Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 8: Chương 8

Chào mọi người, ta là bề ngoài ngu ngốc kỳ thật rất thông minh Tưởng Lạc Vân, mọi người có thể gọi ta là chàng trai cơ trí.

Ta bổ nhào vào trong lòng ngực Trương Trùng Cửu tố cáo, Trương Trùng Cửu có chút ngơ ngác, bởi vì hắn không tiện nói ra nói vào với bạn gái của huynh đệ tốt, vì thế hắn khuyên ta: "Nàng nói thì ngươi cứ cho nói đi, vốn dĩ ngươi cũng không thông minh lắm."

Ta thật tức giận muốn hộc máu.

Vì sao vì sao vì sao! Vì sao ta không thể có được tình yêu ngọt ngào! Vì sao Trương Trùng Cửu lại là loại cẩu nam nhân này!

Chuyện này làm cho ta quá đau lòng, ta vât vả cực khổ nằm vùng Ma giáo để làm gì, chẳng lẽ để ăn lẩu cay heo sữa sao? Quả thật cũng có một phần nguyên nhân, ngoại trừ cái này ta cũng không nghĩ ra được ta còn ý đồ nào khác, nói cách khác ta không có lý do gì một hai phải nằm vùng Ma giáo, dù sao Ma giáo cũng không biết mật mã của Long Tiêu Bảo Kiếm, bọn họ sao có thể lên trời được.

Ta cần gì phải ở đây chịu loại uất ức này.

Sư muội ở một bên nhảy nhót lung tung, ám chỉ ta giờ phút này ngoài khóc thút thít còn phải tỏ vẻ tủi thân, ta cảm thấy không cần thiết, ồ lên một tiếng rồi bỏ đi.

Ta trở về phòng thu dọn hành lý một chút chuẩn bị rời khỏi Ma giáo.

Ta phải về sư môn tìm sư phụ háo sắc và đại sư huynh háo sắc, đập bọn họ một trận cho tiểu sư muội hết giận, sau đó lấy lại tiền riêng mà ta giấu ở sư môn đi lưu lạc chân trời, dù sao ta thấy chính đạo cũng không có mấy người đứng đắn, vẫn là nên sớm cắt đứt.

Quyết định ổn thỏa xong ta để lại một tờ giấy cho sư tỷ, nói nàng sau này có chuyện thì đi tìm tiểu sư muội, tiếp theo ta thu dọn chút đồ vật rồi trèo tường bỏ chạy.

Phía dưới tổng bộ Ma giáo có một con sông rất lớn, ngày thường bọn họ ra vào đều phải vượt sông, ta đuổi kịp chuyến thuyền cuối cùng, lúc ngồi trên thuyền người bên cạnh luôn nhìn ta chằm chằm, ta liền mắng bọn họ: "Nhìn cái đầu mẹ ngươi, chưa từng thấy mỹ nữ sao!"

Vốn nghĩ sẽ đánh nhau một trận, không ngờ bọn họ cũng không dám cãi lại, làm mỹ nữ thật là sướng!

Sau khi rời khỏi Ma giáo, ta tìm một tửu lầu ăn uống thỏa thuê, sau đó ta phát hiện một chuyện cực kỳ xấu hổ: Ta không có tiền mua quần áo mới.

Nói cách khác, ta chỉ có thể tạm thời mặc nữ trang.

Có điều thế này cũng không sao cả, chỉ là ta tạm thời không thể quay về sư môn, ta không muốn bị mọi người nhìn thấy dáng vẻ mình mặc nữ trang, hơn nữa ta cảm thấy mặc váy đi đường rất mát mẻ hí hí.

Vì tích cóp tiền làm lộ phí và mua sắm quần áo mới, ta chạy tới tửu lầu rửa chén cho người ta.

Không thể không nói ta thật sự rất có thiên phú rửa chén, chén dơ căn bản là không đủ cho ta rửa, một cái chén ta rửa tám lần, ngay cả ông chủ cũng nói ta đừng nên lãng phí nước, ta nói nhưng mà ta muốn làm việc! Chén không đủ cho ta rửa ta phải làm sao bây giờ!

Ông chủ vô cùng bất đắc dĩ, ông ta nói: "Nếu ngươi nhàn hạ như vậy thì tới bưng mâm đi."

Vì thế ta vui vẻ chạy đi bưng mâm, không nghĩ tới mâm cũng không đủ cho ta bưng.

Ta học qua khinh công, đi đường giống như bay, thực khách đều nói chỉ thấy có một bóng dáng mơ hồ lướt qua thì đồ ăn đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, ngẩng đầu lên người đâu không thấy, cho nên bọn họ nghĩ rằng nơi này có quỷ.

Ông chủ lại không cho ta bưng mâm, ông ta bảo ta hỗ trợ xắt rau, thế nhưng công việc này cũng không có gì khó khăn, ta quen cầm đại bảo kiếm nay cầm dao phay tựa như chơi một món đồ chơi, có một ngày do không khống chế tốt lực độ nên tấm thớt cũng bị ta cắt nát.

Ta thật không ngờ lượng công việc của một tửu lầu cũng không đủ cho ta, ta muốn lao động! Ta muốn sáng tạo giá trị! Các ngươi như vậy thì ta biết sáng tạo giá trị kiểu nào! Một đám rác rưởi! Một mình ta cân mười người các ngươi!

Về sau mọi người thường xuyên nói tửu lầu chúng ta có quỷ, chuyện làm ăn của tửu lầu trở nên cực kỳ kém, đám nhân viên khác cảm thấy ta là đồ đáng ghét nên cùng nhau xa lánh ta, ông chủ liền sa thải ta, ta chỉ có thể chạy đi bán bánh tráng nướng.

Cuộc sống thật là khó khăn.

Lúc ta bày quán, quản lý thị trường tới bắt ta, ta đương nhiên không sợ.

Ta đẩy xe con bỏ chạy, không nghĩ tới ta chạy trốn quá nhanh, chạy vòng quanh chợ một vòng lại trở về chỗ cũ, bọn họ còn chưa đi, vì thế ta bị bắt ngay tại trận.

Ta cảm thấy rất khổ sở, ta chỉ muốn kiếm chút tiền mua nam trang trở lại sư môn lấy tiền riêng mà thôi, vì sao lại đối xử với ta như vậy!

Xe đẩy nhỏ và tiền của ta đều bị tịch thu, buổi tối không biết phải ở chỗ nào, ta không có nhà để về, mê mang mà ngồi xổm ven đường.

Đây là giang hồ sao, giang hồ thật là hung hiểm.

Nhưng đúng lúc này, ta nghe được giọng nói của sư muội, sư muội ngao ngao ngao chạy về phía ta, theo sau nàng là Trương Trùng Cửu.

Ta sợ tới mức cũng ngao ngao ngao bỏ chạy, chạy hơn nửa cái thành bọn họ mới ngăn ta lại được.

Sư muội thở hổn hển nói: "Giáo chủ phu nhân ngươi đừng chạy nữa, ta đi mua nước ô mai uống cái đã, khát chết ta rồi."

Sau đó nàng đi mất.

Trương Trùng Cửu hỏi ta vì sao không chào hỏi cũng không đánh một tiếng đã bỏ đi, ta cũng không biết nên nói thế nào.

Hắn hỏi ta có phải tức giận hay không, bởi vì hắn nói ta là đồ ngốc gì đó.

Ta ngồi xổm bên đường cào cào mũi, không biết nên trả lời thế nào.

Trương Trùng Cửu bèn ngồi xuống bên cạnh ta, hắn nói: "Xin lỗi, sau này sẽ không nói ngươi như vậy nữa, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng nên chạy loạn."

Sư muội cầm nước ô mai trở về, ta một hơi uống hết phần của mình, Trương Trùng Cửu đưa phần của hắn cho ta, hỏi ta còn muốn uống nữa không, muốn uống hắn sẽ đi mua.

Chuyện lớn không tốt, ta đột nhiên hơi hơi thích hắn làm sao bây giờ!.