Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 11: Chương 11

Chào mọi người, ta là không muốn làm việc chỉ muốn hưởng thụ Tưởng Lạc Vân.

Hiện tại ta đang đối diện với sư đệ Lý Giới trong im lặng.

Ta rất muốn nói với hắn là ta muốn quẳng gánh không làm, thế nhưng ta lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Lý Giới chờ nửa ngày, phát hiện ta không có ý định nói chuyện bèn nói: "Sư huynh, đệ còn lo lắng sư huynh mặc nữ trang sẽ có sơ hở, bây giờ xem ra là đệ nghĩ nhiều, thật không ngờ sư huynh dùng giọng nữ nói chuyện đúng thật là dễ nghe."

Ta nói: "Ừm ừm ừm ừm, yên tâm đi giao cho ta nhất định sẽ không có vấn đề gì", sau đó bắt đầu uống trà điên cuồng.

Lý Giới lại nói: "Có điều lúc sư huynh căng thẳng trái cổ sẽ lộ ra, vẫn nên chú ý một chút mới được."

Ta lại "Ừm ừm ừm ừm", ám chỉ hắn đi mau.

Lý Giới châm trà cho ta, hỏi ta không có gì muốn nói với hắn sao? Ta nói: "Nếu ngươi không đi Trương Trùng Cửu tới còn tưởng rằng ta và ngươi có cái gì đó, đến lúc ấy hắn tức giận đập chết ta thì làm sao đây?"

Lý Giới cười, hắn nói: "Có đạo lý."

Sau đó hắn lập tức bỏ đi.

Ta áp lực nặng nề, trằn trọc nửa ngày mới quyết định tiếp tục thúc đẩy kế hoạch, moi từ trong miệng Trương Trùng Cửu ra càng nhiều bí mật của Long Tiêu Bảo Kiếm càng tốt.

Quý vị thân mến! Tuyệt đối không được cho ta là loại người không có ý chí kiên định! Ta chính vì ý chí quá không kiên định mới đi lên con đường này! Mấy năm trước, trên đường cầm tiền đi mua nước tương, ta bị một kẻ lừa đảo bán đại bảo kiếm ngăn lại, hắn nói vừa thấy đã biết ta là kỳ tài võ học, ta thu thập hành lý xách theo đại bảo kiếm mới vừa mua đi bái sư, luyện hơn nửa năm ta nghe được sư phụ lén nói với sư thúc: "Tưởng Lạc Vân đứa nhỏ này......"

Ta cảm thấy hứng thú với đánh giá của bọn họ về mình, ngồi xổm một bên nghe lén.

Sau đó ta nghe được sư phụ nói: "Đầu óc nó hình như phát triển không được tốt lắm..."

Sư thúc nói: "Nó có đầu óc sao."

Ta năm ấy cảm thấy rất tủi thân, chạy về phòng lén khóc hơn nửa ngày, may là có sư muội đến khuyên nhủ ta.

Nàng chạy tới lau nước mắt giúp ta, lặng lẽ nói: "Sư huynh, đường đời không phải chỉ có một lối đi, sư huynh không luyện võ còn có thể làm chuyện khác, sư huynh nghe muội, chúng ta đi ra ngoài xông xáo."

Ta nói: "Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào."

Sư muội nâng mặt ta lên nói: "Muội dẫn sư huynh tới Ma giáo, chinh phục tất cả đàn ông trong Ma giáo, sau đó chúng ta lại giết trở về để cho bọn họ đều há hốc mồm!"

Khi đó ta còn rất nhỏ, lại ý chí không kiên định, bị dăm ba câu của sư muội lừa dối qua đi.

Sư muội dạy ta giả giọng, dạy ta học cách đi đứng của thiếu nữ, ngay vào lúc nàng chuẩn bị dạy ta kỹ xảo dụ dỗ nam nhân, sư phụ phát hiện hành động của chúng ta, đánh cho hai đứa một trận.

Sư muội nói: "Sư huynh vốn dĩ rất thích nữ trang nên không phải con dạy hư huynh ấy!"

Ta nói: "Đúng vậy, con rất thích nữ trang, sư phụ người đừng đánh làm váy tơ tằm của con kéo tơ."

Đợi mọi người đi hết rồi hai đứa ta ôm nhau khóc, sư muội còn làm một trận tang lễ hoa hồng, cúng tế thanh xuân mà chúng ta vừa mất đi.

Được rồi, bây giờ không phải là lúc nhớ tới những chuyện này, bây giờ ta muốn đi tìm Trương Trùng Cửu, buộc hắn nói!

Vì thế ta phấn chấn tinh thần, thay váy mới, chạy đi tìm Trương Trùng Cửu.

Ta phát hiện Trương Trùng Cửu đang nói chuyện phiếm với bạn trai của sư muội, ta đây đương nhiên là muốn nghe lén.

Bạn trai của sư muội nói: "Giáo chủ, sao ngươi lại mang nàng ấy quay về?"

Trương Trùng Cửu nói: "Vốn là không muốn mang nàng trở về, thế nhưng nhìn bộ dáng kia của nàng thì có chút lo lắng một mình nàng ở bên ngoài sẽ chết đói, vậy nên liền mang về.

Lại nói, dù sao nàng cũng là vợ ta, ta cũng không thể thật sự mặc kệ nàng đúng không?"

Cái gì chứ! Ngươi thì biết cái gì, một mình ta khiến cho chuyện làm ăn của một cái tửu lầu từ thịnh vượng trở thành sắp đóng cửa, thực lực của ta ngươi hiểu chứ? Ma giáo sụp đổ ta cũng sẽ không chết đói, Tưởng Lạc Vân ta là người lợi hại nhất!

Bạn trai của sư muội bắt đầu ồn ào: "Ngươi không phải từng nói, nàng chạy thì chạy, liên quan gì đến ngươi sao?"

Trương Trùng Cửu nói: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.

Ta rất tò mò lời này có ý gì, trước kia và bây giờ có cái gì không giống nhau ư?

Trương Trùng Cửu rất nhanh đã giải thích cho nghi vấn của ta, hắn nói: "Một bữa cơm nàng phải ăn mười mấy cái bánh bao, xài tiền thì vung tay quá trán, váy áo ta căn bản nhìn không ra sự khác biệt nàng đều muốn mua ba bộ, tiêu sạch tiền thì ngủ ngoài đường, một mình nàng ở bên ngoài sao ta có thể yên tâm đây?"

Bạn trai của sư muội đột nhiên vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: "Giáo chủ, ngươi chắc không phải đã thích nàng rồi chứ!"

Trương Trùng Cửu trầm mặc hồi lâu, nói: "Ta bảo ngươi tiễn Lý Kinh Hồng cô nương đi, sao ngươi còn chưa đi?"

Bạn trai của sư muội vẫn không bỏ cuộc: "Có phải ngươi thích nàng rồi không? Không phải ngươi nói có chết cũng sẽ không thích nàng sao?"

Trương Trùng Cửu không trả lời hắn ta, đứng dậy đi mất..