[Thập Niên 70] Phúc Bảo

Chương 19: Gặp Lại Vợ Nhiếp Lão Tam (3)

Lưu Quế Chi chỉ chỉ vào Phúc Bảo, lại khoa tay múa chân chỉ vào giỏ của mình, y nha nha mấy tiếng.

Tình cờ bà Hồ cõng cái thúng nhỏ bằng rơm đi qua, thấy vậy thì nói: "Mới nhận nuôi con gái, nên giờ muốn về nhà ngoại báo cáo phải không?"

Lưu Quế Chi vội vàng gật đầu.

Bà Hồ cười ha hả nhìn Phúc Bảo; "Đứa nhỏ này thủy linh, vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan có phúc khí, Quế Chi cháu là người tốt bụng, nhớ dưỡng tốt con bé, sau này chắc chắn sẽ nhận được hồi báo lớn!"

Lưu Quế Chi nắm lấy tay của Phúc Bảo, mím môi cười.

Đúng lúc này, vợ Nhiếp lão tam vác cuốc đi cùng với mấy người phụ nữ đi tới, nghe thấy vậy, cô ta nhất thời bĩu môi, tức giận nói: "Hồi báo lớn gì chứ, không làm người ta tức chết đã là tốt lắm rồi tốt!"

Mấy người phụ nữ đi cạnh đấy đều biết vợ Nhiếp lão tam không cần Phúc Bảo, cố tình trêu ghẹo: "Phúc Bảo, cháu xem, mẹ cũ của cháu tới rồi, một mới một mẹ cũ, cháu muốn mẹ nào? Hay là cháu trở về với mẹ cũ đi?"

Có đôi khi phụ nữ nông thôn hay lắm mồm, thích mang trẻ con ra làm trò đùa, đương nhiên bọn họ không biết những lời này sẽ tổn thương đến một đứa bé.

Tuy từ nhỏ Phúc Bảo đã có thể nghe hiểu tiếng người, cũng rất hiểu chuyện, nhưng bé không biết hóa ra người khác có thể nói những lời này, cũng không biết được khác đang trêu chọc mình.

Bé kinh ngạc trợn tròn hai mắt, sợ hãi nhìn vợ Nhiếp lão tam, nắm chặt lấy tay của Lưu Quế Chi, sau đó nhích người tới gần Lưu Quế Chi: "Cháu không đi về, cháu muốn ở cùng mẹ mới, không muốn mẹ cũ. Cô… cô ấy đã sớm không để cho cháu gọi cô ấy là mẹ rồi!"

Bé càng nghĩ càng thấy sợ, cất chất giọng non nớt lại thanh thúy nói: "Cháu không muốn trở về với cô ấy!"

Dáng vẻ đó, rõ ràng là bé đang sợ.

Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy, đều thấy thương cho bé.

Cô bé hoạt bát đáng yêu, xinh như đóa hoa nhỏ, giờ vừa nghe thấy người mẹ là vợ Nhiếp lão tam, đã sợ đến mức rưng rưng nước mắt như muốn khóc.

Không biết lúc trước vợ Nhiếp lão tam ngược đãi đứa nhỏ này thế nào!

Vợ Nhiếp lão tam thấy Phúc Bảo có phản ứng này, vừa nhắc tới cô ta đã như nhắc tới ôn thần, cô ta nhất thời không đè nén được lửa giận, cắn răng mắng: "Cái đồ không có lương tâm, nuôi nó bốn năm, tôi nuôi nó bốn năm đấy, đúng là nuôi tốn công vô ích! Đồ sói mắt trắng!"

Bình thường Lưu Quế Chi là người mềm yếu, nhưng nhìn thấy Phúc Bảo sợ hãi đến vậy, cô ấy vội ôm lấy bé, trợn mắt với vợ Nhiếp lão tam.

Vợ Nhiếp lão tam bị Lưu Quế Chi trừng mắt, lại càng tức giận hơn, cô ta hùng hùng hổ hổ xông tới: "Cô chờ đấy, cái đồ câm, sớm muộn gì cũng có ngày cô gặp xui xẻo! Cô có tin đang đi trên đường thì giẫm phải phân chó, bước một bước cũng có thể ngã xuống cống nước ven đường không?"

Lưu Quế Chi hừ mạnh với vợ Nhiếp lão tam, sau đó dắt tay Phúc Bảo, đi nhanh về phía trước.

Đương nhiên là cô ấy nhiên không tin, cô ấy nhận nuôi một cô con gái nhỏ đáng yêu, sao có thể gặp xui xẻo được?

Mấy người dân vây xem xung quanh, ai cũng vui vẻ nhìn vợ Nhiếp lão tam tức giận, bà Hồ cười ha hả nói: "Tôi thấy Phúc Bảo qua Cố gia sống rất tốt, được quan tâm nhiều hơn, cuộc sống của Cố gia cũng suôn sẻ hơn, lần này còn được bình xét là gia đình tiên tiến năm tốt, nghe nói được thưởng một trăm cân hạt cao lương!"

Vừa nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều hâm mộ với Cố gia.

Một trăm cân hạt cao lương đấy! Gia đình năm tốt đấy!

Làm gia đình năm tốt, sẽ được đóng một tấm thẻ sắt nhỏ màu đỏ ở trước cửa nhà, vừa nhìn đã biết là rất vinh dự!

Nghe thấy vậy, vợ Nhiếp lão tam kinh ngạc nói: "Cho một trăm cân hạt cao lương? Tôi nuôi Phúc Bảo mấy năm, sao không thấy cho tôi? Còn cả gia đình năm tốt gì đó nữa??"

Người dân trong thôn nhìn vẻ mặt đầy ghen tị của cô ta, cũng không nhịn được cười: "Do cô xui xẻo thôi!"

Lưu Quế Chi vội vàng dẫn Phúc Bảo trở về, cô ấy sợ đi muộn đến lúc trở về sẽ phải đi đường đêm, bước chân khá gấp. Phúc Bảo thấy cô ấy đi nhanh, cũng cố gắng rảo bước chân nhỏ nhanh hơn đuổi theo, nhưng bé mới năm tuổi, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể đi nhanh được.

Thấy vậy, Lưu Quế Chi ngồi xổm người xuống, tỏ ý bảo bé leo lên lưng mình, cô ấy muốn cõng Phúc Bảo.

Phúc Bảo lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ mệt, Phúc Bảo không mệt."