[Thập Niên 70] Phúc Bảo

Chương 28: Thịt Thỏ (9)

Phúc Bảo biết chuyện ồn ào giữa bác dâu cả Thẩm Hồng Anh và bà nội đều do mình gây ra. Bởi vì mình nói đã ăn nửa bát thịt mới để xảy ra hiểu lầm như vậy.

Cũng vì vậy, trong lòng Phúc Bảo không thấy thoải mái, ủ rũ cả mấy ngày nay.

Một hôm, cô bé đang ngồi xổm băm mớ rau dập nhặt được, trong lòng lại nghĩ về chuyện đó.

Vợ Nhiếp Lão Tam không thích cô bé, nói cô bé là sao chổi, ai dây vào thì người đó gặp xui xẻo. Cô bé thật sự là sao chổi sao?

Phúc Bảo nhớ lại những chuyện lúc trước khi trở thành một đứa bé. Cô bé cố gắng nhớ lại lúc đó bản thân mình là ai và đã làm những gì. Tuy nhiên, sau khi nghĩ đến nát óc, tất cả những gì cô bé có thể nhớ được vẫn chỉ là những dãy núi mù sương, và bên tai phảng phất âm thanh niệm kinh Phật không dứt.

Cô bé thậm chí thấy được thấy giữa mây mù mờ ảo đó là những đóa hoa sen đang nở rộ trong làn nước trong vắt.

Rốt cuộc cô bé là ai?

Phúc Bảo cau mày.

Cố Vệ Đông vừa bước vào nhà liền nhìn thấy bé Phúc Bảo đang trầm ngâm suy tư.

Lần này, mấy anh em nhà họ Cố nhân lúc nông nhàn, đất đai chẳng còn cây trái gì thì tất tả mang mớ thảm rơm và giỏ mơ mà họ tích cóp mấy ngày qua ra chợ phiên để bán. Đến lúc tan buổi chợ vẫn còn dư lại một ít. Mấy người khác bảo sẽ ở lại bán tiếp còn Cố Vệ Đông thì mang gạo cao lương mua được đi về trước, để tránh về đến làng đúng lúc trời chạng vạng. Lúc đó là giờ cơm, mọi người mà trông thấy anh ấy mang nhiều gạo như vậy về lại ghen ăn tức ở.

Anh ấy về đến nhà, lúc này đứa con lớn vẫn chưa tan học. Tú Ni, Đông Ni và Cố Thắng Thiên thì đều ra đồng hái quả dại. Ở nhà chỉ còn lại bé Phúc Bảo đang dùng đôi tay trắng trẻo gầy guộc của mình cầm chặt một con dao lớn mà băm băm xắt xắt rau làm cơm heo. Đôi lông mày nhỏ xinh xắn nhíu chặt lại, cũng không biết đang sầu muộn chuyện gì.

Cố Vệ Đông đặt nửa bao gạo cao lương xuống đất rồi bước đến: “Phúc Bảo, con đang suy nghĩ gì vậy?”

Phúc Bảo đang chìm vào suy tư, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Cố Vệ Đông thì giật bắn mình. Cô bé vội vàng đứng bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng.

Cố Vệ Đông cũng giật mình theo: “Phúc Bảo, con không sao chứ?”

Phúc Bảo nhìn thấy Cố Vệ Đông mới thở phào: “Cha, thì ra là cha, con còn tưởng...”

Nói tới đây, cô bé ngẫm nghĩ gì đó rồi lại không nói nữa.

Cố Vệ Đông không thể không hỏi: “Con còn tưởng là ai, sao lại hoảng hốt đến vậy?”

Trước đây Cố Vệ Đông không có con gái, chỉ có ba thằng con trai thô lỗ. Đứa nào cũng bị cho ăn đòn đến chán chê. Mỗi lần giận lên thì anh ấy lại tét vào mông chúng nó mấy cái, cũng chưa từng thấy đau lòng. Thế mà bây giờ nhìn thấy bé Phúc Bảo trắng trẻo ưa nhìn như vậy, chẳng hiểu sao lại thấy mềm lòng. Vừa rồi cô bé vội vàng đứng dậy, trong ánh mắt ươn ướt đầy vẻ hoảng sợ, thật khiến người khác thương cảm.

Phúc Bảo chần chừ, cuối cùng cúi đầu nắm chặt góc áo, cười ngại ngùng: “Cha … lúc nãy con còn tưởng.. còn tưởng con vẫn đang ở nhà họ Nhiếp.”

Cố Vệ Đông vừa nghe thì sửng sốt.

Lúc đầu anh ấy đang nghĩ không biết thằng oắt con nào trong nhà dám bắt nạt Phúc Bảo, còn định lát nữa sẽ dạy dỗ chúng một trận. Thật không ngờ, cô bé lại nói tưởng rằng còn ở nhà họ Nhiếp?

Nghĩ đến thất thần, đột nhiên sực tỉnh vẫn tưởng mình đang sống trong quá khứ.

Trong lòng Cố Vệ Đông thấy khó chịu. Nhớ lại ánh mắt hoảng hốt vừa rồi, chắc là trước đây con bé ở nhà Nhiếp Lão Tam thường xuyên bị đánh nên mới sợ đến mức này. Thế nên, dù đã rời khỏi nhà họ Nhiếp nhiều ngày rồi vẫn còn nhớ mãi chuyện đó.

Hiếm khi một người đàn ông mạnh mẽ như anh ấy lại thở dài. Anh ấy bước đến xoa đầu Phúc Bảo: “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Con đã đến nhà họ Cố này thì tức là con cháu của họ Cố, là con gái của Cố Vệ Đông. Con không còn ở nhà họ Nhiếp nữa, cứ từ từ quên đi là được.”

Trong suy nghĩ của anh ấy, Phúc Bảo chỉ mới hơn năm tuổi, còn nhỏ hơn Cố Thắng Thiên một tuổi. Đợi cô bé lớn hơn một chút chắc sẽ không còn nhớ gì nữa. Dù sao trẻ con làm sao mà nhớ được nhiều, người nhà họ Cố cũng sẽ không nhắc chuyện này trước mặt Phúc Bảo nữa.

Phúc Bảo nghe anh ấy nói vậy lại không khỏi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy, thỏ thẻ nói: “Cha… có khi nào cha không cần con nữa không?”

Cố Vệ Đông ngạc nhiên: “Không cần con? Sao lại không cần con chứ”