Tháng Chín Gió Về

Chương 14: 14 Phần Đầu

Thẩm Mặc Lam y bí bách lắm rồi, nên mới đến Phong trang.

Dẫu vậy, chính y cũng không chắc.

Lần đầu y ghé trang viên này mà.

Sau khi Phong Vô Ngân nghe y đã đến Phong trang, hắn vội chạy qua đại đường đón khách, vẻ mặt rạng rỡ.

Lúc ấy, y thẳng thốt, lâu rồi y không thấy mặt hắn mừng đến vậy.

Nhưng y nhớ đến Trần Thiếu Thanh hôn mê mãi chưa tỉnh, bèn cúi đầu giải thích lý do vì sao y ghé đây, vội vàng khẩn cầu hắn xem liệu hắn có cách cứu Thiếu Thanh không.

Hắn thấy y gấp gáp đến vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn không biết nên làm gì tiếp theo.

Hắn do dự một lúc.

– Mặc Lam, huynh bình tĩnh cái đã… Lỡ có cách thật thì sao… Lúc mẫu thân đệ còn sống, người có nhiều loại sách cổ ghi lại ít… – Hắn không biết nên dùng từ như nào nữa, rủ mắt nhìn y.

Lâu rồi y không được nghỉ ngơi cho ổn, tơ máu giăng đầy mắt y, hắn mấp môi, vẻ mặt hắn xìu xuống.

Y nghe “lỡ có cách” mà mừng:

– Đa tạ… Chỉ cần cứu được hắn, ngươi muốn gì cũng được.

– Gì cũng được sao… – Hắn cúi đầu, mỉm cười, hân hoan tràn dưới đáy mắt hắn.

Y không để ý.

Y chỉ quan tâm đến Thiếu Thanh vẫn đang hôn mê.

Với lại, lâu rồi y cũng không nghỉ ngơi tử tế nên y rất mệt.

Vừa nghe hắn chịu giúp, cõi lòng căng như dây đàn của y thả lòng, y như muốn khuỵu xuống luôn vậy.

Hắn sắp xếp phòng ở tạm thời cho y và gã trong trang viên.

Y nhìn hắn quan sát biểu hiện bên ngoài của Thiếu Thanh, rồi tự kể thêm vài chuyện y biết cho hắn nghe.

Y thấy hắn nhíu mày suy tư, lòng y nhẹ nhõm hẳn.

Hắn ngẫm một lúc, chợt dời mắt, nhìn y, hỏi y:

– Nếu đệ… như này, Mặc Lam huynh cũng sẽ lo lắng đến vậy sao?

Y không ngờ hắn còn nghĩ đến chuyện đó, cau mày gắt hắn:

– Ngươi… Lúc nào rồi mà ngươi còn đùa bỡn ta.

Nghe thế, hắn mỉm cười.

Mấy ngày sau, y cũng không gặp lại hắn.

Nghe lão quản gia nói trang chủ của lão nhốt mình trong thư phòng, chẳng buồn ăn uống, bỗng y cũng lo theo.

Y thầm nghĩ, giờ mà hắn muốn thứ bảo vật tuyệt thế nào, y cũng sẽ lùng sục hết đời này để tìm giúp hắn.

Lần tiếp theo hắn cho người gọi y đến thư phòng gặp hắn.

Chân mày hắn giãn ra, tuy tơ máu lan khắp mắt hắn, nhưng tâm trạng hắn tốt lắm, hắn phấn chấn sai người gọi y đến nhanh một chút.

Khi y đến, trên bàn là đủ loại thức ăn nhẹ, đa dạng sắc màu, dáng hình phong phú.

Bàn này chỉ có hai người y với hắn, thật quá hoang phí mà.

Y nhắc thẳng:

– Chuyện Thiếu Thanh…

– Mặc Lam nếm thử miếng xá xíu này xem, xôi nữa… do đệ… ban bếp trong trang viên chuẩn bị đấy, đệ nghĩ huynh sẽ thích.

Mấy ngày nay huynh cũng ăn không ngon miệng ha.

– Hắn nhẹ nhàng cắt lời y.

Y cau mày, đinh nói thì thấy ánh mắt màu hổ phách sáng rực kia, tay y bất giác nhấc đũa, gắp đồ ăn.

– Ngon thật… – Vỏ xá xíu mềm, nhân thịt tươi ngon, ăn chung với xôi thì hết xẩy.

Đôi mắt hắn cong tít, hắn cười.

Trong thời gian này y cũng chịu khổ không ít.

Y ăn một hơi là hết một bàn thức ăn nhẹ này.

Ăn xong thì sực nhớ tới chuyện của Thiếu Thanh, bèn hỏi:

– Thiếu Thanh…

– Đệ tìm được cách rồi… – Hắn không cười nữa, hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt y – Huynh đồng ý với đệ một chuyện, đệ chấp nhận cứu Thiếu Thanh.

Chợt y ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, mặt mày mừng rỡ:

– Chuyện gì?

Hắn nhìn y chăm chú, hơi ngừng một chút, rồi lạnh nhạt.

– Ở bên đệ… đến khi độc tố trong người Trần Thiếu Thanh rã hết.

Ánh mắt mừng rỡ của y biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không dám tin, chán ghét hắn.

Hắn lơ đi, cười nhạt:

– Trong khoảng thời gian này không được gặp Trần Thiếu Thanh.

Chính đệ sẽ cứu chữa y, rồi trả tự do cho huynh.

Y không ngờ đây là điều kiện trao đổi mà hắn đưa ra, y ngây người tại chỗ.

Hắn nhướng mày:

– Không muốn? Thế thôi.

Đệ cũng không ép huynh được.

Lại một lúc im ắng.

– Không, ta chấp nhận.

– Ánh mắt y bén tựa dao, nhìn hắn lạnh lùng – Không ngờ Phong thiếu trang chủ lại để mắt đến tại hạ, sao tại hạ lại không muốn cơ chứ?

Hắn khẽ cười.

Y muốn hất cái bàn này, rồi bỏ đi.

Thế mà hắn lại nhắc y:

– Thế huynh đừng quên huynh là tình nhân của đệ rồi, một ngày ba bữa chớ quên ngồi ăn với đệ.

Y cười mỉa.

Y biết thừa hắn giữ y như giữ của từ nhỏ, không ngờ lớn tồng ngồng vậy rồi mà hắn vẫn giữ y, dùng cách chà đạp lòng tự tôn y đổi lấy mạng người… để kiểm soát y.

Song y chẳng nói gì, chỉ phất tay áo, rời khỏi phòng.

Miệng y chấp nhận.

… hành động lại kháng cự hắn.

Biết ngay mà.

Phong Vô Ngân cúi đầu, nhìn đống cơm thừa canh cặn trên bàn, ánh mắt hắn tối sầm.

Khoảng thời gian sau đó, đối với y mà nói, ấy là khoảng thời gian hỗn loạn, mê muội, ức chế… và mục rữa.

Mấy tháng đầu, hắn còn có hứng với chuyện y làm tình nhân của hắn: hắn chăm y từng li từng tí.

Một ngày ba bữa, hỏi han ân cần.

Hắn thuê người may vài bộ vừa với thân y mà hợp đồ hắn mặc, từ trang phục, mũ nón, tất giày.

Ngoài hợp từng dáng áo dạng nón với đồ của hắn, thì hoa văn điểm trên trang phục cũng xứng, như đồ tình lữ với nhau vậy.

Y chưa bao giờ khước từ.

Y nợ hắn tính mạng Thiếu Thanh, dẫu thái độ y xa cách vạn dặm.

Bấy lâu nay, y quen hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp dân nghèo.

Kể cả khi người trúng độc nặng trước mắt y không phải là Trần Thiếu Thanh mà là bất kì ai, y cũng sẽ dốc sức cứu họ.

Y không phải là Bồ Tát hạ phàm, chỉ là y miệng cứng lòng mềm, làm nhiều việc tốt trong giang hồ là ý niệm thuở nhỏ của y, vì y hiểu mạng người quý giá đến nhường nào.

Y cứ ngỡ hắn sẽ đòi vàng bạc châu báu trù phú, hoặc hắn khách sáo cần lòng trượng nghĩa như nữ hiệp trong giang hồ, thế thì y chẳng ngạo núi đao biển lửa mà dốc sức trao hắn.

Y thật sự, thật sự chán ghét cái việc hắn đem tính mạng của Thiếu Thanh để giới hạn y.

Cuộc trao đổi này – với y mà nói – chính là sỉ nhục y.

Về tiếng, y trở thành tình nhân bên gối hắn.

Quanh đi quẩn lại cái trang viên này chỉ nghe Phong trang chủ uy nghiêm, lẫm liệt, còn y bị giam lỏng ở nơi mỹ lệ này, lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm.

Hắn sợ y lén gặp Thiếu Thanh, nên hắn sắp xếp cả đống người dõi theo y, cho dù võ công y cao cường đến đâu, cũng không đấu lại đám ảnh vệ của hắn.

Chuyện y có thể trả miếng uất hận này – chính là thái độ và… hành động.

Thái độ ấy à, thoạt trông y theo mọi mệnh lệnh của hắn, thực chất y khước từ hắn mãi, thậm chí y chẳng buồn nhìn hắn nữa.

Y thầm thề với lòng, y sẽ không vì dáng vẻ yếu ớt, tủi hờn bất chợt của hắn mà mềm lòng, bao dung hắn.

Còn miếng hành động của y – y ra sức lăn lộn hắn.

Đó là lúc duy nhất chỉ có hắn và y, ảnh vệ bị hắn đuổi hết đi.

Y có thể mặc sức mà thô bạo với tấm thân trắng như ngọc trai này, phát tiết dục vọng cô đọng trong nhiều năm với hắn.

Hắn ấy à, dù đau hắn vẫn cắn môi chịu đựng – chính biểu cảm này khiến y đạt được khoái cảm trả thù.

Dần dà, không biết hắn lẳng lơ bẩm sinh hay sao, cơ thể hắn uốn éo theo từng nhịp chuyển động của y, y phẫn nộ, nhưng y thấy cảm giác giao lưu này khang khác, mặt y trầm xuống, thậm chí y còn mắng hắn phóng đãng trên giường cho ai xem.

Hắn lại chẳng màng lời mắng chửi của y, còn hùa theo đó mà chọc y, khiến y càng lúc càng tức giận.

Y không muốn thừa nhận rằng y thật sự đạt được khoái cảm trong gần ba thập kỉ của đời y, khi rong ruổi trên người hắn, khiến y càng ăn càng thèm.

Bỗng một ngày tháng Năm nào đó, y nhận ra ảnh vệ quanh người y thưa dần, có những lúc chẳng có ai dõi theo y nữa.

Thái độ của hắn chậm rãi đổi thay: lúc trước hắn bạo dạn trêu y trắng trợn, tầm này hắn thường lảng tránh ánh mắt của y, thi thoảng có những lúc hắn chưa kịp kiểm soát ánh mắt – ánh mắt hắn lúc ấy buồn bã khiến lòng y bực bội.

Y cũng không muốn để ý quá nhiều đến việc thái độ hắn tự diễn biến tự chuyển hóa như vậy đâu, chuyện này liên quan gì đến y chứ.

Mọi thay đổi của hắn trong mắt y là dối trá, là bày trò.

Y cảm thấy, sau khi y mềm lòng với hắn, hắn sẽ lại sỉ nhục y gấp bội, khiến y trở tay không kịp..