Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Chương 47: Chương 47

Dù Hàn Ái Quốc bình thường có hơi kiệm lời một chút, nhưng Tô Nguyệt lại thích người đàn ông như vậy, bởi vì người đàn ông như vậy rất biết cách yêu thương vợ của mình.Tô Nguyệt ngoan ngoãn đi bưng cái băng ghế nhỏ trở về, đặt cách chỗ anh ngồi khoảng hai bước, sau đó cô ngồi xuống tiếp tục nhìn anh đan.Bàn tay anh rất lớn, khớp xương rõ ràng, cô có cảm giác một bàn tay của anh to bằng hai bàn tay của cô.

Vừa nhìn đã cảm thấy tràn đầy lực lượng, nhưng khi bắt tay vào việc lại rất linh hoạt.

Ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt mà xuyên qua dây mây, người không biết còn tưởng đây là nghề nghiệp chính thức của anh cũng không chừng.Cứ như vậy, Tô Nguyệt không hề để ý rằng mình đang nhìn chằm chằm vào tay anh, bởi lúc này trong đầu cô đang tràn đầy những suy nghĩ xấu xa.

Cô không tự chủ được mà nhớ tới những lời đồn đại trên mạng về sự liên hệ giữa ngón tay của người đàn ông cùng phương diện đó.Nghe nói, ngón tay của người đàn ông dài, vậy chuyện kia sẽ rất lợi hại.

Nếu chuyện này là thật, vậy dựa theo kích cỡ của ngón tay anh chẳng phải là…Hàn Ái Quốc đang chăm chú đan, bỗng nhiên cảm giác được tầm mắt của người bên cạnh càng ngày càng nóng rực, khiến cho người khác khó lòng bỏ qua.“Cô, cô làm sao vậy?” Hàn Ái Quốc thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, anh không nhịn được, đành mở miệng dò hỏi một câu.Nghe được câu anh hỏi, Tô Nguyệt như sực tỉnh.

Cô nhớ tới những suy nghĩ xấu xa vừa nổi lên trong đầu, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Cô vội xua tay nói: “Không có gì, không có gì, tôi chỉ đang ngẩn người mà thôi.”Chờ tới khi Hàn Ái Quốc quay đầu đi, Tô Nguyệt mới gõ gõ vào đầu mình một cái, còn âm thầm phỉ nhổ chính mình: Mày đang suy nghĩ miên man cái gì vậy, tại sao có thể xấu xa tới mức này? Tô Nguyệt ơi là Tô Nguyệt, cho dù mày biết về sau người ta chính là người đàn ông của mày, nhưng mày cũng không thể âm thầm suy nghĩ xấu xa như vậy được.

Mày phải làm một cô gái thuần khiết như một đứa trẻ con chứ!Ngay tại thời điểm Tô Nguyệt đang âm thầm tự giáo dục chính mình, Xuân Tài nhà Hàn lão nhị chạy tới kêu lên: “Ăn cơm thôi, có thể ăn cơm rồi.”Tô Nguyệt vội vàng ngừng lại quá trình tự giáo dục mình, cô đi theo Xuân Tài ra nhà chính ăn cơm.Hôm nay rất vui vẻ, lại được bà Hàn lên tiếng, cho nên tất cả người lớn trẻ nhỏ, đàn ông phụ nữ đều ngồi cùng nhau, khung cảnh trở nên cực kỳ náo nhiệt.Những đứa nhỏ nhìn thấy đồ ăn trên bàn, đều vui mừng mà đồng thành kêu lên, một đám cứ nhìn chằm chằm vào bàn ăn mà chảy nước miếng.Hôm nay không riêng Tô Nguyệt mang tới đồ ăn là thịt, nhà họ Hàn cũng nấu món thịt, một bát thịt kho tàu, một bát canh cá vàng.

Cá vàng này là mấy đứa nhỏ bắt được ở bờ sông.Ngoại trừ món thịt, trên bàn còn có một đĩa cà tím áp chảo, một bát đậu hũ hầm, một đĩa khoai tây xào đậu que, còn có một bát rau trộn dưa chuột.Một bàn đồ ăn này có thể so với mâm cơm ngày tết, phong phú đến mức những người lớn nhìn vào cũng thèm tới chảy nước miếng.Bà Hàn là người đầu tiên động đũa, bà gắp cho Tô Nguyệt hai miếng thịt kho tàu, nói: “Tiểu Tô, hôm nay cháu muốn ăn gì thì cứ ăn nấy nhé, phải ăn thật no, đừng khách khí.”“Cảm ơn bác, bác và mọi người nhanh ăn đi, không cần để ý tới cháu đâu.” Tô Nguyệt nói, cô cũng đưa thịt kho tàu vào trong miệng.Nói thật, hương vị thịt kho tàu này thực sự không ngon, chỉ có thể nói là miễn cưỡng được nấu chín, nếu ở kiếp trước, cô cảm thấy mình sẽ trực tiếp nhổ ra.

Nhưng ở nơi này, lương thực quá khan hiếm, có được miếng thịt này thực sự không dễ dàng, cho nên Tô Nguyệt đành phải cố nén cảm giác muốn phun ra trong miệng, cô làm bộ bình thường rồi nuốt nó xuống một cách gian nan.Tô Nguyệt thì như vậy, nhưng trong mắt những người khác, thịt kho tàu chính là một món ăn vừa ngon lại hiếm có, một đám hận không thể ăn nhiều hơn vài miếng..