[Thập Niên 70] Phúc Bảo

Chương 13: Bánh Trứng Gà Lúc Nửa Đêm (2)

Cố Vệ Đông: "Em suy nghĩ nhiều quá rồi, dù sao một năm nữa Phúc Bảo mới đến tuổi đi học, con bé vừa mới tới nhà chúng ta, không cần sốt ruột nghĩ tới những chuyện này, cứ để từ từ rồi tính. Mẹ là người miệng dao lòng đậu phụ, em xem, chẳng phải lần này mẹ là người làm chủ để Phúc Bảo ở lại nhà chúng ta hay sao? Anh thấy Phúc Bảo là đứa bé đáng yêu, chờ sau này mẹ từ từ thích Phúc Bảo, không chừng thấy anh không cho con bé đi học, mẹ sẽ còn phải mắng chúng ta ấy chứ!"

Lưu Quế Chi suy nghĩ trong chốc lát, thấy hình như cũng đúng, cô ấy không nói thêm gì nữa, hai vợ chồng cùng nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.

——

Thực ra, Phúc Bảo còn chưa ngủ, bé mới tới đây, tất cả mọi thứ xung quanh đều vô cùng mới mẻ, nên bé không nhịn được nhìn đông rồi lại nhìn tây. Tổng cộng có sáu người ngủ trên kháng lớn trong căn phòng phía tây này, tự nhiên chen chúc chặt chội, bé chỉ có thể rúc ở trong góc.

Bé mở to hai mắt, dỏng tai nghe động tĩnh xung quanh trong bóng tối, lẳng lặng suy nghĩ mọi chuyện.

Thật ra những điều bé nghĩ rất đơn giản, đều là nhớ nhung mấy ni cô lúc trước ở cùng bé trong am ni cô, bọn họ đều rất tốt với bé, có gì ăn ngon đều cho bé, còn từng lén lút đi vào trong núi bắt cá cho bé ăn, nói là muốn cho bồi bổ dinh dưỡng cho bé.

Sau đó chuyển sang ở gia đình Nhiếp lão tam, thật ra mới đầu vợ Nhiếp lão tam đối xử rất tốt với bé, coi bé như con ruột, đến tốt còn cho bé ăn đùi gà hầm, đùi gà hầm thơm ngào ngạt, bé ăn miệng đầy dầu mỡ, ngon đến mức bé chỉ hận không thể nuốt cả đầu lưỡi của mình vào bụng.

Đáng tiếc, kể từ khi vợ Nhiếp lão tam có Sinh Kim Sinh Ngân, cô ta không còn thương bé nữa.

Đến tết, đại đội sản xuất chia cho nhà bọn họ miếng thịt, lúc Sinh Kim ăn thịt, bé chỉ có thể uống một chút xíu canh thịt, Sinh Ngân có hoa cài đầu, bé cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào.

Vợ Nhiếp lão tam bảo bé chăm sóc Sinh Kim Sinh Ngân giúp, Sinh Kim còn tốt, ăn no rồi chơi, nhưng Sinh Ngân luôn bới lông tìm vết với bé.

Hình như Sinh Ngân rất ghét bé, những lúc không có người, Sinh Ngân luôn dùng ánh mắt kỳ quái quan sát bé, còn dùng tay nhéo bé, thậm chí có lần còn đột nhiên lẩm bẩm một mình, nói chị đừng nghĩ đến chuyện cướp của tôi, những thứ kia đều là của tôi.

Thậm chí Phúc Bảo từng thầm phỏng đoán, có lẽ Sinh Ngân cũng giống mình, không giống với những đứa trẻ khác không hề biết chuyện gì cả, Sinh Ngân hiểu chuyện không khác gì mình.

Nhưng Phúc Bảo chưa từng hỏi, có lẽ hỏi thì Sinh Ngân cũng sẽ không nói cho bé biết, Sinh Ngân chỉ biết nhìn bé bằng ánh mắt đầy phòng bị, như thể bé là kẻ gian, sẽ trộm thứ tốt của Sinh Ngân.

Nghĩ đến đây, ngoài cửa sổ chợt truyền tới tiếng chó sủa, nhắc nhở Phúc Bảo không phải đang ở Nhiếp gia, mà là ở Cố gia.

Phúc Bảo khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bé rất hài lòng với gia đình mới này, đặc biệt là Lưu Quế Chi, dựa vào trực giác của mình, bé cảm thấy Lưu Quế Chi rất thương mình.

Có người mẹ thế này, bé nghĩ có lẽ mình sẽ không bị người khác bắt nạt nữa.

Ngay lúc bé định nhắm mắt lại đi ngủ, trong bụng bé phát ra tiếng ục ục.

Bé xoa xoa bụng, đói.

Trong bữa tối hôm nay, bé uống một bát cháo loãng, ăn nửa củ khoai lang cái bánh bao hấp, sau khi ăn xong, bé cũng không đi xin thêm, nhưng thực ra số đồ ăn đó không đủ để bé no bụng, bé ăn nhiều hơn so với những đứa trẻ bình thường cùng lứa.

Bé mới tới gia đình này, muốn để người ta có ấn tượng tốt về mình, nên không dám duỗi tay xin thêm khoai lang hấp.

Bữa ăn này bé chỉ lưng lửng dạ, giờ hơn nửa đêm thấy đói bụng, một khi đã đói là rất khó ngủ, bé cố gắng trở mình, muốn phớt lờ cảm giác đói bụng kia đi, nhưng bụng bé càng kêu ục ục to hơn.

Bé muốn ngủ cũng không ngủ được, nghĩ hay là dậy mò vào phòng bếp uống nước lạnh lót dạ. Vì vậy, bé lục lọi muốn ngồi lên.

Ai ngờ vừa mới tỉnh dậy, bé chợt nghe thấy động tĩnh ở đầu giường đất bên kia.

Cố Vệ Đông: "Phúc Bảo, con tỉnh đấy à?"

Phúc Bảo khẽ đáp lại.

Lưu Quế Chi vội vàng ngồi dậy, bò tới xoa xoa đầu Phúc Bảo.

Cô ấy nghĩ là Phúc Bảo vừa rời khỏi gia đình Nhiếp lão tam, mới tới Cố gia còn chưa thích nghi được, lạ giường nên mất ngủ.

Nhưng lúc ôm Phúc Bảo, cô ấy lại nghe thấy tiếng kêu trong bụng Phúc Bảo.

Tiếng kêu này đặc biệt vang dội trong đêm tối tĩnh lặng.

Cố Vệ Đông cũng nghe thấy, hỏi: "Con đói à?"

Phúc Bảo vùi đầu vào trong lòng Lưu Quế Chi, xấu hổ gật đầu.

Cố Vệ Đông cau mày: "Phải làm sao bây giờ, bây giờ trong phòng bếp chẳng có gì ăn cả."