người đều là máu, thê thảm không sao tả được. So với Huyết Thần cao cao tại thượng trên đài, Bạch Tử Hoạ người lúc này tuy bừng bừng sát khí, lại chật vật đến đáng thương.
Bạch Phong Uyển nghe tiếng mình nức nở, đau đến tê tâm liệt phế, gần như hô hấp không thông. Cảnh tượng trước mắt, phi điểu tẫn, lương cung tàn, cho dù có phép màu xảy ra, phụ thân cùng mẫu thân cũng nhất định không thể vãn hồi.
Từng mảnh kí ức tuổi thơ hiện về, như sóng thần liên tiếp dồn dập khiến Bạch Phong Uyển như sụp đổ. Năm nàng tròn bảy tuổi đã là tiểu gia hoả nghịch phá nhất Trường Lưu. Một lần tìm theo đường hầm ngày xưa Sát cô cô thường đưa mẫu thân đi chơi, hiếu kì trốn ra biển, suýt nữa đã bị một con ngư yêu ăn thịt, cũng may phụ thân xuất hiện kịp thời, cứu nàng xong liền dứt khoát đánh một trận nhớ đời. Lần đó, mẫu thân xưa nay đều dịu dàng lại giận đến mức một tuần không thèm nói chuyện với nàng, hại nàng khóc sắp ngập gốc đào ở Tuyệt Tình điện. Năm nàng mười tuổi, cùng Đường Bảo tỷ tỷ trốn xuống nhân gian chơi, mải mê đến giờ Hợi mới về. Lúc nàng len lén mở cửa Tuyệt Tình điện, hoảng hồn nhìn thấy mẫu thân cùng phụ thân còn đang chong đèn đợi mình. Mẫu thân đang chống cằm ngủ gật, trên người đắp ngoại bào của phụ thân. Phụ thân đang nghiên cứu thư tịch, nghe tiếng mở cửa liền trừng mắt nhìn nàng, nàng liền cảm thấy lần này xong thật rồi.
Rất nhiều rất nhiều những kỉ niệm hạnh phúc, sắp không thể cứu vãn được nữa sao?
Trên đài cao, mẫu thân không còn là mẫu thân của nàng vì nghi lễ bị cắt ngang, cau mày tiêu sái nhấc tay, bắn một luồng yêu lực màu tím sáng rực về phía phụ thân.
Nàng còn nhớ, phụ thân thích nhất là canh hoa đào mẫu thân làm, mẫu thân cũng thích nhất món canh hoa đào của phụ thân. Có lần Sát cô cô trêu mẫu thân, người liền cười hì hì nói: cái đó là phu thê tương ái, tâm ý tương thông a.
Đòn tấn công của Yêu Thần, trên trời dưới đất nào có ai tránh được. Bạch Phong Uyển nghe tiếng bản thân gào thét trong câm lặng, dường như trút hết lực lượng ra mà gào khóc, lại chẳng nghe thấy gì. Bạch Tử Hoạ không tránh cũng chẳng đỡ, chỉ nhìn về hướng nàng, trong đôi mắt không có bi thương, chỉ tràn đầy từ ái.
Mẫu thân luôn ôn nhu, vô cùng cưng chiều hai tỷ muội nàng, phụ thân lại luôn đạm nhạt, chưa từng có những hành động hay lời nói dịu dàng.
Nhưng…không thể hiện, đâu có nghĩa là không yêu thương. Phụ thân yêu thương nàng đến bao nhiêu, nàng biết rõ. Người cảm nhận được nàng, dõi mắt tìm nàng, để lại ba chữ cuối cùng : “Sống thật tốt.”
Tầm mắt nàng nhìn theo Bạch Tử Hoạ biến thành hàng vạn đốm máu, ngơ ngẩn đứng lặng. Dường như, tâm không còn đau nữa…
Cho đến khi những đốm máu rải đầy đất kia từ từ bốc hơi, đến cuối cùng đều hoàn toàn biến mất, tựa như Bạch Tử Hoạ căn bản chưa từng xuất hiện, Bạch Phong Uyển mới hoàn hồn.
Thét một tiếng thật dài, cổ họng đau đến sắp hỏng, tâm cũng đau đến sắp tê liệt.
Nàng… sống thật tốt như thế nào đây?
...
Bạch Phong Uyển giật mình choàng dậy, mồ hôi ướt đẫm. Nheo mắt nhìn quanh, tầm quan sát dần trở nên rõ ràng. Nàng ngẩn người tự véo mình. Thật đau! Không phải mơ?
Cách bài trí, hoạ tiết trên tường, bức tranh mẫu thân vẽ tỷ muội nàng lúc ba tuổi…
Đây… nàng về Trường Lưu rồi?!
Không... Rõ ràng nàng vừa mới chứng kiến đại hôn của Huyết Thần? Làm sao lại về tới Trường Lưu được?
Bạch Nhị tiểu thư vò đầu bứt tóc, rồi lại tự cấu véo, tát vào mặt mình, đau đến mức chảy nước mắt. Càng đau, lại càng kích động.
Thật sự không phải mơ!
Không phải mơ!
Nàng loáng thoáng nhìn thấy cửa bị mở ra. Một tiểu cô nương dung mạo vô cùng khả ái, tóc búi thành hai bánh bao nhỏ bước vào, nhìn thấy nàng đang ngồi ngốc trên giường liền giật mình, đóng sầm cửa chạy đi trước con mắt mở to của Bạch Nhị tiểu thư.
Lát sau, cửa lại mở ra.
Bạch Phong Uyển vừa nhìn lên, xúc động đến mức muốn khóc thật to.
Mẫu thân!? Là mẫu thân!
Hoa Thiên Cốt vận váy lụa xanh ngọc, tóc đen sẫm như hút hồn, vấn cao bằng một nhành hoa màu trắng. Nàng đặt mâm ngọc trên tay xuống, dịu dàng nói với Bạch Phong Uyển đang ngây ngốc: “Uyển Nhi, lại đây ăn canh hoa đào đi. Con ngủ suốt hai tháng, sắp thành bộ xương khô rồi. Đây là sư phụ tự tay làm đó. Đợi con khoẻ rồi, bọn U Nhược Đường Bảo sẽ vào thăm con sau.”
Bạch Phong Uyển lảo đảo xuống giường, nắm lấy tay áo Hoa Thiên Cốt run giọng hỏi: “Mẫu thân, Huyết Thần đâu rồi?”
Hoa Thiên Cốt nhìn nàng nghi hoặc: “Huyết Thần? Ý con là chương Huyết Thần liệt truyện trong Thần giới mật sử hôm trước mà ta dựa vào ký ức tiền kiếp để biên khảo lại sao? Sư phụ đã đem nó cất vào mật thất ở Tàng Thư các rồi. Mấy tháng nay con hôn mê, miệng lại cứ kêu Huyết Thần Huyết Thần gì gì đó, sư phụ thấy cuốn mật sử đó tai hại quá, không thể cho con đọc nữa. Nào, uống canh đi Uyển Nhi.”
Bạch Phong Uyển nhận lấy chén canh hoa đào, trong đầu vừa nghi ngờ vừa hoảng hốt. Lẽ nào mọi bi kịch kia đều chỉ là một cơn ác mộng? Hay là… nàng trong lúc tuyệt vọng đã dùng Mộng Tử đan, tình nguyện vĩnh viễn ngủ vùi trong quá khứ cũng không muốn đối mặt với hiện thực? Nhưng mọi thứ xung quanh quá thật, mẫu thân cũng quá thật, ngay cả mùi thơm của canh hoa đào cũng không hề sai biệt, làm sao có thể là mơ? Mà cho dù là mơ, nàng thà mãi mãi chìm trong giấc mơ này, không tỉnh lại có khi cũng rất hay.
...
Bạch Phong Uyển tĩnh dưỡng một tuần, mọi sinh hoạt đều bình thường, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi qua rất rất nhanh. Cuộc sống ở Tuyệt Tình điện vẫn bình yên khoái hoạt, Sát cô cô vẫn thường đến chơi, đem cho mẫu thân cùng tỷ muội nàng mấy thứ linh tinh nghe nói là dùng để dưỡng nhan bổ khí gì gì đó, bị phụ thân mặt lạnh trừng mắt vẫn không chùn bước, tần suất đến chơi lại càng tăng, dần dần phụ thân cũng lười quản. Nghe nói phụ thân từng lập kết giới dành riêng ngăn cản Sát cô cô qua cửa Tuyệt Tình điện, người ta qua không được liền bế quan tu luyện để nâng cao pháp lực, chỉ cần mạnh hơn phụ thân liền có thể vào thăm mẫu thân, phụ thân vì thế cũng phải chuyên tâm tu luyện. Dần dà cả hai đều cảm thấy phiền, dứt khoát dẹp bỏ kết giới.
Cuộc sống hạnh phúc khiến nàng quên hẳn vụ việc của Huyết Thần. Một buổi sáng, Bạch Nhị tiểu thư thong thong thả thả vừa ăn bánh vừa vẽ tranh, đột nhiên tim nhói đau, giật mình đánh rơi cây bút ngọc trong tay.
Khi Bạch Phong Uyển chuẩn bị nhặt bút lên, chỉ cho rằng bản thân gần đây thường luyện kiếm pháp quá sức nên mệt mỏi, Đường Bảo tỷ tung cửa xông vào, mặt trắng bệch như giấy gào lên: “Không hay rồi! Song Nhi gặp nạn rồi!”
Bạch Phong Uyển không nhớ bản thân đã lao đến chính điện như thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại, trước mắt đã là cảnh phụ thân đang ôm mẫu thân. Mẫu thân không hề khóc, chỉ ngồi chết lặng như mất hồn. Phụ thân sắc mặt tái xanh, trong tay nắm chặt một con hạc giấy truyền tin, nghiền nó thành bụi bay lả tả.
Lát sau, sư thúc sư bá hoảng hốt chạy đến. Sư bá biểu cảm vặn vẹo, sư thúc luôn tiêu sái phong lưu vậy mà giày cũng xỏ ngược bên…
Trong Lục giới bùng lên tin tức: Mao Sơn tiên phái gặp hoạ thảm sát. Từ trên xuống dưới Mao Sơn đều bị Huyết Thần giết chết, nghe nói thi thể cũng không còn nguyên vẹn để đem về. Ngay cả Trường Lưu đại tiểu thư đến Mao Sơn rèn luyện cũng không thoát được kiếp nạn.
Bạch Nghi Song, không phải chính là vị trưởng nữ ưu việt nhà Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Hoạ, ứng viên sáng giá nhất cho vị trí kế nhiệm Trường Lưu chưởng môn ư? Thiên tài tuyệt thế chốn Tiên môn, mới mười lăm tuổi đã tài năng xuất chúng, dung mạo tuyệt diễm khiến bao tiên nữ trên Tiên giới phải nhai khăn ghen tị đấy sao?
Uyển Nhi chết lặng. Chỉ mới mấy tháng trước thôi, hai người cùng lén phụ mẫu đi Mao Sơn, trước khi đi, nàng còn mè nheo tỷ tỷ cho ngự kiếm cùng mà tỷ tỷ lại sớm đi trước. Có ai ngờ, đó là lần cuối cùng nàng còn được thấy mặt tỷ tỷ.
Nghi Song tỷ, dẫu sinh cùng một lúc với nàng, còn nhỏ tuổi hơn cả U Nhược sư tỷ và Đường Bảo nghĩa tỷ gấp mấy lần lại được tôn xưng là “đại tỷ” của Tuyệt Tình điện bởi tính cách băng lãnh, nghiêm cẩn được kế thừa từ phụ thân cùng sự chăm chỉ tu luyện khiến cho bất cứ đệ tử nào của Trường Lưu nói riêng và Tiên môn nói chung khi nghe đến đều tự lấy làm gương cho bản thân phấn đấu. Tỷ tỷ văn võ song toàn, tinh thông cầm kỳ thi họa, tường tận kinh sử kim cổ đến độ Uyển Nhi nàng hay nghe chúng đệ tử kháo nhau nếu tỷ tỷ chịu tham gia Tiên Kiếm đại hội chắc chắn chẳng kẻ nào dám bàn cãi ngôi đầu thuộc về ai. (Lý do tại sao Nghi Song không bao giờ chịu tham gia Tiên Kiếm đại hội, đơn giản vì nàng không có hứng thú tranh ngôi cao thấp với người đời. Cả Tiểu Cốt năm xưa, nếu không vì muốn làm đệ tử của Bạch Tử Họa thì nàng đã không cố gắng đến mức liều mạng khi đấu với Nghê Mạn Thiên)
Nghi Song tỷ, ít nói ít cười, hiếm khi đùa cợt, đối với bản thân cực kì nghiêm khắc, đối với người ngoài thì lãnh đạm trầm mặc, không mấy quảng giao, càng không tụ tập hay hùa theo U Nhược, Đường Bảo và Phong Uyển ba người bày trò khắp Trường Lưu. Nhưng ngoài Uyển Nhi nàng ra, mấy ai biết được ẩn sau vẻ đẹp băng lãnh và toàn tài của Nghi Song tỷ tỷ là một người con gái bình thường như bao nữ tử khác trên thế gian. Tỷ tỷ cũng biết vui, buồn, mừng, giận, yêu ghét phân minh, có điều ít để lộ trước mặt người ngoài. Tỷ tỷ ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng ôn nhu rất mực, không hùa theo nghịch phá cùng nàng, cũng không nỡ lòng nào mách chuyện khiến nàng bị phạt nặng, nhiều phen còn đỡ lời thay khi phụ thân nổi trận lôi đình.
Nghi Song tỷ, chẳng nói nhiều, cũng không làm những hành động ôm ấp thân thiết với nàng như những tỷ muội khác, nhưng tỷ tỷ luôn lắng nghe những gì nàng nói, luôn đưa ra những lời khuyên và lập luận sắc bén. Tỷ tỷ cùng luyện kiếm với Uyển Nhi, cùng chơi cờ với Uyển Nhi, cùng đọc sách với Uyển Nhi, cùng lớn lên với nàng, cùng gắn bó với nàng suốt mười bảy năm qua. Yêu ghét những gì, cả hai đều biết hết. Trái tính trái nết, nhưng chưa từng bất hòa. Tỷ tỷ như mẫu thân thứ hai, cũng như bằng hữu thân cận nhất.
Vậy mà... tỷ tỷ đã biến mất khỏi thế gian rồi?
Không, không thể nào?
Lão thiên, lão đang đùa Uyển Nhi chắc?
...
Đối với tin tức này, có kẻ vui sướng khi Bạch gia gặp hoạ, có người lòng đau như cắt, than thở tiếc thương một mỹ nhân tài đức song toàn… Tuy nhiên, Huyết Thần là ai, bọn họ chẳng biết. Kể cả có biết, cũng chỉ hi vọng bản thân lú lẫn nhớ sai. Chỉ là một kẻ có thể tàn sát cả Mao Sơn già trẻ lớn bé dưới mắt Tiên giới đương nhiên khiến chúng nhân lo sợ đến mất ăn mất ngủ, số người trông ngóng tin tức từ Trường Lưu ngày càng tăng.
Thêm một tháng trôi qua, Lục giới yên bình tựa như vụ thảm sát kia chưa từng xảy ra. Chỉ những người có thân nhân đã chết ở Mao Sơn mới phải chịu đựng nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Mẫu thân nàng ngã bệnh, bệnh đến không thể rời giường. Nàng ôm nỗi đau mất tỷ tỷ, ở bên mẫu thân mang trong lòng nỗi đau mất nữ nhi.
Phụ thân, sư thúc, sư bá vì việc Huyết Thần thật sự xuất thế ngày đêm phải giải quyết sự vụ Lục giới, phụ thân mỗi ngày quay về đều đã gần canh ba.
___________________________________
P/s: Đã lâu lắm rồi ad mới tung lại chính truyện Thần giới trở mình, hi vọng các mem còn nhớ cốt truyện.
Hiện tại, Uyển Nhi đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, sinh tử thế nào chỉ có thể phụ thuộc vào chính nàng (à, thêm phán quyết của Xương nhỏ với Mèo béo nữa :3 ) Nhắc trước nhé, đại thảm kịch của chương này vẫn còn tiếp diễn nha, chuẩn bị thuốc trợ tim nhiều nhiều vào, mem nhé.
Mãi yêu <3
#Yêu_Cốt
#Miuheo