[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê

Chương 16

Vừa trở về đã chạy ngay vào phòng mẹ, là người ngu cũng biết lý do hôm nay chị dâu cả bỏ ngày công đi làm việc gì đó có liên quan tới mẹ, chị dâu hai có lúc khôn khéo có lúc hồ đồ, cũng không biết là thông minh thật hay là giả ngu.

Chu Ngân Đệ vừa vào phòng, đóng cửa xong đã vội vàng nói với Trần Quế Hương: “Mẹ, em trai của con đã đi hỏi thăm, không thể gả vào nhà họ Trần này được.”

“Con trai cả nhà họ Trần là tên vũ phu, bọn họ nói vợ trước của anh ta bệnh chết, thật ra là bởi vì thường xuyên bị anh ta đánh, cô ấy thật sự nản lòng thoái chí, nghĩ không thông, uống thuốc tìm chết.”

“Ôi! Thím ba kia sao có thể giới thiệu một người như vậy cho Giai Tuệ chứ!”

Trần Quế Hương tái mặt, trong lòng không khỏi có chút tức giận, người này trước khi đi mai mối cũng không biết hỏi thăm một chút, lại còn là họ hàng thân thích với mình nữa chứ, nếu Giai Tuệ thật sự gả cho nhà kia thì chẳng phải lại nhảy vào một hố lửa khác sao!

Từ khi bà tiết lộ với bên ngoài chuyện tìm nhà chồng mới cho Giai Tuệ tới nay, mọi người giới thiệu với bà chẳng có ai là người tốt cả, có phải tất cả bọn họ đều cho rằng con gái của bà ly hôn thì không còn đáng giá nữa phải hay không?! Thứ bẩn thứ thối gì cũng đều đưa tới trước mặt bà, đây là đánh vào mặt Trần Quế Hương bà đây!

“Việc này cũng đừng nói với Giai Tuệ, đừng để cho nó cảm thấy không thoải mái trong lòng.”

Rõ ràng tâm trạng của Trần Quế Hương không tốt, trong lòng Chu Ngân Đệ cũng không dễ chịu. Cô ấy cũng nhìn thấy Giai Tuệ từ một cô gái nhỏ trưởng thành một cô gái trẻ, luôn xem cô như em gái ruột của mình, cô ấy cũng mong Giai Tuệ có thể tìm được người tốt.

“Mẹ, con biết, con sẽ không nhiều lời, cho dù là Tú Vân và Lệ Quyên có hỏi tới thì con cũng chỉ nói không thích hợp mà thôi, sẽ không nói gì nhiều.”

Ai mà biết lời nói ra sẽ bị đồn thành thế nào chứ, chuyện này cứ trực tiếp nói lại với thím ba là được, tốt nhất là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu có người nào nói nhiều thêm vài câu, gắn ghép Giai Tuệ với cậu cả nhà họ Trần, ba người thành hổ, nhiều người thích buôn chuyện, đến cùng chịu thiệt cũng chỉ có thể là Giai Tuệ.

Trần Quế Hương hài lòng gật đầu, bà coi trọng cô con dâu cả nhất, cũng bởi vì con dâu cả làm việc chu toàn, biết suy nghĩ cho người khác, ở vấn đề giữ kín miệng cũng rất kỹ càng.

“Được, việc này đến đây là xong chuyện, sau này đừng nhắc tới nữa, mẹ cũng không tin, con gái của Trần Quế Hương này lại không thể tìm được một người tốt.”

Chuyện này đâm mạnh một dao vào lòng Trần Quế Hương, trong lòng bà âm thầm tự thề độc, cả đời này cho dù bà không gả con gái cũng được, nhưng nhất định phải tìm cho con gái một mối thật sự tốt.

Chu Ngân Đệ nghe vậy thở dài một hơi, nói: “Giai Tuệ thật sự không thuận lợi trong chuyện hôn sự, đáng tiếc bây giờ đã trễ, nếu không chúng ta có thể mang Giai Tuệ đến miếu bái lạy, xem có thể cầu cho em ấy một mối nhân duyên tốt hay là không.”

Một câu nói trong lúc vô tình của Chu Ngân Đệ lại khiến trong lòng Trần Quế Hương có suy tính.

Quốc gia đã phá bỏ phong kiến mê tín dị đoan, nhưng núi thì cao mà Hoàng Đế thì xa xôi, ai có thể mỗi ngày đều chăm chú quan sát về chuyện này được chứ?

Bà quyết định ngày mai đến chùa thắp nén hương, bà thật sự muốn hỏi một vài câu, con gái của nhà bà rốt cuộc đã đắc tội thần tiên nhà nào, sao Nguyệt Lão lại không buộc một sợi chỉ đỏ đáng tin cậy vào tay con gái của bà chứ.