Thanh Âm Của Em

Chương 13

 

Chương 13

 

Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.

 

Sau khi bố mẹ hai nhà ăn xong thì kéo bọn họ đi dạo bờ biển cho tiêu cơm.

 

Trần Đồng cũng đi, Triệu Đình Ân bước chân theo sau anh.

 

Bố mẹ đi ở đằng trước, Trần Đồng và Triệu Đình Ân chỉ đi theo phía sau.

 

Chân trần chìm trong làn cát mịn màng và êm ái trên bãi biển, Triệu Đình Ân nhìn bóng lưng Trần Đồng ở trước mặt, gió biển thổi áo sơ mi anh bay phấp phới, cô nhìn góc áo anh chăm chăm, bên tai là âm thanh thủy triều lên xuống, lặp đi lặp lại, nghe hoài không chán.

 

Đương nhiên, cũng nhìn hoài không chán.

 

Bỗng nhiên cô cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt, anh cứ yên ổn mà sống, mặc sức hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời của mình. Anh nổi tiếng, thành tích xuất sắc, gia đình giàu có đầm ấm, phương diện nào cũng tốt hơn kiếp trước rất nhiều.

 

Cô cảm thấy may mắn vì anh không có hồi ức đời trước.

 

Đủ loại vất vả, nghèo khổ và đau đớn, cô không muốn anh phải trải qua chuyện đó một lần nữa.

 

Nhưng cô lại mong anh có thể nhớ lại chút gì đó.

 

Nhớ lại cô, nhớ lại tình yêu nồng cháy và mãnh liệt của bọn họ.

 

Thôi, không nhớ thì thôi vậy, cô nhớ rõ là được rồi.

 

Cô vẫn luôn chờ, chờ tới một ngày anh sẽ yêu cô.

 

---

 

Trần Đồng đi một đoạn mới phát hiện phía sau lưng không có tiếng động đi theo của cô.

 

Quay đầu nhìn lại thì thấy Triệu Đình Ân đang nói chuyện với một người ở phía sau.

 

Là một gã đàn ông.

 

Vóc dáng rất cao, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà trò chuyện với Triệu Đình Ân.

 

Triệu Đình Ân đưa lưng về phía Trần Đồng, anh không nhìn thấy biểu cảm của cô.

 

Anh đứng tại chỗ đợi hồi lâu, đột nhiên cảm thấy mình rất kỳ quái, chờ cô ấy làm gì?

 

Sau khi đi tới hai bước lại nhịn không được mà quay đầu lại.

 

Vẫn đứng ở đó nói chuyện.

 

Gã kia nói gì đó, Triều Đình Ân vẫn luôn gật đầu, sườn mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.

 

"Được bắt chuyện vui tới vậy à?" Anh khẽ hừ một tiếng rồi đi về phía trước.

 

Ở ngay ranh giới biển và bãi cát có khá nhiều vỏ sò và sỏi đá.

 

Anh đá chúng nó về với biển.

 

Rồi sau đó, sóng biển ập tới đẩy chúng nó ngược về lại bên chân anh.

 

Anh ngồi xổm xuống, nhặt một cái vỏ sò đẹp nhất, nghĩ một lát rồi bỏ vào trong túi.

 

Triệu Đình Ân không biết vì sao lại thế này, dường như Trần Đồng đang tạo khoảng cách với cô.

 

Gai nhọn trên người anh lại dựng thẳng về phía cô.

 

Sau khi đi dạo ở bờ cát xong, anh lại cố gắng né tránh cô.

 

Lúc ăn cơm cũng không thèm nhìn cô một cái, lúc đụng mặt nhau ở trước cửa phòng vệ sinh lầu ba anh cũng luôn cúi đầu không nói lời nào, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô.

 

Ngày hôm nay, thời tiết vô cùng nóng.

 

Cô lấy một chai soda trong tủ lạnh ra uống, Trần Đồng ngồi trên ghế sofa xem tivi, trước mặt là một ly trà ô long vị đào mật ong

 

Ngay khoảnh khắc cô ngồi xuống thì Trần Đồng lập tức đứng lên.

 

Triệu Đình Ân không kìm được mà bắt lấy cổ tay anh.

 

 Ngón tay trắng nõn mềm mại siết chặt da thịt của anh, Trần Đồng cúi đầu, thấy đôi mắt ngấn đầy nước của cô, mọi sự tủi thân và đau khổ tựa như muốn tuôn trào theo nước mắt của cô.

 

Trần Đồng biết cô khổ sở.

 

Nhưng mà anh không vui, cực kỳ không vui.

 

Anh biết rõ tại sao mình không vui, rõ ràng cô luôn miệng nói thích anh vậy mà lại trò chuyện hăng say với gã đàn ông khác.

 

Anh cảm thấy cô rất giả tạo.

 

Giả vờ làm như thích anh lắm, ra vẻ thanh thuần vô tội để lừa gạt anh.

 

Anh hỏi cô: "Gì đó?"

 

Trong đôi mắt anh là sự lạnh lẽo cùng cực.

 

Triệu Đình Ân bị hù dọa, từ từ nới lỏng tay mình ra.

 

Anh cất bước rời khỏi, sau khi lên đến tầng ba, anh leo lên tầng cao hơn.

 

Tầng cao nhất là một cái gác xép cũ kỹ, u tối.

 

Sàn nhà được lát bằng ván gỗ, lúc bước lên sẽ phát ra những tiếng kêu cót két. Trần Đồng cởi áo, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nóc nhà rất thấp, anh khom người mới có thể đi bình thường được.

 

Kế bên chân của Trần Đồng có một cánh cửa sổ nhỏ, bị anh đá văng ra, một làn gió cứ vậy mà thổi vào trong.

 

Bầu không khí đã thông thoáng hơn, hơi nóng trên gác xép cũng bị thổi bay một nửa.

 

Anh nhìn nóc nhà cách mình không xa, không hiểu sao lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng.

 

Nhưng anh không ngủ, bởi vì không lâu sau Triệu Đình Ân đã đến rồi.

 

Anh híp mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc cô muốn làm gì.

 

Cô cúi đầu nhìn anh, không hiểu sao lại bắt đầu chảy nước mắt. Thậm chí nước mắt còn rơi trên người anh, không hiểu sao tim của anh cũng thắt lại một cái. Anh rất muốn mở miệng nói: "Khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa chết."

 

Sau đó Triệu Đình Ân hôn anh một cái.

 

Cũng chỉ là một cái chạm môi, một nụ hôn nhạt nhẽo.

 

Thậm chí anh chẳng thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại kia đủ một giây.

 

Rốt cuộc Trần Đồng không chịu được nữa, mở to mắt, bắt được sự hoảng sợ trong mắt cô, tay anh bóp cổ cô, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi cô: "Thèm khát lắm à?"

 

Triệu Đình Ân ngửa đầu, trong mắt ngập tràn lo sợ, trên mặt cũng đầy nước mắt. Đôi môi khẽ run, cổ bị anh cầm trong tay, yếu ớt như một đóa hoa.

 

"Thành thật xin lỗi." Triệu Đình Ân nhận lỗi.

 

Trần Đồng nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, đôi mắt ngân ngấn nước như một chú nai con, khóe mắt là từng giọt nước mắt to tròn.

 

Trần Đồng suy nghĩ, nước mắt của cô ngọt hay mặn.

 

Một giây sau, anh đã kéo cô về phía trước một cái, đầu lưỡi liếm lên giọt nước mắt.

 

Mặn.

 

Triệu Đình Ân khóc tới mức mũi cũng đã đỏ hồng, giờ phút này cô ngây ngẩn cả người, cánh mũi phập phồng vài cái rồi ngẩn ngơ mà nhìn anh.

 

Giống hệt như người đần độn.

 

Trần Đồng nhìn cô, trong đầu chỉ có một câu này.

 

"Nâng cằm." Anh trầm giọng nói.

 

Triệu Đình Ân không phản ứng.

 

Anh không kiên nhẫn hừ một tiếng, tự nâng cằm của cô lên trên, hơi thở tiếp sát mặt cô, hung hăng cắn môi cô một cái.

 

Cuối cùng đầu lưỡi mới lưu luyến rời khỏi.

 

Triệu Đình Ân u mê.

 

Anh thổi mạnh một hơi lên mặt cô, mùi bạc hà thơm ngát hòa quyện với mùi đào mật ong.

 

Triệu Đình Ân hốt hoảng mà trừng mắt nhìn anh.

 

"Đồ ngốc." Trần Đồng đưa ra kết luận, buông lỏng tay, anh chỉnh lại quần áo của mình rồi xuống lầu.

 

Cầu thang lại phát ra tiếng cọt kẹt, sau đó là tiếng dép lê đi trên mặt đất, càng lúc càng xa dần.

 

Bốn bề yên tĩnh đến kỳ lạ, một cơn gió thổi qua cũng thổi cánh cửa sổ nhỏ đóng lại một nửa.

 

Triệu Đình Ân lập tức nằm trên mặt đất, trong đầu là một mảnh hỗn độn khiến cô không thể nào suy nghĩ được bất cứ chuyện gì.

 

Thèm khát.

 

Bạc hà, đào mật ong.

 

Đồ ngốc.

 

Cô lại đột nhiên nở nụ cười.

 

Có phải khoảng cách giữa em và anh lại gần thêm một chút không, Trần Đồng.

 

Nước mắt xẹt qua gò má, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.