Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 12

Lan Linh không hổ có tài ăn nói nhất lớp, một phát xông vào xin việc tại tiệm bánh liền được nhận ngay, mặc dù khả năng làm bánh của nàng có thể nói là tệ hơn chữ tệ.

Hai người làm cùng một chỗ dễ dàng chiếu cố nhau hơn, mà Bạch Sanh cũng không muốn đơn độc đi làm rồi đi về, có Lan Linh bên cạnh cũng tốt hơn nhiều.

Đương lúc nhào bột lại nghe Lan Linh nói: "A Sanh này, mình chưa gặp qua đứa con nuôi của cậu, hay là hôm nay cậu cho mình đến nhà cậu xem thử nha?"

Bạch Sanh ngẩng đầu lên nhìn, có chút khó xử nói: "A Tranh học cả ngày hôm nay, 5h thì đến phim trường, không biết đến bao giờ mới về nữa, sợ là hôm nay không được."

"Thế mình cùng đến phim trường!"

Bạch Sanh càng quẫn bách: "Nhưng mình định sẽ đến rạp chiếu phim làm thêm giờ."

Lan Linh kiên nhẫn nói tiếp: "Hôm nay mình rảnh, chờ đến 12h khuya cũng được."

Bạch Sanh: "..."

"Thôi sao cũng được, tùy cậu."

Vẫn là Bạch Sanh phất cờ trắng đầu hàng đầu tiên.

Lan Linh vui mừng reo lên, đem Bạch Sanh ôm chặt: "Hảo khuê mật~"

"Đừng có ôm, tay cậu đều là bột kìa!!!!!"

...

Giang Huyền Tranh đánh một cái hắt hơi rõ to, đưa tay chùi chùi mũi, là ai vừa nhắc đến nàng vậy!?

Lưng bị ai đó chọt chọt vài cái, Giang Huyền Tranh nghi hoặc nhìn ra phía sau, vừa vặn bắt gặp Dịch Lăng ngượng ngùng chìa ra một tờ khăn giấy.

"Cậu dùng đi."

Giang Huyền Tranh lắc đầu: "Cảm ơn, tôi có khăn tay riêng rồi."

Dịch Lăng có chút thất vọng mà thu tay về, mấy ngày nay Giang Huyền Tranh đều giữ khoảnh cách với nàng, rốt cuộc là tại làm sao lại phải lạnh lùng như vậy chứ?

Hay là trào lưu a?

Bây giờ alpha phải lạnh lùng một chút, điềm tĩnh một chút mới có nhiều omega yêu thích, lẽ nào Giang Huyền Tranh muốn tạo hình tượng này để dễ dàng nổi tiếng?

Dịch Lăng tự cảm thấy mình quá thông minh rồi, nếu như Giang Huyền Tranh muốn tạo hình tượng lạnh lùng như vậy thì nàng cũng sẽ tạo hình tượng một tiểu omega chân thành trong sáng, đứng với nhau vừa vặn tuyệt phối!

Trong lòng âm thầm đắc ý, Dịch Lăng nâng hai tay chống đỡ gò má, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cao gầy của Giang Huyền Tranh.

Thật sự rất đẹp, vừa nhìn một lần liền không cách nào quên được.

Lần đầu nhìn thấy Giang Huyền Tranh, thâm tâm Dịch Lăng sớm khẳng định đây sẽ là người mà nàng dựa dẫm cả đời, dùng tất cả chân thành mà đối đãi. Bóng lưng kia không tính là to lớn nhưng đặc biệt vững chãi, là điểm tựa không bao giờ lung lay trong lòng Dịch Lăng.

Là một người luôn khát cầu an toàn, Dịch Lăng vừa nhìn thấy bóng lưng kia liền muốn nương tựa. Giang Huyền Tranh luôn mang đến cho người khác cảm giác an toàn tuyệt đối, không phải ảo giác, mà là bản năng truy cầu phối ngẫu cường đại.

"Dịch Lăng, đọc tiếp đoạn thầy vừa đọc đi."

Mải mê ngắm nhìn bóng lưng kia mà không để ý được lão sư đang giảng đến đoạn nào trong sách, đến lúc bị gọi tên mới ngơ ngác nhìn quanh. Mà tỷ tỷ Dịch Bối cách hai dãy bàn không ngừng chỉ chỉ vào một đoạn trong sách, đè thấp giọng gọi Dịch Lăng mấy lần mà nha đầu này vẫn không chịu nhìn lấy nàng.

Hết nhìn nội dung trong sách lại hoảng hốt nhìn lão sư nghiêm nghị trên bục giảng, Dịch Lăng thầm than không ổn, như thế nào người bị kêu lên lại là nàng a?

Lão sư thật sự tức giận, đứng ở trước dãy bàn của Dịch Lăng mà nói: "Em đừng nghĩ mình là người nổi tiếng thì không cần phải học, có dung mạo thì sao? Bất quá cũng chỉ là một cái bình hoa di động, người ta sẽ coi trọng em hay sao? Tôi giảng dạy ở đây trên dưới hai mươi năm rồi, loại học sinh nào cũng có, đừng cho rằng tôi nể sợ em mà không dám làm gì em, chỉ cần em lần nữa mất tập trung tôi sẽ trực tiếp cho em nghỉ học môn tôi!"

Dịch Lăng mím mím môi dưới, ủy khuất gật đầu.

Lão sư hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Giang Huyền Tranh, nói: "Huyền Tranh, em đọc tiếp đoạn vừa rồi đi."

"Vâng."

Giang Huyền Tranh cầm sách đứng dậy, mắt chuyên chú dán vào đoạn văn trong sách chậm rãi mà đọc lên.

Lão sư cực kỳ hài lòng, đi một vòng trong lớp quan sát đám học sinh của mình.

Ở phía sau Dịch Lăng xấu hổ nâng sách che mặt lại, để Giang Huyền Tranh thấy cảnh tượng này nàng thật không biết phải chui đầu vào đâu để bớt nhục đây!!

Hai tiếng quốc ngữ cũng nhanh chóng trôi qua, lão sư kẹp cặp vào nách rồi bước ra khỏi lớp, không quên liếc Dịch Lăng một cái.

Dịch Lăng cực kỳ chột dạ, đợi khi lão sư đi khuất rồi mới chọt chọt vào lưng Giang Huyền Tranh hai cái. Giang Huyền Tranh buồn bực né tránh, cả người nhích về phía trước, không hề muốn cùng Dịch Lăng day dưa, thuận tay cầm balo đặt lên trên bàn làm gối kê đầu.

"Huyền Tranh!!" Dịch Lăng kiên nhẫn chọt thêm mấy cái nữa, mất hứng nói: "Tại sao lúc đó cậu không giúp tôi a? Có phải cậu cố tình để lão sư mắng tôi không?"

Giang Huyền Tranh nghiêng đầu sang một bên, miệng lẩm bẩm hai chữ, nhưng Dịch Lăng nghe ra được, là hai chữ: Ngu ngốc?!

Hai mắt Dịch Lăng trừng trừng mở lớn, Giang Huyền Tranh mắng nàng ngu ngốc?!

Vừa định mở miệng nói tiếp thì Trương lão sư dạy toán đi vào, đối cả lớp nói: "Giang Huyền Tranh, em ra ngoài tôi có chuyện muốn nói."

Giang Huyền Tranh chưa kịp chợp mắt đã bị kêu đi, không khỏi có chút buồn bực, chậm chạp nhấc chân đi ra khỏi lớp gặp Trương lão sư.

Trương lão sư ra hiệu bảo Giang Huyền Tranh đi theo mình, một đường thẳng đến phòng giáo viên, còn tự mình đẩy cửa cho nàng.

"Vào đây đi."

Trong phòng giáo viên không có ai ngoài nàng cùng Trương lão sư, có lẽ nhưng lão sư khác đã đi ra ngoài ăn uống nghỉ ngơi rồi.

Đem ghế kéo ra, Trương lão sư nói: "Em ngồi xuống đi."

Giang Huyền Tranh vâng dạ nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đợi nghe chuyện Trương lão sư sắp nói tới.

"Trước đây khi em nghỉ học tôi đã cảm thấy rất tiếc nuối, một người có thành tích học tập nhất nhì trường như em lại nghỉ trong lòng tôi rất buồn bã, muốn giúp đỡ em cũng không biết phải giúp thế nào. May mắn giờ đây em đã trở lại trường học, thành tích không những không giảm sút còn tiến bộ rất nhiều, tôi thật sự rất kỳ vọng ở em."

Giang Huyền Tranh khiêm tốn đáp lại: "Lão sư quá khen, em cũng chỉ học như các bạn bình thường mà thôi, thành tích này càng không đáng để tuyên dương."

"Em không cần phải nói như vậy." Trương lão sư thuận tay cầm lấy một tờ giấy đưa cho Giang Huyền Tranh: "Tổ toán học đang rất cần những học sinh như em, tôi đã đề nghị mọi người trong tổ tiến cử em tham gia kỳ thi toán quốc gia này, nếu em có thể lấy được huy chương vàng thì tương lai của em sẽ rất sáng lạn."

Giang Huyền Tranh nhìn mẫu giấy đăng ký, trong lòng trầm trọng, nếu nàng tham gia kỳ thi này vậy thì không còn thời gian làm thêm và chiếu cố Bạch Sanh nữa.

Nhìn ra ý thoái thác của Giang Huyền Tranh, Trương lão sư vội nói: "Tôi nghĩ em nên tham gia, đây là việc tốt cho em, chưa kể nếu đậu kỳ thi này em sẽ nhận được khoảng tiền thưởng không nhỏ đâu."

Nghe đến tiền thưởng hai mắt Giang Huyền Tranh sáng lên: "Thật sự?"

"Thật, số tiền này đủ cho em trang trải học phí, vì vậy hãy suy nghĩ thật kỹ nhé." Trương lão sư vỗ vỗ vai nàng: "Đừng khiến tôi thất vọng."

Giang Huyền Tranh mím chặt môi, nghiêm túc nói: "Em sẽ thi."

"Tốt, rất tốt!!!" Trương lão sư mừng rỡ nói: "Đội bồi dưỡng của trường luôn sẵn sàng chào đón em!"

Giang Huyền Tranh cúi đầu nhìn mẫu đăng ký trong tay, nếu nàng đạt huy chương vàng trong kỳ thi này không chỉ nàng và Bạch Sanh đều sẽ sống thoải mái hơn, nàng không có lý do nào để từ chối cả.

...

"Bạch Sanh, em sẽ tham gia kỳ thi toán quốc gia."

Đang dùng cơm Bạch Sanh liền buông đũa xuống, trong mắt đều là mừng rỡ: "Thật sao? Em sẽ tham gia?"

"Vâng." Giang Huyền Tranh gắp một ít thịt vào chén cơm của Bạch Sanh: "Trương lão sư đã chủ động mời em tham gia, em cũng không có lý do nào để từ chối, sắp tới sợ buổi trưa sẽ không về nhà."

"Không sao, chị sẽ đến mang cơm cho em!" Bạch Sanh mừng rỡ kéo tay của Giang Huyền Tranh: "Nha đầu, phải cố lên biết không?"

"Em biết rồi mà." Giang Huyền Tranh ngập ngừng, hỏi: "Khi chị còn học cấp ba, chị có tham gia mấy kỳ thi này không?"

Ý cười trong mắt Bạch Sanh trở nên vặn vẹo, xấu hổ nói: "Học lực của chị đều là trung bình khá, đến cả thi học kỳ trong trường cũng chật vật làm sao có thể tham gia nổi mấy kỳ thi cấp quốc gia này."

"Thế còn toán học?"

Bạch Sanh mặt đỏ bừng bừng nói: "Đều là cố gắng chống đỡ từng ngày, bài kiểm tra dưới trung bình chất thành núi..."

Nghe xong Giang Huyền Tranh cũng không có phản ứng gì lớn, thản nhiên nói: "Cũng tốt, trong nhà không cần có hai người giỏi toán."

Bạch Sanh: "..."

Đây là ý gì a!?

Còn định mở miệng trách Giang Huyền Tranh xem thường mình thì cửa lại bị người bên ngoài gõ mạnh liên tục, giống như muốn đem cửa phòng nàng gõ thủng.

"Bạch Sanh cậu mau ra mở cửa a!"

Bạch Sanh bất đắc dĩ thở dài, đến rồi a!

Giang Huyền Tranh nghi hoặc: "Ai vậy?"

"Là bạn của chị thôi."

Bạch Sanh chống tay lên bàn đứng dậy, một đường đi ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở ra là Lan Linh đã từ bên ngoài bay thẳng vào trong, đem giày ném thẳng lên kệ, buồn bực quắc mắt nhìn Bạch Sanh.

"Làm gì mà lâu vậy? Hại mình bị mũi đốt nát cả chân!"

Bạch Sanh liếc trắng mắt, Lan Linh vừa gọi nàng đã chạy ra rồi a!!!

Lan Linh xem đây như nhà của mình mà tiêu sái đi vào, vừa vặn nhìn thấy Giang Huyền Tranh đang yên tĩnh dùng cơm, sửng sốt đến độ lùi về chục bước.

"B-Bạch Sanh!!!!!!!!!!!!"