[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 35

Và bà Triệu này cũng không phải là kiểu người sẽ tiết kiệm tiền, nhưng phần lớn số tiền đều là dùng cho việc chi tiêu sinh hoạt của gia đình hằng ngày.

Triệu Tân Lan chỉ vừa mới đặt được mấy cái túi xuống, liền đã nghe thấy bác gái Triệu, cũng chính là chị dâu của bà ta, nói: "Tân Lan, em có thể về đây thăm nhà thật là tốt quá, mẹ nhớ em và gia đình em nhiều lắm đấy, chỉ có điều là do hai ngày nay thời tiết lạnh quá, cho nên bệnh ở cẳng chân của mẹ lại tái phát rồi, chính vì như vậy nên mẹ mới không thể đi tìm em được. "

Sau khi nghe như vậy, Triệu Tân Lan liền lập tức vội vàng chạy vào trong phòng để xem xét tình hình bệnh tật của bà Triệu.

Hỏi thăm vài câu xong, bà ta đã biết được rằng bà Triệu thật ra cũng chỉ là có hơi đau nhức vào sáng sớm hoặc tối muộn thôi, chứ không có gì nghiêm trọng cả, đến lúc này, trái tim thấp thỏm và lo âu của bà ta mới cảm thấy yên tâm mà dịu lại.

Sau khi đã chào hỏi vài câu với từng thành viên trong gia đình, Triệu Tân Lan liền đuổi cổ Lâm Gia Khả ra ngoài để chơi cùng với mấy đứa cháu, còn mình thì vẫn tiếp tục nói chuyện cùng với bà Triệu và chị dâu Tại Quế Trân.

Cả bà Triệu lẫn Tại Quế Trân đều đã biết về việc của Lâm yểu, và vào năm đó, bọn họ cũng đã cung cấp cho Triệu Tân Lan không ít ý tưởng.

Vì vậy, bà ta bây giờ cũng không có gì phải giấu giếm chuyện này cả.

Ngay khi cô con gái vừa đi ra ngoài, Triệu Tân Lan đã nhanh chóng kể về chuyện chồng bà ta sẽ đón đứa con gái riêng đó về đây, và tính toán một chút, bà ta lại nói rằng cô là con gái của người chú hai đã chết.

Khi bà Triệu nghe thấy điều này, đôi lông mày già nua của bà liền nhíu chặt lại, và khuôn mặt của bà càng suy sụp đến lợi hại hơn khi nghe thấy đứa con gái của bà đang định thuyết phục con rể gửi Lâm Yểu đến một trường trung học nội trú.

Bà hạ thấp giọng, nói: "Suy cho cùng thì con bé đó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, nên đón về đây thì cũng chẳng có gì to tát cả. Chỉ là tại sao lại phải cho nó đi học ở trường nội trú cơ chứ? Cứ để cho con rể tìm đại cho nó một cái việc làm là được rồi... Con cứ thử nghĩ mà xem, hiện tại có bao nhiêu gia đình quyết định sẽ gửi con của mình đến trường học cơ chứ. Học hết cấp 2, rồi lại học hết cấp 3, nhưng đến cuối cùng vẫn là học không nổi nữa, sau đó là thi không đậu, rồi đành phải kiếm việc làm ở nhà để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, đây chẳng phải là chuyện thường tình sao? Con rể có thể đón được con bé đó từ ngôi làng trên núi về đây, sau đó sắp xếp một công việc ổn định cho nó ở trong thành phố thì cũng đã là thiên đại vận khí (ý chỉ sự rất may mắn) rồi.”

Triệu Tân Lan vẫn im lặng không nói gì.

Thấy vậy, bà Triệu lại tiếp tục nói: "Tân Lan à, việc học như thế này chính là một cái hố sâu không bao giờ thấy đáy đấy con. Nếu như bây giờ con để cho con bé đó đi làm thay vì đi học, và yêu cầu nó phải giao tiền lương của mình ra cho gia đình con, thì không những gia đình của con sẽ có thêm một khoản thu nhập nữa, mà con sẽ còn có thêm một người để giúp con giặt giũ, nấu ăn, và làm tất cả mọi việc trong nhà một cách hoàn toàn miễn phí.”