Thân Vương Vô Tình

Chương 13: 13 Ám Sát Lần 3 - Gậy Ông Đập Lưng Ông

Từ trong lều, Lạc Cẩm đi ra với vẻ mặt hốt hoảng, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm, không những thế nàng ta còn kéo người canh giữ lều cạnh đó, hỏi dồn dập.

Hoài Thanh thấy vậy thì đi tới.

" Lạc phu nhân, có chuyện gì sao?"

Lạc Cẩm thấy hắn thì mặt mày vui mừng, nhanh lời đáp: " Liễu Yên muội muội lúc nãy bảo đi dạo xung quanh đây, nhưng hai canh giờ rồi vẫn chưa thấy trở về.

Hoài đại nhân xem..."

" Liễu phu nhân?"_ Hoài Thanh nhíu mày, hắn bỗng nhớ đến lời căn dặn của vương gia lúc nãy.

" Nếu trong đám nữ nhân kia, bất chợt có kẻ nào mất tích, ngươi phải mang quân vào rừng tìm ta ngay."

Lạc Cẩm thực ra không phải lo lắng cho nữ nhân kia, nàng ta chết càng có lợi, bớt đi một kẻ tranh giành vương gia với mình.

Nhưng ít nhất cũng phải đánh tiếng với Hoài đại nhân.

Lạc Cẩm còn muốn tỏ vẻ lo lắng đến nỗi khóc lóc sướt mướt thì đã thấy Hoài Thanh bất ngờ điều động binh lính, hắn đáp người lên ngựa rồi cấp tốc chạy vào rừng.

Lạc Cẩm chớp chớp mắt không ngừng, suy nghĩ mù mờ.

Từ lúc nào tìm kiếm một di nương mà phải vội vã như vậy, còn là đích thân Hoài đại nhân tìm kiếm nữa chứ.

*

Con ngựa vẫn trong trạng thái mất khống chế, cuối cùng Sở mạc Vân Phong dứt khoát xuống ngựa.

Hắn đánh ngựa về theo hướng đóng lều trại kia, nhưng lúc hắn vừa quất mạnh roi vào mông ngựa, ngựa chạy khuất trong làn sương dày, không bao lâu lại nghe thấy tiếng hí dài.

Có vẻ đã chết.

Sở Mạc Vân Phong không nhìn thấy phương hướng nhất định, sương mù vẫn bao quanh hắn, mùi hương kia càng ngày càng nồng.

Hắn nhíu mày, vẫn điệu bộ trấn tĩnh nghênh đón kẻ địch, cao giọng nói.

" Nếu các hạ có bản lĩnh thì có thể mặt đối mặt với bổn vương, cần gì dùng đến thủ đoạn như vậy."

Một tràng cười êm tai vang lên, nhưng trong lúc này nghe vào càng quỷ dị.

Kết thúc tràng cười là một giọng nói không rõ nam hay nữ.

" Nếu ta có bản lĩnh cũng sẽ không tốn sức dùng đến thủ đoạn này.

Ta chính là đánh không lại vương gia."

Nghe đối phương nói vậy nhưng Sở Mạc Vân Phong không lấy gì kinh hỉ, thậm chí hắn còn cảnh giác nhìn xung quanh hơn.

Sương mù càng ngày càng dày, đến khi không còn nhìn thấy cảnh vật xung quanh thì hắn nhất quyết đứng im, tập trung lắng nghe động tĩnh.

Thính giác của hắn vô cùng tốt, dù là tiếng xào xạc nhỏ nhất cũng có thể phát giác ra.

Một tiếng động không lớn lao đến từ phía đông, hắn dùng roi ngựa đánh mạnh về phía đó, nhưng lại là người rơm, hắn xoay người quật mạnh hướng bên phải, vẫn là người rơm, đánh sang bên trái cũng là người rơm.

Sở Mạc Vân Phong nhắm mắt lại, lắng nghe kĩ thì có tiếng động lớn đang áp sát đằng sau, hắn mở mắt ra, dùng khinh công bật người lên, kéo được một cánh tay phía trên xuống.

Mộc Như Châu tập kích trên đỉnh đầu hắn, không ngờ vẫn bị phát hiện, lộn nhào một vòng cuối cùng bị hắn đè dưới thân.

Nàng vùng ra mấy lần không thành, cuối cùng mắt đối mắt với hắn.

Sở Mạc Vân Phong nhìn nữ tử đeo mặt nạ sói dưới thân, hắn dứt khoát bỏ cái mặt nạ phiền phức đi.

Khi nhìn thấy dung mạo thật của nàng, hắn nhoẻn miệng cười.

" Mỹ nhân, bổn vương đắc tội gì với nàng mà năm lần bảy lượt cứ đòi mạng ta."_ Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vào má nàng, điệu bộ vô cùng thân thiết.

Mộc Như Châu nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười quyến rũ: " Tiểu nữ vì quá ái mộ vương gia, muốn dùng cách này tiếp cận người thôi."

" Phải không? Với nhan sắc mỹ miều này của nàng thì không cần vòng vo thế, trực tiếp lên giường cùng bổn vương không phải nhanh hơn sao?"_ Hắn thấy nàng vẫn cứng họng như vậy, lạnh giọng xuống: " Nói đi, ngươi đã cho thuốc gì trên y phục của ta."

Mộc Như Châu thấy sắc mặt hắn thay đổi nhanh như chong chóng, nàng cũng không tiếp tục giả vờ nữa, mày nhướng lên.

" Vương gia không phải nên hỏi thuốc giải trước sao?"

Thứ nàng bôi trên y phục của hắn không phải là thuốc độc, đấy là dược liệu chỉ cần tiếp xúc với da thịt sẽ khiến kẻ đó rơi vào trạng thái tạm thời tê liệt các giác quan, nhưng không hề ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là được.

Còn độc mà hắn trúng chính là mê hương nhìn như sương mù kia, đó là độc Hoàn Cốt.

Và độc này rất khó điều chế thuốc giải.

" Ngươi tưởng bổn vương không biết độc mình trúng phải sao? Thứ bổn vương quan tâm chính là dược liệu bôi trên y phục."_ Sở Mạc Vân Phong nheo mắt nhìn nàng.

Mộc Như Châu nghe vậy thì khẽ à một tiếng, cười cười: " Chỉ là dược liệu ta rảnh rỗi chế ra, nó chỉ làm cho các giác quan của ngài không được nhạy bén như trước thôi."

Thảo nào! Ngay từ đầu hắn không phán đoán được điều bất thường, tất cả chỉ vì một loại độc do nữ tử này rảnh rỗi làm ra.

Nghĩ đến đây hắn liền siết chặt cổ người dưới thân, ánh mắt toát ra hàn băng.

Biết hắn có thể một phát bẻ cổ mình, Mộc Như Châu giả vờ vũng vẫy như cá mắc cạn, nhân lúc hắn sơ ý thì định rút lấy ám khí bên hông.

Nhưng hắn bất chợt cúi người xuống, trong vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Sở Mạc Vân Phong cư nhiên hôn nàng.

Lưỡi của hắn như thuồng luồng hướng nàng đoạt tới, nàng rùng mình vì ghê tởm, trong đầu bỗng nhớ đến đêm qua hắn còn thác loạn với nữ nhân khác, càng nghĩ nàng càng giãy giụa mãnh liệt mà quên mất phải rút ám khí giết chết hắn.

Kẻ khống chế, người vùng vẫy, cứ thế náo loạn một hồi trên bùn đất, lăn tới lăn lui, cuối cùng nàng cũng vùng ra được.

Mộc Như Châu lăn một vòng cách xa hắn, tóc búi gọn giờ bung xõa ra, khiến gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn càng nổi bật.

Nàng thở hổn hển, lấy ống tay áo ra sức chùi miệng, căm phẫn nhìn Sở Mạc Vân Phong đang nhếch miệng cười đắc ý kia.

Mộc Như Châu bỗng dưng nghẹn họng, đưa mắt nhìn hắn, nàng cảm nhận được vị thuốc lạ trong cổ họng mình.

Hắn thế nhưng...!

Sở Mạc Vân Phong chỉnh lại tư thế ngồi, biết nàng cũng đã phát giác ra, hắn cười lạnh.

" Từ đầu đến cuối toàn bắt nạt bổn vương.

Mỹ nhân, đừng tưởng mỗi mình nàng biết hạ độc.".