Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 95

Edit: Mimi - Beta: Chi

****

Phủ Thái tử phải tuyển người hầu một lần nữa. Do nguyên nhân sức khỏe, Hàm Sênh không vội đi tìm Hà Nhĩ Mịch. Hắn hết sức kiên trì dưỡng bệnh, nhưng có lẽ vì là lần đầu giết người, nên đôi khi hắn vẫn cảm thấy tinh thần hoảng hốt.

Trạm Trinh ngồi bên giường đút thuốc cho Hàm Sênh, nói: "Vất vả lắm mới khỏe lên, giờ lại gục mất rồi. Thích Tư Nhạc kê rất nhiều thuốc, ngẫm lại ngươi có thấy khổ không?"

Hàm Sênh lườm hắn: "Ngươi trách ta đấy à?"

"Trách ngươi đấy." Trạm Trinh tiếp lời: "Ta đã bảo ngươi không cần để chuyện này đè nặng lên người mình. Ngươi xem hắn xấu xa biết bao nhiêu, năm lần bảy lượt sinh sự ở Đại Tấn. Dù sao cũng là người Lương, chẳng lẽ hắn không hề cân nhắc đến việc mình làm? Cả hôm cầu phúc nữa, hắn để mặc ngươi bị vạch trần trước mặt bàn dân thiên hạ, căn bản là muốn khiến ngươi tứ cố vô thân... Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi lo ta sẽ tổn hại tinh thần vì hắn à?"

"Ta chỉ lo ngươi thật sự coi mọi chuyện là lỗi của mình. Hắn cố tình tìm chết ngay sinh thần của ngươi, nguyên nhân chính là muốn ngươi nhớ đến hắn. Hắn có thật sự đáng thương không? Ta nói, hắn không hề đáng thương, hắn đang lợi dụng sự thiện lương của ngươi đấy."

"Ta biết." Hàm Sênh một hơi uống hết bát thuốc, nhưng vì thuốc quá đắng nên lại cầm ống nhổ phun ra. Trạm Trinh vội vươn tay đỡ, lau miệng cho hắn, lại đút thêm một viên thuốc vào miệng rồi mới để hắn tựa vào ngực mình, nói: "Được rồi được rồi, đừng nhớ đến Tần Dịch nữa."

Hàm Sênh vã đầy mồ hôi lạnh, yếu ớt dựa vào lòng Trạm Trinh, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không nhớ hắn, chỉ là cảm thấy hơi thổn thức. Nói chung tâm trạng của ta hiện giờ rất phức tạp... Tần Dịch là nhi tử của Tần Thao, vốn nên là một mãnh tướng gan dạ kiên cường, đủ mưu đủ dũng chẳng kém ai, nhưng tiếc thay..."

"Tiếc thật, người thế mà lại bị thần kinh." Trạm Trinh vỗ vai Hàm Sênh. Hắn thật sự không hề cảm thông cho Tần Dịch. Người nọ thủ đoạn cực đoan, bức Hàm Sênh đến bước đường cùng, trước khi chết còn muốn đổ toàn bộ sai lầm lên đầu Hàm Sênh. Đối với người mình thương mà còn như thế, với người khác lại càng là một tai ương.

Nếu có thể, hắn không muốn nhắc một chữ nào về Tần Dịch trước mặt Hàm Sênh. Trong lòng hắn cứ luôn có một cái gai, Hàm Sênh thế mà lại khóc vì tên kia, đúng là bị quỷ ám ma nhập. Nhưng hắn không thể nói. Hắn sợ Hàm Sênh sẽ luẩn quẩn trong lòng.

Thuốc thật sự rất đắng, mấy ngày nay Trạm Trinh đã dùng đủ mọi biện pháp để Hàm Sênh uống thuốc, nhưng hắn vẫn phun ra gần hết.

Tình trạng nôn ọe của Hàm Sênh trở nặng, ăn gì cũng ói, sức khỏe vốn yếu nay lại suy giảm với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khiến Trạm Trinh hết sức đau lòng.

Cùng vì nguyên nhân này, Hoàng hậu đã tự xuống bếp. Nhưng Hàm Sênh vẫn chẳng thể nuốt trôi đồ ăn được đưa tới.

Trạm Trinh cảm thấy hắn bị cái chết của Tần Dịch ảnh hưởng, song thật ra không phải như thế. Nhiều ngày trôi qua, Hàm Sênh đã nghĩ rất rõ ràng, hắn không thích Tần Dịch, đương nhiên sẽ không đau buồn đến mức ảnh hưởng bản thân. Với hắn mà nói, việc Tần Dịch chết chỉ là chuyện râu ria.

Ngày hôm đó, Trạm Trinh mang tới một tin tức tốt. Hàm Thương tự tay viết thư, nói đã về đến Đại Đô, mọi việc đều đã sắp xếp thỏa đáng, vết thương của Phụ hoàng cũng không có gì đáng ngại, thuận tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hàm Sênh.

Lúc này, tinh thần của Hàm Sênh mới khá hơn một chút. Hắn bảo Trạm Trinh bế mình tới trước bàn. Sau khi đặt Hàm Sênh xuống, Trạm Trinh xoay người định tránh đi nhưng lập tức bị người kia giữ lại. Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh, nói: "Giữa ta và ngươi đã chẳng còn gì để giấu diếm, ngồi xuống đi."

Từ cuộc tâm tình sau cái chết của Thái hậu, Trạm Trinh bỗng ý thức được tiểu ma ốm thật sự mở lòng với mình. Hắn ngồi xuống ôm Hàm Sênh, nhìn người nọ cầm bút viết thư hồi âm, bảo ca ca nhanh chóng thu phục thành Chập Long, tránh cho Tần Dịch thứ hai xuất hiện.

Chữ của Hàm Sênh rất đẹp, nhưng sức lực lại không có bao nhiêu, viết vài chữ đã mệt mỏi đến ngả nghiêng xiêu vẹo. Trạm Trinh nói: "Ngươi nghĩ xem muốn viết những gì, cô gia viết giúp ngươi."

Hàm Sênh cong mắt, đáp: "Được."

Hai người thay đổi vị trí, Trạm Trinh hỏi: "Muốn viết cái gì?"

"Tiếp theo là hỏi thăm sức khỏe mọi người."

"Ngươi viết thư lại không hỏi thăm trước mà đề cập luôn đến quốc sự à?"

"Ta quên." Hàm Sênh đẩy hắn: "Ngươi mau viết đi."

Nét chữ của Trạm Trinh không giống nét chữ của Hàm Sênh, nên chắc chắn Hàm Thương sẽ nhận ra ngay. Trạm Trinh vừa viết vừa hỏi: "Hỏi thăm xong thì sao? Có phải đến phần báo bình an không?"

Người bên cạnh bỗng lặng đi trong giây lát. Trạm Trinh nghiêng đầu, thấy gương mặt trắng trẻo của đối phương hiện lên một vệt ửng hồng, sửng sốt: "Sao thế? Lại khó chịu à?"

"Không..." Hàm Sênh vặn ngón tay, ấp úng nói: "Ta... ta đang nghĩ... có nên nói với bọn họ chuyện... bé con không."

"Chuyện này Phụ hoàng đã phái người đưa tin rồi, khoảng hai ngày nữa sẽ đến nơi."

Hàm Sênh trừng mắt: "Từ bao giờ, sao ngươi không nói với ta?"

"Nói ngươi cũng không cản được. Phụ hoàng vui muốn chết, muốn Phụ hoàng ngươi cũng vui theo."

"Vui cái gì! Phụ hoàng ta nhận được tin, không cảm thấy bị sét đánh trúng đầu mới là lạ! Hắn đâu phải không biết ta... Ngươi..." Hắn đánh Trạm Trinh: "Phụ hoàng ngươi thật biết rước thêm phiền!"

"... Chuyện này đành tính lên đầu ta vậy." Trạm Trinh bất đắc dĩ, giữ tay Hàm Sênh, nói: "Thực ra thư Phụ hoàng ta viết chưa chắc người nhà của ngươi đã tin. Không chừng bọn họ còn nghĩ chúng ta hợp mưu lừa Phụ hoàng ta nữa đấy. Giờ ngươi viết mới thật sự là sấm sét giữa trời quang."

"Thế... chưa báo vội?"

"Ít ra cũng nói là có tin vui đi. Sớm muộn gì bọn họ cũng biết. Có khi Phụ hoàng Mẫu hậu ngươi đều nghĩ là ngươi mang thai giả không chừng."

Hàm Sênh giương mắt nhìn hắn. Trạm Trinh sờ mặt: "Sao, trên mặt cô gia có hoa à?"

"Không." Hàm Sênh cười nói: "Ta cảm thấy bây giờ ngươi đã khác trước rất nhiều."

"Khác thế nào?"

"Săn sóc, quan tâm, tinh tế."

Trạm Trinh buông bút, do dự. Hàm Sênh phỏng đoán: "Chẳng lẽ vì hôm đó ta hung dữ với ngươi?"

"Đương nhiên không phải." Trạm Trinh vươn tay kéo Hàm Sênh ngồi lên đùi mình, nhíu mày, úp mặt vào ngực hắn, nói: "Thực ra lòng cô gia vẫn có chút lăn tăn."

"Lăn tăn gì?"

"Cô gia vẫn cảm thấy, ngươi luôn đặt Đại Lương ở trước cô gia, lý tính lớn hơn cảm tính, cảm thấy... ngươi không yêu cô gia nhiều... Cả lần ngươi sai Tần Dịch truyền tin nữa, ngươi... chắn đạn cho nam nhân khác ngay trước mặt tướng công mình... cô gia thực sự có vướng mắc trong lòng."

Hàm Sênh chớp mắt: "Chẳng phải ta đã giải thích với ngươi rồi sao, đó là vì ta muốn hắn truyền tin."

"Lý trí là lý trí, cảm xúc là cảm xúc, dù sao cô gia cũng thường hành động theo cảm tính mà."

Hàm Sênh cố ý nói: "À, thì ra trước kia ngươi vẫn luôn cảm tính với ta."

"Sao ngươi lại không nắm được trọng tâm như vậy?" Trạm Trinh nhéo mặt Hàm Sênh, lại thấy mình hơi nặng tay nên hôn một cái, nói: "Nói chung, trước kia cô gia cảm thấy, trong lòng ngươi cô gia luôn xếp sau cùng... Nhưng ngày đó, ngươi đẩy cô gia để xông lên đón kiếm, cô gia..." Ngừng một lát, hắn lại vùi mặt vào ngực Hàm Sênh, rầu rĩ nói: "Hóa ra cô gia cũng có thể đứng trước sinh mệnh của bản thân ngươi."

"Cảm động à?" Hàm Sênh không nhịn được bật cười. Hắn vuốt tóc Trạm Trinh, nói: "Thực ra, chủ yếu là ta muốn giết hắn để lập công trước mặt Phụ hoàng ngươi, chẳng liên quan gì đến ngươi đâu."

Trạm Trinh ngẩng đầu, để lộ vành mắt đỏ hoe nhưng vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc: "Ngươi có thể đừng phá hỏng không khí như thế được không?"

Hàm Sênh bật cười, hôn Trạm Trinh: "Ai nỡ trợn mắt nhìn người mình yêu bị thương chứ? Ngươi là nam tử, ta cũng vậy, ngươi muốn che chở ta, ta cũng muốn bảo vệ ngươi."

Khóe mệnh cong lên nhưng lại bị Trạm Trinh cố tình mím lại. Hắn tiếp tục hỏi bằng vẻ mặt lạnh tanh: "Thật không?″

"Đương nhiên." Hàm Sênh mềm giọng nói: "Ngươi không thay lòng, ta cũng sẽ không thay lòng."

Trạm Trinh giả ngầu trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được hôn lên đôi môi Hàm Sênh: "Vậy cô gia sẽ nói cho ngươi một tin tức tốt."

"Nói nghe xem nào."

"Thực ra cô gia định nói vào tối hôm sinh nhật ngươi, nhưng cuối cùng lại không kịp." Lúc ấy Hàm Sênh đã đặt chân sang bên kia Quỷ môn quan, nếu không có thần dược cứu mạng của Thích Tư Nhạc, chỉ sợ đã không còn nữa.

Ánh mắt Hàm Sênh bỗng càng thêm dịu dàng: "Có thể được ngươi coi là lễ vật, nhất định phải cực kỳ tốt."

"Nhưng trước mắt vẫn không cho ngươi xem được, chỉ có thể nói để ngươi vui một chút thôi."

Hàm Sênh càng chờ mong: "Rốt cuộc là cái gì?"

Trạm Trinh vươn tay, lấy một tấm bản đồ ra khỏi ngăn kéo. Hàm Sênh nhìn thấy một con đường thông từ Tấn quốc đến Nam Lương. Hắn trợn tròn con mắt. Trạm Trinh chỉ vào một chỗ trên đó, nói: "Nơi này cô gia đã từng đi qua, vô cùng hoang vu hẻo lánh. Bên kia là núi Bình Nhạc ngăn cách hai nước Tấn – Lương. Còn chỗ đó là thành Nam Dương của Lương quốc. Cô gia muốn làm một con đường bắt đầu từ đây, băng qua hoang mạc, vượt núi Bình Nhạc, thông thẳng đến Nam Lương. Có con đường này, cưỡi ngựa tốc hành từ Bắc Tấn về Nam Lương chỉ mất sáu ngày, ngươi yếu ớt ngồi xe ngựa cũng chỉ cần khoảng hai chục ngày thôi."

Hắn nhìn về phía Hàm Sênh, tiếp tục nói: "Để phòng ngừa có người lợi dụng con đường này khơi mào thị phi giữa hai nước, cô gia quyết định xây một tòa thành ở đây. Trong vòng mười năm, nó nhất định sẽ trở thành thương thành lớn nhất, tiện cho việc thông thương hai miền Nam - Bắc, tương lai còn có thể phát triển ra cả bốn phương."

"Ngươi nói rất đúng, muốn lưu danh thiên cổ cũng không nhất thiết phải chinh Nam phạt Bắc. Khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp, tạo ra một thời thịnh thế phồn vinh, cũng có thể coi là một bậc Đế vương vĩ đại."

Hàm Sênh im lặng thật lâu.

"Choáng à?" Mãi không thấy người kia lên tiếng, Trạm Trinh chọc nhẹ lên má đối phương: "Sau này có thể thường xuyên về thăm phụ mẫu, thế mà ngươi vẫn không vui?"

Hàm Sênh bỗng ôm chầm lấy hắn. Trạm Trinh cảm nhận được sự kích động của đối phương, bỗng hơi hoảng hốt: "Làm sao, làm sao vậy?"

Hàm Sênh sụt sịt, một lúc sau mới nói: "Cảm động."

"... Thực ra không chỉ vì ngươi, chủ yếu là ta muốn tạo phúc cho dân chúng."

"Ngươi nhắc lại lần nữa."

"Chủ yếu là vì ngươi, tạo phúc cho dân chúng là nhân tiện."

- --

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sênh Sênh: Cảm động.

Lược Lược: Từ từ mà cảm, đừng nóng vội.