Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 41

"A~ a, điểm nhẹ... Tranh... ưm..."

Khoái cảm dục tiên dục tử không ngừng đánh tới, khiến Bạch Sanh phải bám vào thanh gỗ đầu giường để giữ chặt cơ thể, dịch thủy vẫn không ngừng nhỏ thành giọt rơi xuống nệm.

Người bên trên càng lúc càng hưng phấn, ở bên trong nàng rong ruổi rất lâu, đến khi nàng trải qua hai lần sóng triều mới phóng xuất bạch dịch nóng hổi.

"Hộc..."

Bạch Sanh đổ gục xuống giường, dịch lỏng theo miệng tuyến thể tràn ra ngoài một ít, dù cho trong quá trình kết có phồng to lên vẫn giữ không hết quá nhiều dịch nóng mà đối phương xuất ra bên trong nàng.

Giang Huyền Tranh nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Sanh, tiếng thở dốc nặng nề vẫn quanh quẩn trong căn phòng nhỏ ấm cúng.

Kia, nơi giao hợp vẫn không có ý rút ra.

Ngoan ngoãn nằm trong lòng đối phương, an tĩnh lắng nghe nhịp tim vì nàng mà rối loạn, ý cười trong mắt sớm đã giấu không được.

Giang Huyền Tranh sửa sang cho Bạch Sanh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Chị có muốn đi tắm không?"

"Chị mệt lắm, muốn nằm một chút."

Giang Huyền Tranh sủng nịch hôn lên môi nàng, đáp ứng một lúc nữa mới bồng nàng vào phòng tắm rửa.

Một lúc lâu sau Bạch Sanh mới nói tiếp: "Tranh."

"Hửm?" Giang Huyền Tranh nghiêng đầu nhìn nàng: "Đói bụng sao?"

"Không có." Bạch Sanh mím mím môi, đưa tay ôm lấy eo thon của đối phương, nhịn không được mà nói: "Không phải chị không tin em, chỉ là Tranh à, nếu như chị không thể viết kịch bản được nữa, em có bỏ chị mà đi không? Em đã nói chỉ đóng phim mà chị viết, vậy thì chị không viết em sẽ không đóng nữa hay sao? Hay là em sẽ tìm một biên kịch khác mà..."

"Sanh nhi." Giang Huyền Tranh đánh gãy lời nàng, nhẹ nhàng nâng lên mặt nhỏ đầy hoang mang, ân cần nói: "Em ở bên cạnh chị, lúc này, như thế này chỉ vì một lý do, là em yêu chị, rất yêu chị và muốn cùng chị tạo dựng một gia đình, cùng nhau chăm sóc những đứa trẻ sau này của chúng ta. Trên mọi điều em biết rõ chị là người như thế nào, chị xem việc viết kịch bản như mạng sống, nhất định sẽ không vì lý do gì mà từ bỏ ước mơ của mình. Chẳng phải chị từng nói hoài bão lớn nhất của chị là có thể trở thành một biên kịch nổi tiếng hay sao? Em rất muốn ở bên cạnh, ủng hộ những quyết định của chị, của vợ em và mẹ của những đứa con em. Sanh nhi, em sẽ không tìm ai khác, dù là bất kỳ ai, tất cả đều không thay thế được chị, vì vậy đừng lo lắng nữa nhé?"

Bạch Sanh mím chặt đôi môi của mình, cố ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài, rốt cuộc nàng đã tích được đức gì mà gặp được nha đầu này chứ?

Yêu đến buông bỏ chính mình, chưa từng biết hối hận.

Ngọt ngào dâng lên một nụ hôn, đắm chìm trong dịu dàng mà đối phương mang đến. Không biết bao lâu mới luyến tiếc buông nhau ra, ý cười càng thêm đậm khi giữa cả hai vẫn còn nối với nhau bởi sợi chỉ bạc tinh mỹ.

Bạch Sanh vòng tay qua cổ của Giang Huyền Tranh, nho nhỏ giọng: "Chỉ biết nói mấy lời này dụ dỗ chị."

"Em có dụ dỗ chị hay sao? Hay là chị đang câu dẫn em đây?"

"Em còn nói như vậy được à?" Bạch Sanh phồng má: "Là do em, chị mà có thai em nhất định phải chịu trách nhiệm!!"

Đáy mắt Giang Huyền Tranh đều là ý cười nồng đậm, một phát đem Bạch Sanh kéo vào trong lòng: "Tất nhiên rồi, Sanh nhi nhà chúng ta sắp làm mẹ rồi."

Gò má Bạch Sanh thoáng ửng hồng, nghĩ đến viễn cảnh cùng Giang Huyền Tranh có những đứa con, trong lòng đều hạnh phúc đến ngất đi~

"Được rồi, em đưa chị đi tắm."

Bạch Sanh làm nũng đưa tay ra để Giang Huyền Tranh ôm xuống giường, chân trần chạm vào sàn nhà lạnh băng băng, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến gai người nhưng bước chân chưa từng chậm lại.

Cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lớn, tiết trời vào đông khá lạnh, ngâm một chút đã chịu không nổi mà quay ngược trở ra.

Đồng hồ điểm hơn 11h tối, cả hai chui vào chăn ôm nhau ngủ, một đêm an ổn.

...

Tiếng bước chân truyền đến vô cùng rõ ràng, có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọng xuống sàn nhà. Hương nước hoa nồng nàn xông thẳng vào mũi, khiến đôi chân mày khẽ nhíu chặt lại, có chút khó chịu với mùi nước hoa như vậy.

"Hàn Thuần~" Chu Lệ chống tay xuống nệm giường xa hoa, chồm người thì thầm vào tai Hàn Thuần: "Chúng ta lâu rồi không thân mật, hay là đêm nay..."

"Chị không có tâm trạng."

Hàn Thuần lật giở kịch bản, hai chân mày càng nhíu càng chặt. Chút ít kiên nhẫn còn lại cũng bị bào mòn hết, hung hăng ném trở lại xuống giường. Loại kịch bản nhàm chán này cũng có thể viết ra được hay sao? Bắt nàng diễn một nhân vật còn thua kém một kẻ đi qua đường?

Thảo nào Tăng Nam nhiều năm như vậy vẫn không có chỗ đứng trong giới nghệ thuật.

Chu Lệ cầm lấy tập kịch bản, nghi hoặc nói: "Không phải của Bạch Sanh?"

"Của Tăng Nam." Hàn Thuần tựa lưng vào gối mềm, tức giận nói: "Loại kịch bản ba đồng như vậy cũng viết được, vậy mà còn dám tự đề tên mình vào, xem ra là không biết hai chữ 'xấu hổ' viết thế nào!"

"Chỉ là một cái nho nhỏ biên kịch, có gì phải lo lắng? Không đóng được thì hủy vai, dù gì chị cũng là đại minh tinh, sợ gì không có vai diễn?"

"Trước đây chị từ chối không ít đoàn làm phim, hơn nữa tiền catxe của chị tương đối cao, chị tuyệt không tham gia phim có kịch bản rách nát, em nghĩ mấy người có khả năng đáp ứng?"

"Cái này..." Chu Lệ nhướn mày: "Chị hạ thấp yêu cầu xuống một chút không được sao? Hay xuống nước với đoàn làm phim mà chị từng từ chối, chắc bọn họ cũng sẽ nể mặt."

"Không bao giờ!" Hàn Thuần tức giận quát: "Chị không bao giờ làm loại chuyện gây mất mặt mình như vậy!"

"Đến lúc này chị còn quan tâm mặt mũi hay sao? Chính vì chị luôn trọng thể diện nên mới đi đến bước đường này!!" Chu Lệ giận đến ngũ quan cũng di chuyển: "Chị xem lại chị đi, lăn lộn trong giới nghệ sĩ này bao nhiêu năm rồi hả? Toàn chỉ biết dựa vào Bạch Sanh, giờ thì hay rồi, cô ta có người khác rồi, chị cũng chỉ là thứ bị ném đi thôi! Hơn nữa, chị xem đi, Giang Huyền Tranh kia có cái gì hơn chị? Chập chững bước vào giới giải trí chưa lâu đã nổi tiếng khắp nước, còn được SP mời làm người mẫu, chị cả đời phấn đấu cũng chưa chắc được như vậy, chỉ có thể trách chị quá bất tài mà thôi!"

"Cô im đi!!"

Hàn Thuần rống lên một tiếng: "Cô là cái gì mà bình phẩm tôi? Chẳng phải cô cũng dùng thân thể ti tiện của cô để đổi lấy vai diễn hay sao? Có cái gì hơn tôi mà dám cao giọng quát tháo?"

"Phải, tôi ti tiện đó, nhưng ít nhất tôi cũng bỏ ra một thứ để có cái mình mong muốn, còn chị? Cả đời chỉ biết bám váy omega mà sống! Không biết nhục hay sao!?"

"Chu Lệ!"

"Tôi thế nào? Tôi nói đúng quá rồi chứ gì? Chị xem lại bản thân mình đi, thật hèn hạ!!" Chu Lệ bước thẳng đến tủ quần áo, lôi hết đồ của mình trong tủ ra: "Tôi chịu hết nổi rồi, Hàn Thuần, đi đến bước đường này là quả báo của chị, tôi không liên quan!"

"Cô điên rồi hay sao?"

Hàn Thuần vội giữ chặt cánh tay của Chu Lệ không cho nàng thu xếp quần áo nữa, hai mắt long lên sòng sọc: "Chúng ta khó khăn thế nào mới chuyển đến đây sống hạn chế soi mói của báo giới, giờ cô bỏ đi như vậy, tôi phải ứng phó với đám người đó thế nào đây?"

"Đó là chuyện của chị!"

Chu Lệ hất tay Hàn Thuần ra, chỉ vào ngực nàng: "Cứ ở đây mà sống thanh cao, tôi không thể tiếp tục như vậy, tôi cần một người có số tiền trong tài khoản đủ nuông chiều tôi sống thoải mái cả đời!"

"Thoải mái? Ở với tôi cô có cái gì bất mãn chứ? Hàng hiệu trên người cô đều là một tay tôi chu cấp, giờ cô còn dám mở miệng nói ra mấy lời này?"

"Phải, hàng hiệu, là chị chu cấp đấy." Chu Lệ cười khẩy, vung tay vỗ vỗ vào mặt nàng: "Nhưng bây giờ khác rồi, chị không còn là người được săn đón nồng nhiệt nữa, thời hoàng kim của chị cũng đã chấm dứt rồi, giờ đây là Giang Huyền Tranh, còn chị chỉ là kẻ bị lãng quên ở phía sau thôi! Giờ thì tránh ra để tôi đi!!"

Dứt lời liền đẩy mạnh Hàn Thuần ra, một đường lưu loát kéo hành lý rời khỏi căn hộ cao cấp.

"Khốn khiếp!!"

Hàn Thuần vỗ mạnh tay vào cánh cửa vẫn đóng kín, nội tâm đau đến không cách nào thở được. Thật sự đã hết rồi hay sao? Sự nghiệp của nàng, danh vọng của nàng, giờ đây đều đã biến mất tất thảy.

Tại sao lại là Giang Huyền Tranh!? Tại sao!?

==============================

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^

Do Bán không để ý nên nhiều lúc chia chương có chương dài chương ngắn, mọi người thông cảm nha :<<<