Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 43: Chương 43

Chào mọi người, ta là mọi người không biết tên Soái Ca Gặp Nạn.

Hiện tại ta đang ăn bữa khuya.

Không bình thường rồi các huynh đệ, lão Trương con người này rất không bình thường!

Dạo hội hoa đăng xong, hắn lập tức dẫn ta đi ăn cơm, ta thuận miệng khen một câu miếng ngọc bội mà vị khách bàn kế bên mang rất đẹp, lão Trương thế mà mua ngọc bội của người ta để tặng ta, khiếp sợ!

Hắn rốt cuộc có mờ ám gì đây?

Lão Trương cầm khối ngọc kia đưa cho ta, thấy vẻ mặt ta do dự, hỏi: "Sao thế, lại không thích sao?

Ta nói: "Không phải không phải, món đồ này quá quý giá ta không thể nhận."

Lão Trương mỉm cười, tiện tay ấn nó vào lòng bàn tay ta, nói: "Không hề gì."

Các huynh đệ, các ngươi nói thử xem là có vấn đề hay không!

Ta thấy hắn chính là muốn bán ta làm kỹ nam, cho nữ nhân xấu đùa bỡn.

Ngọc bội này ta vẫn không dám nhận, ta nói: "Lão Trương, chúng ta quá không tập trung chuyên môn, rõ ràng là đi tìm vợ ngươi, tại sao cả ngày chỉ có ăn ăn uống uống."

Lão Trương cũng không ghét bỏ ta xen vào việc người khác, chỉ nói: "Ừm."

Sau đó hắn lôi kéo ta tới thị trấn kế bên chơi, ta mỗi ngày vừa rời giường chính là đi dạo khắp nơi, ăn ăn uống uống mua mua, ta hỏi lão Trương ngươi mua nhiều đồ vô dụng như vậy để làm gì, lão Trương nói là mua cho vợ hắn.

Hu hu, thật cảm động.

Có một ngày ta nằm ở trên giường mệt đến động cũng không động nổi, ta nói: "Lão Trương, chúng ta tìm thế này không khác gì mò kim đáy biển, ngay cả vợ ngươi trông như thế nào ngươi cũng chưa nói với ta, chúng ta tìm như thế nào."

Lão Trương vươn tay, nâng cằm ta lên, nói: "Kỳ thật diện mạo vợ ta rất giống với ngươi."

A? Đây là cái duyên phận thần kỳ gì thế!

Ta hỏi: "Giống ở chỗ nào?"

Lão Trương cẩn thận đánh giá gương mặt ta, hắn nói: "Chỗ nào cũng rất giống."

Đậu, thảo nào hắn đối xử với ta tốt như vậy, thì ra ta là thế thân của vợ hắn.

Nhưng có thể an ủi được hắn, ta cảm thấy rất vui vẻ, dù sao khiến ông chủ vui vẻ chính là khiến ta vui vẻ.

Lão Trương nói: "Ta có thể ôm ngươi một chút được không?"

Ta nói: "Không thành vấn đề, ngươi cứ ôm thoải mái."

Sau đó ta đã bị hắn ôm lấy, một bàn tay hắn đặt trên lưng ta, một bàn tay ôm chặt eo ta, mặt dán vào cổ ta.

Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Vì sao ~ thế gian này ~ người có tình ~ đều phải xa nhau ~

Đúng vào này, ta bỗng cảm thấy sườn mặt nóng lên, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, hóa ra là lão Trương khẽ hôn ta một cái.

Đậu!!! Thế này hơi quá đáng rồi!

Nhưng hắn là ông chủ ta, ta giận mà không dám nói gì.

Ta cảm thấy ngượng ngùng kỳ quái, một tên đàn ông như hắn lúc thì ôm lúc thì hôn, làm cho mặt ta phải đỏ bừng.

Có vẻ như lão Trương đã thật sự xem ta là vợ hắn, hắn nâng mặt ta lên nhìn chăm chú, ánh mắt kia khiến tay chân ta luống cuống không biết phải làm sao.

Hắn thấp giọng hỏi: "Có thể hôn thêm một lần nữa được không?"

......!Chẳng lẽ ta phải vì công việc mà trả giá nhiều như vậy sao?

Nhưng vì trấn an trái tim tan nát của ông chủ, ta gật gật đầu.

Sau đó hắn cứ thế hôn miệng ta a a a a a a a mẹ nó hắn còn duỗi đầu lưỡi a a a a a a a cứu mạng a a a!

Càng đáng sợ chính là ta mẹ nó cảm thấy rất hưởng thụ, ta thật đúng là không biết liêm sỉ, ta không có nam đức, chẳng lẽ ta là loại đàn ông xấu xa ai cũng có thể làm chồng sao!

Hu hu.

Hôn cả buổi đôi ta mới tách ra, lão Trương không những không có kiểm điểm hành vi của mình, ngược lại vẻ mặt nhẹ nhàng như mây gió, ta hết chỗ nói rồi, ta hết chỗ nói rồi thưa quý vị! Đàn ông đã kết hôn, vô sỉ!

Trước lúc ngủ, hắn ôm ta từ phía sau lưng rất tự nhiên, ta kiềm chế không được cơn phẫn nộ trong lòng, ta nói: "Ông chủ ngươi không nên quá cái kia nha, ta hoàn toàn bởi vì cảm thấy ngươi đáng thương mới để ngươi thế nọ thế kia!"

Lão Trương nói: "Ừm, ta biết."

Sau đó hắn giống như không có việc gì hôn hôn cổ ta, nói: "Ngủ đi."

Như thế này sao ta có thể ngủ được!

Rút kinh nghiệm một đêm xương máu, ta cảm thấy mình nên từ chức mới ổn, ta không thể sinh ra tình cảm kỳ quái gì với lão Trương, bởi vì hắn đã có vợ, hơn nữa hắn chỉ xem ta là thế thân của vợ hắn.

Còn không đợi cho ta mở miệng, một cô gái ở ven đường đã lao tới ôm ta khóc lớn, nàng một bên khóc một bên nói: "Sư huynh!!!"

Ta rất khiếp sợ, hỏi: "Ngươi là ai?"

Nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa, nước mũi đều cọ trên quần áo ta, nàng nói: "Sư huynh hu hu muội rất có lỗi với sư huynh, sư huynh đừng giận muội, cầu xin sư huynh!"

Lão Trương rất bình tĩnh đẩy nàng ra, quay mặt sang nói với ta: "Đây là vợ ta."

A! Sao trùng hợp vậy, tìm thấy người mà chẳng phí công phu!

Ta hỏi nàng: "Vì sao kêu ta là sư huynh?"

Lão Trương nói: "Tâm trí nàng không được tốt, ta đã nói với ngươi rồi."

A đúng, vợ hắn là một người ngốc.

Vợ Lão Trương oán hận nhìn hắn, ai, đây chính là phu thê sao, xem ra cuộc sống hôn nhân không có đơn giản như ta đã nghĩ.

Lão Trương mời ta cùng đưa vợ hắn về nhà, dọc đường cũng có thể săn sóc lẫn nhau, ta nói "Được".

Trên đường, ta vụng trộm hỏi lão Trương: "Ngươi nói diện mạo ta và vợ ngươi giống nhau, vì sao ta cảm thấy không giống một chút nào?"

Lão Trương lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, hắn nói: "A? Không giống sao?"

Sau đó hắn lại cẩn thận đánh giá gương mặt ta, qua nửa ngày, hắn mới nói: "Nàng đúng là không đẹp bằng ngươi."

Vợ lão Trương đen mặt ngồi ở một bên mà không nói câu nào, ta thật sợ nàng đánh ta một trận, mắng ta là hồ ly tinh không biết xấu hổ.

Hu hu..