Thanh Âm Của Em

Chương 14

 

Chương 14

 

Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.

 

Hôm sau Triệu Đình Ân thức dậy muộn, chín giờ mới đi đến phòng khách ăn sáng.

 

Phụ huynh đều không ở đó, chỉ có dì giúp việc đang ở trong bếp bận bịu làm bữa trưa.

 

Cô cười chào dì xong, sau đó lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra, theo thói quen mà ngồi gác chân lên trên mặt ghế, xé vỏ giấy bạc ra, thè đầu lưỡi để liếm hết phần sữa chua còn lại trên giấy bạc.

 

Đúng lúc Trần Đồng đi xuống, tiếng dép lê đạp vang ầm ầm trên bậc thang.

 

Cúi đầu thoáng nhìn cô thì trông thấy đầu lưỡi đỏ thẫm của cô hòa quyện cùng với thứ gì đó sền sệt màu trắng, thần kinh bên huyệt thái dương giật lên.

 

Đột nhiên nhớ tới những bộ phim trước đó anh đã xem ---

 

Đầu lưỡi linh hoạt liếm láp gậy thịt nóng hổi dữ tợn, mút lấy quy đầu, ăn hết tinh dịch trên chóp vào trong.

 

Rất sắc tình.

 

Anh rất muốn cho cô ăn tinh dịch của mình, dùng đầu lưỡi kia cuốn đi tinh dịch trên cây gậy của mình.

 

Nhất định sẽ rất thoải mái...

 

Ý thức được mong muốn của chính mình, Trần Đồng nghiêng đầu, trực tiếp mở cửa ra, hơi nóng theo gió mùa hè trộn lẫn tràn vào trong phòng. Triệu Đình Ân cảm nhận được điều này ngay lập tức, mặt cô bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nóng quá.

 

Gió thổi trên người Trần Đồng làm mở rộng áo sơ mi của anh, áo sơ mi đỏ thẫm phồng lên, bên trong là áo ba lỗ màu trắng tinh dán chặt vào cơ thể.

 

Triệu Đình Ân nhìn thấy con phượng hoàng trên áo sơ mi của anh, cô cũng tự nhiên thấy người mình nóng lên, tim đập nhanh đến mức không cách nào kiềm chế được.

 

Cô có thể cảm giác được sự sốt sắng thậm chí phải gọi là yêu say đắm nồng nhiệt của mình, nó đang bành trướng trong cơ thể cô, đập mạnh lớn lên.

 

Trần Đồng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Góc áo màu đỏ bị khe cửa kẹp lại sau đó trốn mất. 

 

Triệu Đình Ân đi chân trần đuổi theo, mở cánh cửa kia ra, đối diện với áo sơ mi màu đỏ thẫm của anh hỏi: "Anh đi đâu?"

 

Mái tóc đen bị gió biển thổi mà mặc sức tung lên, áo sơ mi đỏ phồng lên ở sau lưng.

 

"Liên quan quái gì đến em?"

 

Anh cau mày hỏi cô, ánh mặt trời chiếu lên sống mũi anh để lộ một cái bóng mờ.

 

Trần Đồng đi xăm rồi, ở cổ chân xăm một cây dừa, cây dừa xanh mát tươi tốt, Triệu Đình Ân thấy trên đó dính một mảng mực nước màu đen thì kinh hồn bạt vía. Mấy ngày vừa rồi chỗ hoa văn đó vẫn còn đỏ rực, lúc ăn cơm cô luôn không nhịn được nhìn chằm chằm vào chỗ đó.

 

"Đến đây."

 

Làn môi ấm áp lại ẩm ướt đè lên hình xăm, cô vừa trân trọng vừa chân thành hôn lên. Trần Đồng nằm trên mặt đất, nhìn hoa văn gỗ trên trần nhà làm anh hoa cả mắt, nơi cổ chân lại vừa ngứa vừa ướt, như thể một trăm con kiến đông nghịt lúc nhúc bò ở phía trên, so với lúc xăm còn khó chịu hơn. Nơi cổ chân ngứa ngáy lan ra toàn thân, nhất là khối bên khoang ngực trái, như thể rơi xuống một cái hầm vậy.

 

Cái gì cũng không bành trướng nhanh như tình dục.

 

Anh thu chân lại tránh né môi cô, đợi gió thổi đến chỗ ẩm ướt vừa được hôn kéo theo cảm giác mát rượi, anh lại cảm thấy không dừng lại được. Vẫn còn thích cái miệng vừa nóng hổi lại vừa mềm mại của cô.

 

Anh ngồi dậy nhìn vẻ mặt cô vừa mông lung vừa đỏ hồng.

 

"Ăn sữa chua ngon không?" Anh hỏi. Đúng, anh vẫn còn nhớ mãi không quên cảnh ngày ấy gặp nhau tuyệt vời, tươi đẹp như thế nào.

 

Triệu Đình Ân gật đầu.

 

"Ngậm anh." Anh khẽ nói ra, thò tay ra miết môi cô một chút.

 

Cằm bị anh nắm, kéo về phía trước một cái, cô cứ thế đâm sầm vào trong ngực anh.

 

Mùi bạc hà thơm ngát xộc thẳng vào mũi, Triệu Đình Ân kề sát trước ngực anh, nghe tiếng tim đập thình thịch.

 

Nhanh quá.

 

Nhưng không biết là của cô hay của anh nữa.

 

Anh hoàn toàn không đậm người, mà lại mang theo cảm giác mảnh khảnh chỉ thiếu niên mới có. Sống lưng của cô cong lên, có phần trũng xuống dưới, dùng một tư thế nhọc nhằn ghé vào lồng ngực anh, vải quần áo mềm mại phác họa vòng eo mảnh khảnh của cô cùng với bộ ngực có phần đầy đặn dưới nội y.

 

Anh dùng sức đè eo cô xuống, khiến cô ngã hẳn trên người mình, đỡ lấy cô rồi thuận tiện nằm xuống. Một lần nữa anh lại nằm xuống đất, cô lại nằm trên người anh.

 

Vật cứng rắn đã có phản ứng cộm lên giữa hai người, chọc vào dưới ngực của Triệu Đình Ân. Quần áo mặc mùa hè đều mỏng manh, trên người cô là một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, còn anh mặc bên dưới chiếc quần đùi bình thường nhất.

 

Thứ đó phảng phất như có sinh mạng mà bỗng chốc nảy lên một cái, động tĩnh rất nhỏ bị phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, chấn động đến mức đáy lòng cô phát run.

 

Trần Đồng nhìn về phía đỉnh đầu cô, màu đen mềm mại lộ ra như thể che giấu một dòng nước xoáy nhỏ bên trong, đưa tay ra chạm vào đỉnh đầu cô, có thể cảm nhận được cô run nhè nhẹ.

 

"Ngậm anh, được không?" Nói lại một lần nữa, lần này là mang theo ý hỏi dò. Tay Trần Đồng thò xuống phía dưới mò mẫm, chạm vào khuôn mặt trơn láng của cô, lạnh buốt, nhẵn mịn, ngón tay phác thảo vành tai cô, cầm khối thịt mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn.

 

Giọng nói của Triệu Đình Ân như con muỗi đồng ý, cố ý nghiêng đầu qua dùng môi cọ bàn tay anh, lén tiếp xúc hôn một cái, trong lòng đang huênh hoang đắc ý.

 

Trần Đồng gác hai tay lên đầu, lẳng lặng nhìn hành động của cô. Anh tách hai chân ra, để lại cho cô ít không gian. Cô quỳ gối giữa hai chân anh, đầu gối cọ vào khe hở ở tấm ván gỗ, cúi đầu, ngón tay với tới quần đùi anh ở ngay cạnh.

 

Mái tóc đen nghiêng che đi sườn mặt, ánh chiều tà xuyên qua khe hở của tóc, ánh nắng dài mảnh chiếu vào mặt cô, cực kỳ dịu dàng.

 

Cô gộp quần chung cả với quần lót, cởi hết chúng ra.

 

Vật cứng vừa to vừa dài lại sưng lên ngẩng cao đầu trên không trung, quy đầu đã tiết ra chút dịch trong suốt.

 

Phát sáng dưới ánh mặt trời, ngay trước miệng Triệu Đình Ân.

 

Cô nén sợ hãi thò tay đi sờ nó, lại giống như không biết xoay sở làm sao mà ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là ánh nước xuân sắc mềm mại, khiến tim Trần Đồng chìm trong đó cũng mềm nhũn.

 

Anh nói: "Ngậm lấy."

 

Triệu Đình Ân mở miệng ra, miễn cưỡng ngậm quy đầu vào.

 

Đầu lưỡi quyện vào chuyển động, rồi nuốt hết chất dịch vào.

 

Trần Đồng bị kích thích đến mức sắp bắn ra.

 

Dù mới chỉ là được cô ngậm lấy mà thôi.

 

Đã sung sướng trong lặng lẽ như một bức tranh.

 

Cô tựa như tự học thành tài mà đi vuốt ve hai viên bi phía dưới của anh.

 

Một giây sau, Trần Đồng nặng nề thở dốc một tiếng.

 

Cô bị bắn tinh nhớp nháp trong cuống họng.

 

Cô bị Trần Đồng đẩy ra, một luồng tinh dịch lại bắn ra chỗ khóe miệng cô và cả cổ nữa.

 

Nóng rực ban đầu nhanh chóng nguội đi.

 

Theo làn da cô trôi xuống từng chút một.

 

Trần Đồng ghé sát vào cô, đưa tay lau đi tinh dịch trên cổ cô.

 

Ngón tay duỗi ra chạm vào môi cô, nói: "Ăn hết."

 

Lý trí đã bị dục vọng nuốt trọn.

 

Triệu Đình Ân cũng vậy.

 

Cô nghe lời há miệng ra, ngậm lấy ngón tay anh, đầu lưỡi nóng hổi ẩm ướt liếm đi tinh dịch trên tay anh, ăn hết không còn một chút nào.

 

Cổ họng nhấp nhô lên xuống, nuốt ực xuống.

 

Ngón tay Trần Đồng sạch sẽ trở lại. Ánh mắt anh sa sầm như thể sắc trời sắp mưa lúc xế chiều.

 

Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn cô đem hết thứ dịch trắng tinh bên môi nuốt sạch sành sanh.

 

Anh cũng không nhịn được nữa, nắm chặt cằm cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

 

Anh hỏi: "Ăn tinh dịch của anh ngon hơn, hay là sữa chua ngon hơn?"

 

Triệu Đình Ân mấp máy môi, lúc sắp nói ra hai chữ thì từ xa truyền đến mấy tiếng đập cửa.

 

Tiếng động càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.

 

Trần Đồng đột nhiên tỉnh giấc, nhìn chằm chằm vào trần nhà quen thuộc ngẩn người.

 

Mụ nội nó.

 

Tất cả đều là mơ.