Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt

Chương 29 part1

CHAP 29:

Part 1: VÒNG XOÁY BẤT TẬN

------------------------------------------------------

Bạch Phong Uyển sợ hãi nhìn mẫu thân ngửa mặt cười lớn, cười như điên dại, nước mắt lại không ngừng chảy dọc hai gò má trắng trợt, cười đến mức cả người nghiêng ngả, đến mức âm thanh dần trở nên khàn khàn.

Dường như cả thế giới đều mờ dần, xung quanh Hoa Thiên Cốt lấp lóa một ánh sáng kì ảo, rồi đột ngột bùng lên thành vầng hào quang rực rỡ màu tím.

Bạch Phong Uyển ngẩn người, quên cả hít thở, cũng quên mất nhìn sang phụ thân bên cạnh, chỉ chăm chăm theo dõi từng biến hóa trước mắt mình.

Theo từng tiếng cười sằng sặc, mái tóc Hoa Thiên Cốt dần chuyển tím, lại ngày càng dài ra. Không khí xung quanh nàng lưu chuyển thành những luồng gió mãnh liệt, vây lấy thân ảnh mờ ảo của nàng, mang theo một mùi hương thơm ngát như bách hoa nở rộ.

Nguy rồi, chẳng lẽ Yêu lực của mẫu thân đã mất kiểm soát? Yêu Thần tái xuất Lục giới sao?! Bạch Phong Uyển không dám tin vào mắt mình nhưng sự thật rành rành trước mắt, hơn nữa nàng vẫn còn chịu tỏa định, làm cách nào để ngăn cản mẫu thân tiếp tục yêu hóa đây?!

Trái tim máy động, giữa luồng xoáy Yêu lực cuồng nộ khắp Tuyệt Tình Điện, nàng còn phát hiện ra một luồng khí tức khủng bố khác đang từ từ tiến lại gần phòng Hoa Thiên Cốt. Không gian bất giác đượm mùi máu tanh, sát khí huyết tinh chậm rãi lan tỏa.

Thanh âm trầm thấp một nam tử chậm rãi vang vọng, mang theo uy áp và sát khí kinh người.

“Hà hà, việc đã thành. Bước cuối cùng chỉ cần một giọt Phượng Hoàng Lệ nữa là đủ...”

“Chúc mừng Thiên Đế hoàn thành nghiệp lớn!!”

Gã Bạch Tử Họa giả mạo thu kiếm lại, kính cẩn khom người lui về phía sau. Trên tay hắn chẳng biết từ lúc nào có một bình ngọc trắng. Hắn cẩn trọng mở nút, hút một giọt dịch trong suốt bắn về luồng xoáy Yêu lực lấy mẫu thân của nàng làm trung tâm. Đoạn kẻ giả mạo ấy phất tay, xoay người bỏ đi trước sự bất lực của Phong Uyển.

Mẫu thân của nàng, chỉ trong một sát na kế tiếp đã biến mất.

Mọi thứ trước mặt nàng tối sầm lại.

...

Ngày hôm đó, Lục giới Thần – Tiên – Nhân – Yêu – Ma – Minh triệt để sụp đổ. Trường Lưu Sơn, cứ địa cuối cùng của Tiên giới thất thủ, Tam tôn trọng thương, hàng ngàn đệ tử hi sinh, máu nhuộm đỏ quảng trường. Các môn phái khác cũng lâm vào tình trạng tương tự, nhiều chưởng môn bị sát hại thảm khốc. Chưa dừng lại ở đó, tin Trường Lưu phu nhân Hoa Thiên Cốt hóa Yêu Thần càng giáng thêm một đòn nặng vào chúng tiên.

Qua ngày hôm sau, thế lực của Huyết Thần ban bố chiếu chỉ khắp thiên hạ về đại hôn lễ giữa Huyết Thiên Đế và tân Thiên Hậu. Nghe được tin này, ai đó có thể không biết tân Thiên Hậu trong bố cáo của Huyết Thần là ai nhưng Phong Uyển sao có thể không đoán ra được?

Ngoài mẫu thân của nàng ra, còn vị nữ thần nào đủ quyền uy và thực lực để nắm ngôi Thiên Hậu nữa?

...

“Thiên không sáng rực hào quang, mây lành từng cụm trôi vẩn vơ, đôi khi một cơn gió mạnh thổi qua, chúng tản ra, rải đầy bầu trời rộng lớn như những cụm bông trắng xoá. Linh điểu bay theo đàn, sải cánh bay lượn trên không, vờn quanh những đỉnh tiên sơn chót vót, tiếng hót vang vọng cả bốn phương.”

“Hôm nay là đại hỉ sự mấy chục vạn năm mới có một lần, trên trời dưới đất vạn vật đều được bao phủ bởi một lớp linh khí trong lành. Kì hoa dị thảo nở rộ sinh sôi, khắp Lục giới như bừng lên sức sống mới.”

“Tiên nhân đạo hữu khắp Lục giới đều chặc lưỡi cảm thán. Cho dù nội tình có bao nhiêu ẩn khuất, Huyết Thần có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình, việc Thần giới tái sinh đối với sinh linh thiên hạ quả nhiên có tác động kì diệu.”

“Từ phương đông bay đến một đám mây ngũ sắc lớn đến mức gần như che kín cả bầu trời. Thiên không vang lên một loạt tiếng kêu uy quyền của Hoả Phượng hoàng. Bảy bảy bốn chín con phượng hoàng lướt mây xé gió, kéo theo một cỗ xe lộng lẫy bằng vàng, hộ tống tân Thiên Hậu nương nương của Lục giới chúng sinh.”

“Bên dưới đài, quần tiên hội tụ, những kẻ nhận được thiếp mời của cả Ngũ giới nơm nớp thấp thỏm bàn tán xôn xao. Một hồi tù và vang lên, Huyết Thần vận hoàng bào ánh đỏ từ trên không đáp xuống, tiên binh tiên tì cùng mấy kẻ đã đầu hàng Thần giới vội vàng quỳ rạp xuống, đám khách khứa còn lại nhìn nhau, do dự một hồi cũng lục tục quỳ theo. Đã đến lúc này, bọn họ còn ai muốn giữ cái gì khí phách thanh cao nữa.”

“Phương Đông bùng lên thánh hoả, Thiên Hậu giá đáo, lộng lẫy uy nghi, bốn chín con phượng hoàng kéo xe, căn bản chính là khí phách bức người.”

Đã lâu lắm rồi Bạch Phong Uyển từng mơ một giấc mơ như thế, một cơn ác mộng về hôn lễ giữa mẫu thân nàng và Huyết Thần. Nàng thật không ngờ giấc mộng xa xôi ấy giờ lại thành hiện thực trước mắt.

Cảnh sắc hôm nay, từng bóng người nàng thấy hôm nay, tại sao lại giống như giấc mơ đó như thế?

Đau đớn nhìn dáng hình thân quen mà xa lạ của mẫu thân trong bộ lễ phục đỏ rực, vịn tay Huyết Thần bước từng bước lên chín chín tám mươi mốt bậc thang để tiến hành hôn lễ, Bạch Phong Uyển khẽ giật mình. Bấm ngón tay nhẩm tính, tiếp tới đây chắc sẽ không khác cơn ác mộng đó đâu nhỉ?

Quả nhiên, lần này Bạch Nhị tiểu thư lại tính toán không lầm.

Trường Lưu Thượng tiên cao cao tại thượng năm nào đã không còn nữa, chỉ còn là một Bạch Tử Họa điên cuồng đáng thương, mắt đỏ ngầu, tay run run cầm Hoành Sương Kiếm xông vào hòng phá hôn lễ, cướp lại thê tử nhưng không được. Đôi mắt Hoa Thiên Cốt, không, phải nói là Yêu Thần hờ hững nhìn Bạch Tử Họa, không một chút rung động liền vung tay như thể xua một con ruồi vo ve trước mặt.

“Chắc chắn phụ thân sẽ không tránh đâu...”

Phong Uyển lẩm bẩm, và những gì diễn ra tiếp theo đều giống như nàng đoán.

Bạch Tử Họa không tránh né.

Từng đốm máu bay tứ tung.

Ánh mắt dặn dò lần cuối trước khi hắn vĩnh viễn biến mất.

Nỗi đau lặp lại một lần nữa.

Tiếng gào thê lương đến tê tâm liệt phế. Nàng ngất đi, trên khóe mắt hai hàng lệ tuôn rơi...

...

Nàng lại mơ phải không?

Hôn lễ vừa diễn ra trước mắt nàng đây, hóa ra là một cơn ác mộng nữa sao?

Nếu không, tại sao khi Bạch Phong Uyển nàng choàng tỉnh, lại thấy mình ở trong phòng tại Tuyệt Tình Điện, bên cạnh là mẫu thân đương lo lắng nhìn mình?

“Mẫu thân, Huyết Thần đâu rồi?”

“Huyết Thần? Ý con là chương Huyết Thần liệt truyện trong Thần giới mật sử hôm trước mà ta dựa vào ký ức tiền kiếp để biên khảo lại sao? Sư phụ đã đem nó cất vào mật thất ở Tàng Thư các rồi. Mấy tháng nay con hôn mê, miệng lại cứ kêu Huyết Thần Huyết Thần gì gì đó, sư phụ thấy cuốn mật sử đó tai hại quá, không thể cho con đọc nữa. Nào, uống canh đi Uyển Nhi.”

Giọng mẫu thân ân cần dỗ dành nàng, mà sao lại chẳng khác gì trong giấc mơ kia chứ?

Một giấc mộng, phải rồi, một cơn ác mộng nữa thôi mà, nàng thầm nhủ.

Mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Không.

Hiện thực trước mắt nàng không thể nào là trùng hợp đến thế.

Tin khẩn cấp từ Mao Sơn, nói rằng Nghi Song tỷ đã chết.

Một thế lực tà ác tên là Huyết Thần nổi lên, ngấm ngầm đe dọa Lục giới.

Ma quân Sát Thiên Mạch, Xuân Thu Bất Bại bị giết chết. Yêu giới và Ma giới hỗn loạn nghiêm trọng.

Nhân giới xảy ra phản loạn, Hiên Viên Hoàng tộc cố gắng chống đỡ đến chân núi Trường Lưu để rồi một nhà năm người chết thảm trước mắt Phong Uyển và các đệ tử Trường Lưu.

Thập Điện Diêm Vương bị ám sát. Minh giới đến ngày tàn.

Rồi cả Tiên giới thất thủ. Chính mắt Bạch Phong Uyển chứng kiến cảnh mẫu thân tuyệt vọng khi mất đi tiểu bảo bảo trong bụng cùng Đường Bảo tỷ chết trước mắt người nên hóa Yêu Thần.

Tiếp theo đó, là đại hôn lễ của Huyết Thần và Yêu Thần, Bạch Tử Họa cố gắng ngăn cản chỉ để đổi lấy kết cục bi thương.

...

Trong vòng xoáy điên cuồng giữa thực tại và mộng ảo cứ xoay vòng trước mắt, Bạch Phong Uyển chợt nhớ ra một khoảnh khắc từ lâu lắm...

Ngày đó nàng cùng Hiên Viên Cẩn chống lại Tử Ma Thần tướng và gục ngã dưới chân hắn. Mũi mâu độc địa hắn cầm trên tay cứa vào mặt nàng, kéo nàng vào ác mộng.

Và cứ thế tiếp diễn đến vô cùng...

...

Nhắm chừng linh hồn của Bạch Phong Uyển đã bị xé vụn hoàn toàn bởi Chức Mộng mâu, sau khi lướt lưỡi mâu dọc theo gò má nàng, Tử Ma khẽ cười lạnh, xoay người về phía Hiên Viên Cẩn.

“Hà hà, Thái tử Nhân giới sao? Chỉ là một tên nhãi ranh, mà dám xen vào chuyện của bản Thần tướng…”

Một cú đá vào người, bồi thêm một cú giậm lên tay, hắn đưa mũi giày đặt lên ngực Hiên Viên Cẩn, tay cầm ngọn mâu, chĩa thẳng vào mặt cái thân xác gần như hấp hối dưới chân, thong thả nói tiếp:

“Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu như mi ngoan ngoãn núp trong hoàng cung thì ta cũng chẳng đoái hoài làm gì. Dẫu sao Huyết Thiên Đế không có ra lệnh lạm sát Nhân giới, giết đám kiến hôi chỉ tổ rách việc. Có trách thì hãy trách chính mình đi, vì đã đi theo tiểu nha đầu đó nộp mạng cho ta…”

Bàn tay siết nhẹ cán, cỗ ma khí trong người Tử Ma áp súc vào mũi mâu, khiến cho ngọn mâu vốn đen sẫm lại càng âm u lãnh khốc. Nếu như bình thường uy lực của nó gây chấn động khiến linh hồn bị thương tổn đến mức có thể vỡ vụn, giờ đây, một khi ngọn mâu đâm xuống thì thần hồn của Hiên Viên Cẩn sẽ bị câu diệt hoàn toàn, thân thể cũng theo đó mà chẳng còn nhân dạng nữa.

Cánh tay vung lên, ngọn mâu siết chặt trong lòng bàn tay, đâm xuống.

Thình thịch…

Thua rồi?

Thình thịch…

Không còn hi vọng ư?

Thình thịch…

Kết thúc sao?

“Cái gì?! Không, không thể nào lại như vậy!!”

Chưa đến một phân nữa là mũi mâu chạm vào người Hiên Viên Cẩn, đột nhiên tâm can của Tử Ma giật thót. Hắn vội rụt tay, cảm thấy bất an. Khí tức này đã lâu lắm rồi không xuất hiện kể từ ngày Huyết Thiên Đế hay Yêu Thần thức tỉnh, dù rằng hiện tại còn kém xa so với khi nhị vị Thần tôn tái thế, nhưng chắc chắn chỉ có nó mới khiến Tử Ma hắn phải dè chừng.

Là Yêu lực của Yêu Thần, thứ Thần lực mà cả thế gian sợ hãi, phải dùng đến mười sáu món thần khí để phong ấn. Giờ đây, nó đang cuồn cuộn xoáy quanh Bạch Phong Uyển, tạo thành kết giới màu tím bao phủ cơ thể bất động của nàng.

Tử Ma chinh chiến dưới trướng Huyết Thần đã bao lâu rồi, hắn còn không nhớ rõ. Thứ khiến hắn nổi danh với vai trò chiến tướng thân cận của Huyết Thần nằm ở khả năng luyện chế khí cụ đỉnh cao, chiến lực thiên phú và sự cẩn trọng quyết không để kế hoạch bị chệch hướng. Và những lúc bị chệch hướng đó, đều do có sự can thiệp của Yêu Thần hay Lãnh Thiên. Trên Thần giới, hắn chỉ tôn kính và quy phục trước Huyết Thần, căm hận Lãnh Thiên Thượng thần và dè chừng nhất trong tất thảy là vị Yêu Thần lãnh đạm kia thôi. Có một lần, chỉ vì bất hòa với một thuộc hạ thân tín của Yêu Thần Ảm Nguyệt, hắn và gã đó đã đánh nhau suốt mười ngày, chao đảo cả một vùng hoang địa phương bắc. Thế mà không biết kẻ nào đem tin tức báo cho Yêu Thần, khiến nàng ta lập tức xuất hiện, chỉ bằng Thần lực của mình mà chặn đứng đòn tất sát dồn hết tám thành công lực của Tử Ma hắn. Cả đời hắn làm sao quên được ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn cùng khí thế quân lâm thiên hạ của nàng ngày ấy kia chứ!! Một trong những thứ hắn kiêng dè nhất là Thần lực của nàng, bây giờ thứ đó lại ở trong tay tiểu nha đầu mới thảm bại kia, bảo sao hắn không tức tối?!

Có vẻ như Bạch Phong Uyển vẫn chưa tỉnh dậy, nếu như tiểu nha đầu đó tỉnh dậy và sử dụng Yêu lực chống lại hắn thì mọi thứ hắn làm từ lúc đầu thành công cốc hết thảy. Chẳng suy nghĩ nhiều, Tử Ma liền thay Chức Mộng mâu thành một thanh yêu kiếm màu đỏ thẫm như máu, trên lưỡi kiếm còn ẩn hiện từng gợn sóng mà nếu nhìn kĩ sẽ ra vô số gương mặt chịu thống khổ vĩnh viễn dưới chân cầu Nại Hà. Huyết Hà kiếm, thanh kiếm không được rèn bằng Thần lực, Tiên lực hay Yêu lực mà bằng cách thiêu đốt một ngàn linh hồn, lấy oán linh đó ngưng tụ vào thanh Thần thiết được tôi luyện ở Huyết trì trong năm năm. Tích tụ oán khí bức nhân, đây là thứ mà hắn đã dồn sức chế luyện ngay trước khi Thần giới sụp đổ mà chưa có dịp sử dụng. Để tránh bị Yêu lực phản kích, thay vì cầm kiếm trảm xuống, hắn đứng từ chỗ Hiên Viên Cẩn mà phóng kiếm.

Ngay khi mũi kiếm chạm vào kết giới, sự xung đột giữa oán khí và Yêu lực khiến cả khu vực chung quanh bị chấn động kịch liệt. Kết giới rung mạnh rồi biến mất, còn thanh Huyết Hà kiếm bị chặn đứng oán khí mà rơi xuống đất. Bạch Phong Uyển từ trong mộng cảnh mở mắt, chống người đứng dậy, nhìn trừng trừng vào Tử Ma đang làm một vẻ mặt cực kì khủng khiếp.

Nàng thộn mặt ra ngơ ngác, rồi nhanh chóng ý thức tình hình, liền quơ tay lượm Thủy Nguyệt kiếm thủ thế. Tử Ma cũng ngoắc tay gọi Huyết Hà kiếm về, bạo phát ra sát khí mạnh mẽ như muốn tận diệt.

Nhưng Tử Ma chưa kịp động thủ, cả cơ thể của Phong Uyển tự nhiên nóng như ai đó đặt nàng trong lò lửa, nóng nhất ở trái tim. Dường như chân khí trong cơ thể đang luân chuyển với một tốc độ không tưởng tượng được, nếu là bình thường chắc nàng sẽ phình lên như cá nóc rồi bạo thể mà chết, thế nhưng hiện tại lại không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra. Mạch đập nhanh hơn, ngũ thức tinh nhạy hơn bình thường rất nhiều, ngoài ra còn có quang ảnh màu tím ẩn ẩn hiện hiện quanh cơ thể như giáp trụ. Thể lực, khí lực, chân khí đều ở trạng thái đỉnh cao. Nhưng hình như đó chưa phải là tất cả.

Đôi mắt nàng như đoán được chuyển động của địch, ngay khi Tử Ma động thân, cơ thể nàng cũng tự phản ứng, vung Thủy Nguyệt đỡ đòn.

Một kiếm tạt ngang hông.

Một kiếm đỡ trước ngực.

Hai nhát liên hoàn vung chéo hai bên.

Một trảm hướng đỉnh đầu.

Chân bước Bắc Đẩu Thất tinh bộ, Phong Uyển dễ dàng lướt qua từng chiêu thức chí mạng mà Tử Ma tung ra, nàng dùng sống kiếm đập thẳng vào hộ tâm giáp của hắn, bức lui địch thủ được hàng chục thước. Nhìn thấy máu ứa ra từ khóe miệng của tên Thần tướng ngạo mạn kia sao mà sướng thế không biết!!

-------------------------------------------------------

P/s: Phew, lần này ad đăng tiếp part thứ 2 của Sự kiện Tết Mậu Tuất - Tam Dương Tam Hồi. Phải nói là lần này làm xong chắc não ad muốn nhũn ra thành nước luôn. Quá đau não là đây.

Các mem thương ad thì nhớ ủng hộ và góp ý nhận xét nhiều nhiều vào nha. Chứ không ad buồn ad không có tâm trạng viết tiếp mất, huhu.

Yêu thương mem nhiều.

#Yêu_Cốt

#Miuheo