Thanh Âm Của Em

Chương 44

Thịnh Mặc Hàn cảm thấy Dạ Dung Lâm đúng là mắc chứng vọng tưởng giai đoạn cuối mà cái xích đu kia bao lớn mà nghĩ anh có ý định ngồi cùng.

“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.” Sau đó tự mình đi lấy ghế dựa, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm ngồi trên xích đu nhìn bọn trẻ con chơi đùa.

Có vuốt sắc nhọn nên hai con mèo không sợ husky trêu chọc, nó tự đạp chân lên ván trượt, xong quay sang sảu với corgi.

Dạ Tiểu Hàm quay sang hỏi Tiểu Đào: “Có phải Jerry muốn cùng Đá Nhỏ chơi trượt ván không?”

Mắt Tiểu Đào sáng lên: “Ừ nhỉ! Jerry thông minh quá! Còn biết chơi trượt ván.”

Dạ Tiểu Hàm duỗi tay ủn mông corgi: “Mày đi lên xe trượt vánđi.”

Corgi không muốn, vặn vẹo thân mình không đến chỗ husky.

Dạ Tiểu Hàm chống tay trên eo mập: “Mày như này là không đoàn kết, sao mày lại không chơi cùng Jerry.” Thằng bé còn đang hăng hái ôn chuyện cùng corgi, dù thế nào cũng muốn nó chơi cùng husky.

Kha Âm túm tay áo Dạ Dung Lâm nói: “Hóa ra cháu anh cũng là một đứa bé háo thắng, bình thường quá ngoan, quá hiểu chuyện nên em không có phát hiện ra.”

Dạ Dung Lâm cười nói với Dạ Hàm: “Con không thấy là nó không thích sao, đừng bắt ép nó.”

Dạ Hàm mất mát dẩu miệng: “Vâng.”

Đá Nhỏ thấy cậu chủ nhỏ buồn bã, liền luống cuống, bình thường nó đều làm cậu chủ nhỏ vui vẻ mà.

Vì thế nó chạy vòng quanh chân Dạ Hàm, lấy lòng kêu vài tiếng, cuối cùng không còn biến pháp nào, phải tự mình nhảy lên ván trượt.

Kha Âm nhìn thân hình tròn vo lại chân ngắn nhảy lên xe trượt ván có chút đau lòng.

Nó đứng ở trên xe trượt mà chỉ nhìn thấy toàn mông không thấy chân đâu.

Husky đang chờ nó trèo lên, ngao ô một tiếng rồi đẩy xe ngay và luôn.

Hai chân trước nó để ở trên tay lái, còn hai chân đặt trên mặt ván trượt, đợi xe chạy.

Vì thế hai con chó cứ thế đứng trên xe trượt chạy.

Vốn dĩ Đá Nhỏ không có hứng thú với cái xe trượt này nhưng khi lên rồi thì cảm thấy thật thích thú nha.

Không cần bước chân đi mà vẫn di chuyển được.

Mới đầu còn không tình nguyện mà lên, giờ thì không chịu xuống luôn.

Tiểu Đào vui vẻ ở một bên vỗ tay: “Thật giỏi!” Cô bé quay sang hỏi La Hạo: “Chú có thể gửi video cho mẹ cháu không? Cháu muốn cho mẹ cháu xem.”

Lúc này Kha Âm mới phát hiện ra La Hạo vẫn đang quay video.

Dạ Dung Lâm thật ra đã sớm phát hiện nhưng anh cũng không ngăn cản.

La Hạo giơ tay làm dấu OK với Tiểu Đào, rồi nghĩ thầm đứa bé này thông minh thật.

Thịnh Mặc Hàn ngồi ghế dựa cách đấy không xa, cười nói với Kha Âm: “Cái muốn cho cô xem chính là cái này, tôi cũng không biết làm sao nó học được.”

Hôm nay ra ngoài Dạ Tiểu Hàm còn mang theo kính râm, tuy nhiên chỉ thấy đeo bên người chứ chưa đeo lên mặt.

Giờ thì thằng bé gỡ xuống đuổi theo chiếc xe trượt, Tiểu Đào cũng đi cùng nó.

Hai đứa bé rất ăn ý, Tiểu Đào vẫn luôn đông đưa tay nhỏ: “Chó lớn ngoan mau dừng lại.”

Husky dẫm ván trượt để phanh lại sau đó ánh mắt mong chờ nhìn cô bé.

Corgi bên cạnh còn đang hưởng thụ thì xe lại dừng lại, nó không vui, uốn éo thân mình thúc giục Husky mau chạy.

Dạ Tiểu Hàm vỗ đầu nó, sau đó đeo kính râm lên trên hai tai dựng đứng của nó, haha quá hợp lý.

Husky không thích cái kính này muốn lắc lắc đầu cho kính rơi xuống, Dạ Tiểu Hàm nghiêm túc mà nói: “Không được làm rơi! Đeo như thế trông mới ngầu.

Mày đeo đi.”

Husky ngao ô một tiếng, nghe theo tiểu tổ tông.

Xe trượt chưa kịp lăn bánh thì hai con mèo đến tham gia náo nhiệt nhảy lên trên ván.

Hai con chó kia đang ở trên xe vui vẻ làm sao có thể để hai con mèo kia chiếm dụng, corgi cũng quên sạch lúc trước mình bảo vệ hai con mèo như nào.

Kha Âm biết là nếu 4 đứa này mà đụng nhau thì kiểu gì cũng đánh nhau.

Quả nhiên, không một đứa nào quan tâm cái xe, đứng trên mặt đất chí chóe tung trời.

Tiếng chí chóe tuy rằng rất lớn, nhưng Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm cũng chưa lên ngăn cản, bởi vì họ biết chúng chưa có nổi điên.

Tuổi của bọn nó đều còn nhỏ nên rất thích ầm ĩ, Kha Âm còn cảm khái: “Nếu nhiều năm sau bọn chúng vẫn có thể ở cùng nhau thì thật tốt.”

Cô rất thích động vật nhỏ nhưng lại không dám nuôi vì cô sợ cảm giác khi phải chia xa.

Hy vọng tuổi thọ của bọn nó có thể dài một chút, thì thời gian làm bạn với mình cũng dài thêm một chút.

Bốn con vật đánh nhau quên luôn cái xe trượt ở bên cạnh.

Dạ Tiểu Hàm thấy vậy bèn kéo Tiểu Đào đi chơi cùng.

Thịnh Mặc Hàn chú ý hết thảy, không nhịn được mà bật cười.

Lúc tất cả mọi người không chú ý, anh ta liếc nhìn Kha Âm một cái.

Anh ta cùng Dạ Dung Lâm quen biết đã nhiều năm rồi, cũng chưa từng ở cạnh nhau như lúc này.

Chỉ có Kha Âm mới có thể khiến Dạ Dung Lâm ràng buộc như vậy.

Ở bên ngoài chơi cũng sắp đến thời gian ăn trưa, đầu bếp nhà Thịnh Mặc Hàn đã chuẩn bị xong xuôi.

Bốn động vật nhỏ chơi đùa cũng đã mệt, Dạ Dung Lâm mang theo chậu cơm của Đá Nhỏ, Kim Giác và Ngân Giác cùng thức ăn cho bọn chúng.

Thấy sắp được ăn, husky đi hiên ngang đằng trước dẫn mấy đứa sau đến nhà ăn.

Trên bàn ăn, Kha Âm chăm sóc hai đứa nhỏ, tuy rằng không có gì nhưng Tiểu Đào luôn miệng nói chị Kha Âm ăn nhiều một chút, chị Kha Âm gầy quá.

Dạ Dung Lâm Thịnh Mặc Hàn cùng La Hạo đang bàn chuyện công việc, Kha Âm nghe không hiểu cũng không nói cùng.

Chẳng qua là ngẫu nhiên cô cùng Dạ Dung Lâm sẽ liếc mắt đưa tình, xong lại cười với nhau khiến La Hạo thiếu chút nữa quăng đôi đũa trong tay mình đi.

Các người có thể để tôi ăn cơm được không? Đồ ăn nhiều như này, còn muốn nhét cơm tró vào mồm tôi sao?

Thịnh Mặc Hàn đồng tình nhìn La Hạo, anh đi theo Dạ Dung Lâm đúng là quá vất vả rồi.

Ăn xong bữa trưa, Dạ Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào đều có thói quen ngủ trưa, Kha Âm hỏi phòng khách nhà Thịnh Mặc Hàn để cho hai đứa nghỉ ngơi.

Dạ Dung Lâm lập tức bỏ mặc hai tên cẩu độc thân kia đi theo cùng.

Thịnh Mặc Hàn bất đắc dĩ mà lắc đầu, chân dài bước theo sau.

Khi đi qua phòng ngủ của mình, Thịnh Mặc Hàn còn hỏi một câu: “Chó ngốc đâu rồi nhỉ? Sao không thấy động tĩnh gì hết?”

Dạ Dung Lâm cầm tay Kha Âm bóp bóp, hỏi lại Thịnh Mặc Hàn: “Chó của cậu lại đi hỏi tôi?”

“Mèo nhà anh cũng không thấy đâu.” Dạ Dung Lâm nghĩ, không phải chứ.

Dạ Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào chưa muốn ngủ ngay còn muốn tìm chó mèo chơi cùng.

Dạ Tiểu Hàm còn hỏi Tiểu Đào: “Trưa nay ngủ cậu muốn ôm con nào?”

Tiểu Đào: “Tớ thích chó lớn, cũng thích Đá Nhỏ, còn cả hai mèo đáng yêu nữa....”

Kha Âm ở đằng sau nói: “Không cho ôm, bọn nó chơi lâu như vậy lại chưa tắm rửa, trên người đều là vi khuẩn, rất dễ dàng sinh bệnh.”

Thế là mộng tưởng của hai đứa nhỏ tan vỡ luôn.

Sau khi tìm qua mấy phòng trống cũng không thấy tung tích mấy con chó mèo kia, Thịnh Mặc Hàn cau mày mở cửa phòng ngủ của mình, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong anh nhịn không được che kín đôi mắt.

Nhìn chằm chằm husky quát: “Tao nói bao lần rồi, không được tự tiện vào phòng tao cơ mà?”

Nghe thấy âm thanh, mọi người đều chạy đến phát hiện ra phòng ngủ bị mấy động vật nhỏ phá hỏng.

Chăn loạn hết lên, quần áo trong tủ bị kéo ra rơi đầy sàn, cuộn giấy vệ sinh cũng bị cắn nát, vụn rơi lả tả ra sàn.

Vốn dĩ mấy con pet kia còn đang vui sướng chạy tới chạy lui, khi bị Thịnh Mặc Hàn quát giờ thành cảnh ngồi xếp hàng ngay ngắn không nhúc nhích.

Dạ Dung Lâm nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, Kim Giác và Ngân Giác nhà anh ở nhà cũng bày trò không kém.

Vì thế Dạ Dung Lâm lập tức lên tiếng xin lỗi: “Hai con mèo giở trò quỷ, cậu đừng mắng chó nhà cậu, quần áo của cậu để tôi trả tiền.....!Chờ khi về khẳng định sẽ xử lý chúng nó một chút.”

“Hai con mèo nhà anh? Sao có thể, con chó ngốc này quá ầm ĩ, tôi đã cố tình khóa cửa phòng lại, thay khóa tủ, nếu có thể mở khóa thì cũng chỉ do nó thôi.” Trong lòng Thịnh Mặc Hàn đang tự hỏi lại mình một nghìn lần, vì sao hồi trước lại muốn nuôi nó!

Chuyện mở khóa này trừ hai tiểu bảo bối thì mọi người đều biết, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm bất đắc dĩ nhìn nhau.

Husky lại bò đến một dóc, ngao một tiếng, đặt đầu xuống mặt đất nằm, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hai con mèo cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhau, nhìn có bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bằng đấy ngoan ngoãn.

Còn corgi chân ngắn chân còn cuộn giấy vệ sinh cuốn vào vừa chạy vừa tha tới chân Dạ Tiểu Hàm.

Dạ Tiểu Hàm nói: “Đá Nhỏ trong nhà rất ngoan, chưa bao giờ phá hỏng đồ gì đâu ạ.”.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Cho nên Jerry là hung thủ?

Thịnh Mặc Hàn vẫn hỏi lại: Rốt cuộc là đứa nào đầu têu?”

Ngân Giác chậm rãi giơ vuốt nhỏ lên, nếu như ở nhà là vỗ lên đầu Kim Giác.

Nhưng nó ngừng giữa chừng rồi buông xuống.

Sau đó chạy đến bên cạnh husky dùng đệm thịt vỗ vào đầu nó.

ừm, Kim Giác là người của mình, dù sao cũng để con chó ngốc này đội chiếc nồi to đùng này đi.

Thịnh Mặc Hàn bị phản ứng của Ngân Giác chọc cười, còn quay đầu nói với Dạ Dung Lâm: “Con mèo này nhà anh rất thông minh.”

Dạ Dung Lâm buông tay: “Không thì phải nói như nào.”

Thịnh Mặc Hàn tin hành động của Ngân Giác, đem hết sai lầm tội lỗi đổ lên đầu chó ngốc nhà anh.

Phạt nó không được ăn tối, husky đáng thương nhìn Thịnh Mặc Hàn, tất nhiên là chủ nhân của nó sẽ không dễ dàng đổi ý.

Mà lần này đầu sỏ gây tội của chúng ta – Đá Nhỏ vẫn còn đang lắc mông lôi kéo cuộn giấy vệ sinh, hồn nhiên như chưa có chuyện.

Haha Jerry thật thông minh, có biết mở khóa, cao như thế nó làm sao với tới được.

Cuộn giấy cũng là chính nó tự mình ngậm tới chơi, còn chưa chơi xong đã bị phát hiện.

Haizz.