Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 4: 4 Nghèo Quá

"Được rồi." Bạch Hi cắt ngang lời bọn họ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Là tôi muốn tới, đừng mắng bọn họ, tôi chỉ là tới xem một chút, nhìn xem năm nay thu hoạch thế nào."Dáng vẻ bà cụ non này của cô khiến mọi người sửng sốt một chút, rất nhanh liền nở nụ cười.Bà cô nghe ở đâu ra lời như thế rồi bắt chước nói vậy kìa, cô có thể xem thu hoạch cái gì chứ.Nhưng mà giống như sợ mình cười khiến Bạch Hi thẹn quá hoá giận, những người khác vội vàng nói: "Bà cô, ngài yên tâm, bây giờ lúa nhìn cũng không tệ lắm, nếu như năm nay không thiếu nước mưa, thu hoạch cũng không tệ lắm.""Đúng vậy, bà cô, ngài cứ yên tâm đi."Bạch Hi kỳ thật cũng không có chuyện làm, chính là đi ra ngoài lắc lư, đi tới chỗ nào tính tới chỗ đó mà thôi, lúc này thấy tất cả mọi người không để cô ở bên cạnh ruộng lâu, cô cũng cảm thấy coi không vừa mắt, thế là ra vẻ vẻ già nua nhẹ gật đầu, nói một câu, liền rời đi."Vậy các người cứ làm việc đi, vất vả rồi."Sau khi phản ứng lại Bạch Hi nói cái gì, người lao động trong ruộng đều nhịn không được nữa nở nụ cười."Bà cô học lời nói đó ở đâu ra mà nói ra dáng thế?""Đúng đấy, bà cô hai ngày không thấy, nói chuyện ngược lại là càng thêm có văn hóa.""Xuỵt, các người đừng cười, cẩn thận bà cô tức giận." Người nói lời này mặc dù ngăn cản mọi người, nhưng chính ông ấy cũng cười vui vẻ.Đừng nhìn Bạch Hi mới năm tuổi, nhưng mà hai năm trước đã cố gắng ra vẻ người lớn, cho nên, mọi người đối với bộ dạng này của cô cũng không cảm thấy kỳ quái.Bạch Hi nghe tiếng cười phía sau, mặc dù biết bọn họ không có ác ý gì nhưng cô vẫn bị chọc tức.Cái thân thể trẻ con này quả thực là...Nhưng mà cô đường đường là Cửu Vĩ tiên hồ, cũng không thể so đo với phàm nhân được, chủ yếu là, những người này đối với cô đều là tràn đầy thiện ý, Bạch Hi phiền muộn."Bà cô, ngài muốn đi nơi nào?""Trở về!""À!" Trần Nhị nghe, cũng không kỳ quái, nhưng cũng không rời đi, vẫn ngoan ngoãn đi theo.Cô bé phải đưa bà cô đến nhà mới có thể đi.Trở về trên đường, đi ngang qua Từ Đường, thấy cửa lớn Từ Đường vậy mà không có khóa, Bạch Hi hiếu kì hỏi."Hôm nay Từ Đường làm sao không khóa vậy?"Bạch Hi nhớ kỹ, sợ trẻ con trong thôn chạy vào, Từ Đường thường ngày đều khóa lại.Thôn Ngưu La có ba họ lớn, mấy trăm năm trước liền ở lại đây, dùng chung một cái Từ Đường, nghe nói, ba họ kia mấy trăm năm trước chính là người một nhà, chỉ là sau này tách ra mà thôi.Trần Nhị nghe lời Bạch Hi, nhìn Từ Đường một chút, ngoan ngoãn trả lời."Ở bên trong là đám người Tiểu Thuận Tử."Lý Trụ đi cùng tranh công nói: "Bà cô, bọn họ ngày đó hại người rớt xuống nước, bị phạt quỳ ở bên trong.""À." Bạch Hi nghe vậy thuận miệng lên tiếng, đi hai bước sau đó hỏi: "Bao lâu rồi?""A? Bà cô, ngài nói cái gì?"Bạch Hi hít sâu một hơi, thầm nghĩ, bình tĩnh, mình không thể so đo với đứa nhỏ mười tuổi.Cô tựa hồ đã quên, hiện tại cô cũng chỉ năm tuổi."Tôi hỏi, bọn họ quỳ bao lâu rồi?"Trần Nhị cũng phát phát hiện mình có chút ngốc, vậy mà không hiểu ý của bà cô, thế là cô nhóc ngại ngùng cười cười, trả lời: "Đã hai ngày rồi ạ."Quỳ hai ngày rồi?Mấy đứa trẻ kia lớn nhất cũng mới mười tuổi nhỉ?Huống chi, ngày đó là bản thân Hoa tinh vì muốn bắt tôm trong nước, sau đó vô ý ngã quỵ vào trong suối, lúc đứa nhỏ bắt cá bắt ốc phát hiện cô, cô đã chìm sâu vào trong nước, sức lực giãy dụa cũng không có, dọa đến mấy người Tiểu Thuận Tử vội vàng la lên gọi người tới.Nhắc đến chuyện này, Bạch Hi cũng nhịn không được ở trong lòng khinh bỉ Hoa tinh, tốt xấu là một Tinh Linh mà lại vô dụng như vậy.Hoa tinh nếu như biết ý nghĩ của Bạch Hi, nhất định sẽ nhịn không được kêu oan, cô ấy là tu hành được, đầu thai đến thân thể này, chút năng lực kia đã bị vây khốn, coi như biết một ít chuyện, nhưng thân thể cô ấy cũng là đứa nhỏ, có thể làm cái gì?"Được rồi."Sau khi Bạch Hi dứt lời, bụng ùng ục ục kêu lên.Lúc đầu mấy người Trần Nhị còn không biết ý tứ của Bạch Hi, lúc này nghe bụng cô ùng ục ục kêu vang thì lập tức hiểu được, thì ra là bà cô đang đói.Nhưng mà còn chưa tới giờ cơm mà.Nhưng mà bọn họ cũng đói, lúa quý này còn ở trong ruộng, phải hơn hai tháng nữa mới thu hoạch, dù là người lớn đi làm việc, cũng đều là uống cháo loãng, nhà ai cũng cắt giảm lương thực, chỉ sợ chống đỡ không đến lúc thu hoạch lương thực."Bà cô, ngài ăn kẹo sữa đi." Trần Nhị lại móc kẹo sữa ra, vừa rồi cô bé cũng không nỡ ăn.Những người khác nhìn thấy kẹo sữa trong tay Trần Nhị, thèm thuồng không ngừng nuốt nước miếng, lại không ai dám đưa tay đòi hỏi, bọn họ cũng đều biết, không thể lấy đồ của bà cô được.Bạch Hi lúc nào trải qua tình cảnh lúng túng như vậy, gương mặt xinh đẹp tinh xảo nháy mắt đỏ lên, tức giận hô: "Tôi nói không ăn, tôi là trưởng bối, tôi làm sao lại ăn đồ vật của đám con nít mấy người được."Cô muốn ăn cá, ăn thịt, không muốn ăn rau xào xíu dầu nữa, cô là Cửu Vĩ tiên hồ, chứ không phải thỏ tinh.Bạch Hi hô thôi, thấy đám người Trần Nhị đều không nói lời nào, lúc này mới lên tiếng nói: "Lý trụ, đám Tiểu Thuận Tử quỳ đủ rồi, cậu đi nói cho thôn trưởng, cứ nói là ttooi nói, bảo đám Tiểu Thuận Tử đứng lên đi.""Thế nhưng mà, còn chưa quỳ đủ ba ngày đâu." Lý Trụ có chút do dự.Mấy người Tiểu Thuận Tử mặc dù quỳ trong Từ Đường, thế nhưng không có bị đói, chỉ là không thể leo cây mò tổ chim, xuống nước bắt tôm mà thôi.Đứa nhỏ trong thôn lên cây xuống sông, lăn bùn, đào núi, vô cùng khỏe mạnh, lâu lâu lại ăn một bữa măng xào thịt, bị đánh đều đã thành thói quen, nói da dày thịt béo cũng không quá đáng.Bạch Hi hai tay chống nạnh, thở phì phò nói: "Tôi là bà cô, tôi nói cái gì chính là cái đó, cậu đi nhanh đi!""A, a, dạ, tôi đi ngay."Lý Trụ nhanh chân chạy về phía nhà trưởng thôn, lúc này bụng Bạch Hi lại ùng ục ục kêu lên.Trần Nhị ở một bên vội vàng cẩn thận lột kẹo sữa ra, vào lúc Bạch Hi há mồm chuẩn bị nói chuyện, nhanh tay nhét kẹo sữa vào trong miệng Bạch Hi, dụ dỗ nói: "Bà cô, ngài ăn đi, rất ngọt."Đột nhiên bị nhét kẹo sữa, lời nói của Bạch Hi bị cắt ngang, quai hàm lập tức phồng lên ".

.

.""Bà cô, có phải là rất ngọt?" Con mắt Trần Nhị lóe sáng, tranh công cười hỏi.Bạch Hi gật đầu, đúng là rất ngọt, chí ít, bụng cô không kêu to nữa.Trần Nhị nghe xong, nhếch miệng cười càng vui hơn, giống như cô bé cũng ăn kẹo sữa vậy.Mấy đứa nhỏ khác mặc dù rất thèm, ở một bên không ngừng nuốt nước bọt, nhưng không có người mở miệng nói cái gì.Có đứa nhỏ lớn hơn, lau khóe miệng, dời mắt, làm bộ mình không muốn ăn."Ùng ục ục.

.

.""Ùng ục ục.

.

."Liên tiếp vang lên, Bạch Hi nhìn mấy đứa nhỏ kéo kéo quần, làm đai lưng vải thô kéo căng một chút, trên mặt đã tập mãi thành thói quen, trong lòng phiền muộn nói không nên lời.Nơi này cũng nghèo quá, cuộc sống của những người này cũng quá thảm.Bạch Hi nghiêm trọng hoài nghi, hoa tinh kia là chịu không được cái khổ này cho nên mới bỏ chạy..