Thần Hồn Điên Đảo

Chương 77

Edit: Mộc Tử Đằng

Bộ phim của Khương Tri Ngật sắp khai máy, anh sắp xếp hành lý xong xuôi thì chuẩn bị xuất phát. Kết hôn được hơn một năm, Thư Dao đã dần cố thích nghi với thói quen chia xa này. Diễn xuất là sự nghiệp của họ, đồng thời hai người cũng không thể thiếu lẫn nhau.

Thư Dao kiểm tra kỹ càng vali hành lý của Khương Tri Ngật mấy lần, xác nhận không có bỏ sót thứ gì. Xe đã chờ sẵn bên ngoài, cô ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn anh sửa soạng lại ống tay áo.

Khương Tri Ngật xoay người, tầm mắt Thư Dao di chuyển theo anh, tuy nét mặt cô bình tĩnh thế mà trong mắt đầy vẻ không nỡ.

Khương Tri Ngật thở dài một hơi, bước qua ôm cô vào lòng. Thư Dao lẳng lặng tựa vào ngực anh, dịu dàng nói: “Chờ khi rãnh em sẽ dẫn con đi thăm anh.”

Khương Tri Ngật nói: “Được thôi.”

Thư Dao: “Em sẽ lo chuyện trong nhà thật tốt, anh không cần lo đâu, chuyên tâm quay phim là được. Chờ lúc anh không bận chúng ta sẽ gọi điện cho nhau.”

Khương Tri Ngật nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

Thư Dao suy nghĩ một chút, “Mỗi ngày em sẽ gửi hình và video của con cho anh.”

Khương Tri Ngật hỏi: “Còn em đâu?”

Thư Dao ngẩn ra: “Em?”

Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Còn cả hình và video của em nữa, anh cũng muốn thấy em mỗi ngày.”

Tâm tình chia xa vơi đi không ít, Thư Dao đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Vâng được ạ. Em cũng gửi cho anh nốt.”

Khương Tri Ngật dịu dàng cười, giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của cô.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Thư Dao ngẩn đầu nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ rồi. Cô rời khỏi ngực anh, ngẩng đầu sửa lại cổ áo cho anh, tỉ mỉ nói: “Anh phải chăm sóc mình thật kỹ, sắp tới mùa đông rồi, lúc quay phim nhớ giữ ấm nhiều vào. Bị cảm phải nhanh uống thuốc kẻo bệnh nặng thêm. Một ngày ba bữa cố ăn đúng giờ…”

Thư Dao dừng một chút, thở dài một hơi. Thật ra cô và Khương Tri Ngật đều hiểu, những lời cô dặn dò anh vốn không có ích gì, bọn họ là diễn viên, cuộc sống trong đoàn phim kể cả ăn mặc cũng không phải tự mình quyết định, nhất là tổ phim điện ảnh, quay phim cả đêm là chuyện bình thường. Nhưng họ cũng là vợ chồng, sẽ có ràng buộc lẫn nhau..Nên dù những lời đó vô dụng thế nào thì Thư Dao vẫn không nhịn được nói ra.

Không gian yên tĩnh mấy giây, Thư Dao lấy lại tinh thần, ôn tồn nói: “Lúc quay phim phải bảo vệ mình thật tốt, em…”

Cô không nói được nữa, ngay cả bản thân cũng thấy buồn cười. Thư Dao hơi buồn bực, trước kia cô cứ cho là sự nghiệp và gia đình quan trọng như nhau, diễn xuất là một việc rất thần thánh, không thể làm qua loa cho có lệ, thân thể và sức khỏe ở đoàn phim vốn là chuyện không đáng băn khoăn.

Còn bây giờ, cô nhận ra mình không tài nào đặt sự nghiệp và gia đình ở vị trí ngang hàng. Cô thậm chí bắt đầu ích kỷ hy vọng Khương Tri Ngật quan tâm tới sức khỏe nhiều hơn công việc trước mặt.

Mặt Thư Dao như đưa đám, không nói thêm gì nữa.

Hồi lâu sau, đột nhiên có xúc cảm mềm mại trên trán cô. Thư Dao ngẩng đầu, Khương Tri Ngật khẽ hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Được rồi, nghe lời em, anh sẽ chú ý.”

Thư Dao sững sốt, Khương Tri Ngật: “Anh sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, lúc đóng phim cũng sẽ chú ý đến an toàn của bản thân.”

Thư Dao kinh ngạc nhìn anh, Khương Tri Ngật dịu giọng nói: “Bây giờ em đã yên tâm hơn chưa?”

Thư Dao đỏ mặt, ánh mắt cũng hơi đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, Khương Tri Ngật bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào lòng lần nữa: “Đừng nghĩ nhiều, anh bảo đảm với em sẽ không để mình bị thương hay bệnh gì hết.”

Thư Dao ngượng ngùng cười: “Vâng.”

Khương Tri Ngật: “Em ở nhà cũng phải chăm sóc tốt cho mình và Hoành Hoành. Có chuyện gì phải gọi cho anh trước. Đã hiểu chưa?”

Ánh mắt Thư Dao cong cong: “Vâng ạ!”

Khương Tri Ngật véo nhẹ chóp mũi cô, một tay xách hành lý, một tay nắm tay cô đi xuống lầu.

Dưới lầu, Triệu Trình đang ngồi trên sofa trêu chọc cậu nhóc, thấy Thư Dao và Khương Tri Ngật xuống thì cười chào hỏi rồi xách hành lý của Khương Tri Ngật ra xe trước.

Khương Tri Ngật nhận lấy con từ tay bảo mẫu, cậu nhóc thân thiết cọ cọ lên gò má của anh, mềm nhũn gọi bố. Khương Tri Ngật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nó, trong lòng thấy không nỡ tựa như còn nhiều hơn nhiệt huyết diễn xuất nữa, có khoảnh khắc anh muốn đẩy hết công việc ra sau, chuyên tâm ở nhà chăm con.

Thư Dao đứng một bên không quấy rầy hai người.

Cậu nhóc đang ở tuổi thích nói, dù phát âm không chuẩn hay lượng từ còn ít vẫn không ngăn được cậu nhóc lầm bầm ríu rít như một chút vẹt, nói cụ thể cái gì thì mọi người không nghe rõ.

Cậu nhóc nói líu ríu với Khương Tri Ngật một hồi, anh kiên nhẫn nghe nó nói, thỉnh thoảng gật đầu hoặc đáp lại câu ngắn gọn.

Mấy phút sau, anh thả nó xuống đất, rồi ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người ngang nhau, anh dịu dàng nói: “Bố phải đi công tác, con ở nhà nhớ quan tâm đến mẹ. Chờ bố về sẽ có thưởng cho con.”

Cậu nhóc không hiểu, mờ mịt nhìn anh. Khương Tri Ngật xoa đầu nhỏ của nó rồi đứng dậy hôn Thư Dao, nói: “Bên ngoài gió lớn lắm, không nên đi ra.”

Thư Dao nghe lời gật đầu, đáp: “Vâng.”

Khương Tri Ngật đi tới cửa, cậu nhóc vốn đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi thấy Khương Tri Ngật đi tựa như biết gì đó. Nó quay đầu lại thấy anh đã đi đến cửa liền vứt đồ chơi sang một bên, ê ê a a gọi gì đó, dùng cả hai tay hai chân không vững đứng dậy, lảo đảo chạy về phía anh.

Đi đứng còn chưa mau lẹ, mới chạy hai bước đã ngã xuống. Thư Dao hoảng sợ, Khương Tri Ngật nghe được tiếng động cũng dừng bước.

Cậu nhóc khó khăn chạy đến trước mặt anh, giơ tay lên, cố gắng nhảy lên, gấp gáp gọi: “Bố bố!”

Khương Tri Ngật ngạc nhiên, rốt cuộc không nhịn được ngồi xổm xuống ôm nó. Tiếp đó đứng dậy rời đi, nhưng chân vừa mới bước thì bị ôm lại, cậu nhóc cố gắng muốn treo trên người bố, gào khóc: “Bố ôm, bố ôm—“

“Ôm ôm ôm ôm!” Cậu nhóc khóc lóc, hay cánh tay dùng sức ôm chặt chân anh, nước mắt rơi không ngừng.

Thư Dao kinh sợ, chẳng lẽ nó biết Khương Tri Ngật phải đi rồi sao? Nó nghe hiểu được à? Hay là cảm nhận được?

Gần ba mươi năm cuộc đời, Khương Tri Ngật ở bên cạnh Thư Dao và con trai, cảm nhận được cảm xúc đấu tranh và thống khổ.

Rốt cuộc anh vẫn cúi người bế nó lên, cậu nhóc lập túc ôm chặt cổ anh khóc ngất, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức cọ cổ anh, hành động này làm Khương Tri Ngật nhớ tới những động vật nhỏ lông xù, lúc muốn lấy lòng với con người cũng sẽ nhẹ nhàng cọ mặt và cổ họ.

Tâm trạng Khương Tri Ngật phức tạp, Hoành Hoành nhà anh sao biết anh sắp đi được, đây là đang biểu đạt nó không nỡ sao? Thế giới của trẻ con quá đơn thuần, cậu nhóc cứ nghĩ làm như thường ngày, chỉ cần ôm ôm hôn hôn thì bố sẽ thỏa hiệp, ở lại chơi với nó.

Cậu nhóc cố gắng cọ cọ mặt anh, còn hic hic như chú heo con, bập bẹ gọi anh.

Trong lòng Khương Tri Ngật thậm chí là tay chân có hơi luống cuống, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nó, hy vọng làm nó bình tĩnh lại.

Cậu nhóc thôi không khóc nữa cũng không thút thít, ngoan ngoãn nằm trên vai anh không nhúc nhích.

Khương Tri Ngật nghĩ là nó đã ngủ nên hơi gật đầu với Thư Dao. Thư Dao nhẹ nhàng bước đến, định ôm đứa bé, nào ngờ tay vừa chạm vào người nó thì nó lập tức ôm chặt cổ Khương Tri Ngật, đồng thời oa oa khóc lên.

Thư Dao bối rối, ngẩng đầu nhìn giờ, nhân viên công tác đã chờ ở ngoài một lúc rồi, không thể chậm trễ thêm nữa. Trong lòng cô nổi lên quyết tâm, mạnh mẽ ôm đứa bé khỏi người Khương Tri Ngật, cậu nhóc dùng cả tay lẫn chân cố níu người anh.

Thư Dao và Khương Tri Ngật thấy dở khóc dở cười. Cậu nhóc giống như một con sóc nhỏ ôm cành cây, hai cái chân nhỏ nhắn ra sức đạp, hai tay duỗi ra với Khương Tri Ngật, khóc vô cùng đáng thương: “Bố, bố.”

Không thể dừng lại nữa dù chỉ một phút, Khương Tri Ngật chỉ sợ mình sẽ thỏa hiệp thật sự, đẩy công việc qua một bên ở nhà chăm con.

Khương Tri Ngật sờ khuôn mặt đầy nước mắt của nó, dịu giọng nói: “Hoành Hoành nghe lời nào, bố sẽ gọi video mỗi ngày với con.”

Cậu nhóc không nghe, oa oa khóc lớn. Mắt thấy Khương Tri Ngật đi ra khỏi cửa rồi đóng lại. Tiếng khóc của nó ngưng được một giây, như là ngơ ngác sau đó bộc phát lên tiếng khóc càng to hơn.

Thư Dao không biết làm sao lại thấy đau lòng, ôm nó đi mấy bước tới cửa sổ sát đất, Khương Tri Ngật vừa vặn đi tới cạnh xe, như cảm giác được anh ngước đầu nhìn Thư Dao và con đang đứng trước cứa sổ.

Anh vẫy tay, tiếng khóc của cậu nhóc nhỏ dần,thút tha thút thít nhìn bố đứng bên ngoài.

Thư Dao lau nước mắt nước mũi cho nó, dịu dàng giải thích: “Bố phải đi quay phim, bố là một diễn viên vô cùng giỏi. Chờ con lớn lên là có thể xem được phim bố đóng nha.”

Cậu nhóc đáng thương hít hít mũi, Thư Dao cười nói: “Nào, vẫy tay với bố đi. Chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau thôi.”

Cậu nhóc nghe hiểu được từ vẫy tay, nên nghiêm túc giơ bàn tay mủm mĩm lên vẫy vẫy với Khương Tri Ngật đang đứng trước xe.

Nỗi lo treo trong lòng Khương Tri Ngật cuối cùng cũng được xử lý xong, anh thở ra một hơi, ngồi vào xe.

Triệu Trình nhìn sắc mặt của anh, cười hỏi: “Hoành Hoành luôn khóc sao?”

Khương Tri Ngật giơ tay bóp mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Ừ, không cho anh đi.”

Triệu Trình cười nói: “Không nỡ để Ngật ca đi à, con nít bây giờ rất thông minh, mặc dù không nói được nhưng có thể nghe hiểu người lớn nói gì.”

Trong lòng Khương Tri Ngật vướng bận Thư Dao và con trai, anh nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”

Triệu Trình an ủi anh: “Thư Dao tùy lúc có thể đến thăm, lúc đoàn phim có ngày nghỉ thì anh cũng về được.”

Khương Tri Ngật tựa vào chỗ ngồi, nhắm mắt khẽ ừ một tiếng.

Bên trong xe yên tĩnh lại, Khương Tri Ngật luôn tựa vào ghế ngồi không lên tiếng. Triệu Trình cũng không dám quấy rầy anh, xe đến sân bay, Khương Tri Ngật trầm mặc mang hành lý xuống xe, Triệu Trình vội nhận lấy vali của anh, Khương Tri Ngật cũng không nói gì, sắc mặt nhìn không khác gì lúc bình thường.

Trên đường gặp phải vài phóng viên mang máy ảnh, Triệu Trình và vệ sĩ vây Khương Tri Ngật vào giữa, Khương Tri Ngật không trả lời câu hỏi của họ, trực tiếp đi vào cổng kiểm tra an ninh.

….

Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống. Mới vừa mở máy lên Khương Tri Ngật đã gọi về cho Thư Dao ngay, cả đường bước chân vẫn không dừng, sắc mặt hời hợt, giọng nói thế mà đầy kiên nhẫn và dịu dàng, thấp giọng nói gì đó với người bên kia.

Triệu Trình đẩy vali, cứ lâu lâu liếc mắt sang nhìn Khương Tri Ngật. Đến khi ra khỏi sân bay, ngồi vào xe bảo mẫu rồi mà anh vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, vẻ hờ hững và lạnh nhạt trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ôn hòa, than âm trầm thấp.

Triệu Trình lặng lẽ cảm khái: Cũng hơn một năm rồi, sao mỗi lần tui đều bị ông chủ nhà mình và Thư nữ thần ngược tơi tả thế này?

Ôi, thật là muốn nói chuyện yêu đương quá đi.

Sau khi đến đoàn phim, Khương Tri Ngật nghỉ ngơi một ngày. Ngày hôm sau chính là nghi thức khai máy, kế đó chính thức bấm máy khẩn trương bận rộn quay phim.

Khương Tri Ngật được xem là nam chính duy nhất của bộ phim, lời thoại rất nặng. Phần lớn thời gian vào ban ngày, điện thoại do Triệu Trình giữ, trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại luôn thảo luận kịch bản với đạo diễn và diễn viên khác. Lúc không quay buổi tối sẽ ở khách sạn gọi điện cho Thư Dao, nói chuyện cả buổi với con. Mặc dù lúc đó rõ ràng không muốn cho anh đi, nhưng qua mấy ngày đã quên mất. Chỉ là vẫn nhận biết được Khương Tri Ngật, mỗi lần gọi video, nó sẽ huơ tay múa chân gọi bố, cái đầu nhỏ không ngừng nhích đến gần màn hình, hưng phấn nói chuyện ríu rít với Khương Tri Ngật.

Do đang quay phim, thời gian nghỉ ngơi rất quan trọng thế nên mỗi lần nói chuyện điện thoại với Khương Tri Ngật, Thư Dao sẽ cố rút ngắn thời gian lại, để hai bố con thấy mặt trò chuyện một lúc. Chờ bảo mẫu ôm cậu nhóc đi thì mới kể lễ mình nhớ anh, nói những lời quan tâm, thường thì không quá mấy phút, cô đã vội muốn tắt.

Lúc đầu Khương Tri Ngật nghĩ cô có việc gấp, sau đó mới hiểu là cô sợ chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mình. Làm diễn viên, ban ngày quay xong, buổi tối về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi, còn phải mất thời gian xem lời thoại cảnh quay vào ngày mai.

Thư Dao biết Khương Tri Ngật chuyên nghiệp thế nào, còn nghiêm túc với vai diễn của mình. Hẳn anh đã học thuộc lời thoại trước rồi, nhưng lúc nghỉ ngơi nhất định sẽ cầm kịch bản, phân tích nhân vật và lời thoại.

Khương Tri Ngật vừa đau lòng vừa không biết làm sao, Thư Dao rất kiên quyết với chuyện này, cuối cùng hai người thương lượng, mỗi tối gọi video cố định một tiếng đồng hồ, một tiếng sau hai người sẽ kết thúc cuộc gọi, ai làm việc nấy.

Bộ phim này của Khương Tri Ngật dự kiến quay đến hết tháng một năm sau, Thư Dao một mình tới thăm anh vài lần, vì thời tiết chuyển lạnh nên đầu mùa đông cậu nhóc bị cảm một lần, vì thế lúc Thư Dao đi không dẫn nó theo.

Sinh nhật Khương Tri Ngật ở tháng 12, năm ngoái thì dẫn cậu nhóc về nhà họ Khương ở lại vài ngày. Còn năm nay anh đang trong đoàn phim, vào ngày sinh nhật cũng đang ở đó.

Bề ngoài Khương Tri Ngật vẫn rất khiêm tốn, thậm chí lạnh nhạt. Người quen thuộc với anh cũng biết lúc làm việc anh không thích nói đến chuyện khác. Nên hôm sinh nhật anh, đoàn phim bắt đầu làm việc như ngày thường, nhưng có điều chỉnh lại cảnh quay của anh vào ngày đó, buổi chiều sớm kết thúc.

Đạo diễn có quen biết với anh, cười chúc anh sinh nhật vui vẻ, những nhân viên công tác khác cũng rối rít chúc mừng. Trong mắt Khương Tri Ngật chứa ý cười nhàn nhạt, lễ phép gật đầu đón nhận lời chúc của mọi người. Đoàn phim có đặt bánh ngọt mang đến phòng anh.

Buổi trưa Thư Dao đến khách sạn, cô luôn đợi anh ở đây. Mấy ngày nay nhiệt độ rất thấp nên Thư Dao không dẫn con theo.

Sau khi Khương Tri Ngật quay về, hai người cùng gọi video cho cậu nhóc một lúc. Sau đó Khương Tri Ngật vào phòng tắm tắm rửa, Thư Dao ngồi cạnh bồn tắm, đấm bóp vai cho anh, không quá mấy phút hai người đã lau súng cướp cò. Hôm nay đã hơn nửa tháng kể từ lần Thư Dao đến thăm trước đó, hai người cứ chậm rãi bày tỏ nỗi nhớ nhung tựa như không dừng được.

Sau khi xong xuôi, Khương Tri Ngật ôm Thư Dao ra, sấy khô tóc cho cô rồi hai người cùng nằm lên giường, Thư Dao vùi trong lòng anh, bàn tay Khương Tri Ngật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài tỏa mùi hương thơm ngát của cô.

Không gian rất yên tĩnh, rèm cửa kéo một nửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cả hai. Thư Dao có hơi mệt, tối hôm qua không ngủ ngon, sáng nay phải đến sân bay sớm. Cô hơi khép hờ mắt kể chuyện vui của cậu nhóc trong thời gian gần đây cho Khương Tri Ngật nghe, nói được một lúc thì ngủ mất.

Khương Tri Ngật ôm cô càng chặt hơn, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai người ngủ một giấc cho đến khi mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà màu cam đỏ rải ra khắp phòng. Hai người thoải mái thức dậy, tắm sơ qua rồi đi ăn bên ngoài.

Trước khi đến Thư Dao đã đặt phòng ăn xong hết, giống như những cặp tình nhân bình thường chúc mừng sinh nhật nhau, ung dung vui vẻ đi ăn tối, Thư Dao đã chuẩn bị quà sinh nhật đâu vào đấy, đó là một đôi găng tay. Hai người hôn nhau dưới ánh nến ngọt ngào, sau đó Thư Dao còn lấy quà con trai tặng cho bố ra, dĩ nhiên cậu hóc không hiểu sinh nhật là gì, tuy thế Thư Dao đã dạy nó.

Trước khi đến đây, Thư Dao có quay một video cho cậu nhóc. Nó ngồi trên ghế, mặc âu phục nhỏ, đeo một cái nơ xinh xắn. Nói từng tiếng một theo mẹ: “Bố, sinh, nhật, dui, dẻ.”

Bốn từ ‘sinh nhật vui vẻ’ cậu nhóc đọc có hơi trúc trắc, Thư Dao phải dạy thật lâu mới được như này. Kết quả cậu nhóc nói thế nào cũng không phát âm chính xác từ ‘vui vẻ’ được. Nhưng khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đó, còn kết hợp với âm thanh mềm nhũn, bất luận nói gì cũng đủ khiến lòng Khương Tri Ngật tan chảy.

Quay về khách sạn, Triệu Trình mang bánh ngọt mà đoàn phim đặt tới, cười hì hì nhìn Thư Dao kế đó chạy mất.

Thư Dao buồn cười đóng cửa lại. Cô phải giữ vóc dáng nên chỉ ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, còn là ăn chung với Khương Tri Ngật. Sau đó Khương Tri Ngật gọi điện cho Triệu Trình tới mang bánh ngọt chia cho những nhân viên công tác khác.

Triệu Trình vui vẻ nhận lệnh mang bánh rời đi.

Trên cái đĩa trắng nhỏ có đặt hai cái nĩa nhỏ. Thư Dao chậm rãi ăn, ghim một miếng bánh kem ăn từ từ, cô nuốt xuống cười nói: “Oa, ngon quá.”

Khương Tri Ngật cũng đang ăn bánh ngọt, nghe Thư Dao nói thế thì nhìn cô…trên đôi môi màu đỏ của người phụ nữ dính chút kem, ánh mắt lấp lánh, giống như những vì sao trên trời, sáng ngời chói mắt, khiến anh mê muội.

Khương Tri Ngật cúi người kề sát vào cô, thanh âm khàn khàn: “Thật không.”

Thư Dao đưa lưỡi liếm một vòng trên môi, nói: “Thật ạ.”

Khương Tri Ngật cúi đầu, “Vậy để anh nếm thử xem.”

Kế đó hôn lên đôi môi dính kem của cô, hương kem ngọt liệm lan ra giữa răng môi. Khương Tri Ngật kiên nhẫn và dịu dàng thưởng thức kem trên môi cô.

Giây phút đó làm Thư Dao kinh ngạc, cô cong mắt, ôm cổ anh, nhắm mắt cùng anh ‘thưởng thức’ bánh kem.

Mấy phút sau, Khương Tri Ngật đứng dậy, cúi đầu nhìn cô cười nhận xét: “Ừm, đúng là rất ngon.”

Thư Dao đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh nước, trên môi cô giờ đã sạch sẽ không còn dính chút kem nào.