Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 5: 5 Xem Phim

Hoa hồng trong viện đua nhau khoe nở, trong không khí tràn ngập hương sắc mùa xuân, lá cây rậm rạp thỉnh thoảng nhẹ nhàng đong đưa theo gió đáp xuống đất, Hứa Niệm không suy nghĩ lung tung nữa, vào nhà bếp làm cơm.

Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn mới, đều là nàng với Cố Dung mua, trên tầng cao nhất có hai bình rượu, trên bình có khắc hoa văn, nàng không phân biệt được rượu nào với rượu nào, liếc mắt qua một cái rồi thôi, lựa ra vài món ăn rồi nhanh chóng rửa rau nấu nướng.

Cố Dung tắm xong cũng ra phụ dọn chén đũa, cô mặc đồ ngủ rộng thùng thình, tóc có hơi rối một chút, phần đuôi tóc có hơi vểnh lên, đã hai mươi bảy tuổi nhưng da của Cố Dung vẫn rất đẹp, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí phách thành thục.

Đây là sự cách biệt bảy tuổi giữa các nàng, thong dong bình tĩnh, không vội vàng nóng nảy, biết cách che đậy tâm tư, mỗi một động tác đều có vẻ tự nhiên.

Cô cúi nhẹ đầu, hai lọn tóc rơi xuống tôn lên sườn mặt sắc sảo, đôi môi mỏng nhuốm màu hồng nhạt, cổ áo ngủ lúc lên lúc xuống theo động tác dọn chén của cô làm lộ ra xương quai xanh đặc biệt gợi cảm.

"Mai có đi học không?" Cố Dung đẩy bát cơm đến trước mặt Hứa Niệm rồi ngồi xuống bên trái bàn.

Hứa Niệm ngồi xuống cầm đũa: "Có ạ, chiều mai có giáo sư khác về trường đặc biệt chỉ dạy, giảng viên yêu cầu phải có mặt."

Ngày mai ít tiết, nàng sẽ về nhà, thứ sáu chỉ cần lên vẽ, bài vẽ hoàn thành xong rồi cuối tuần này tương đối rảnh rỗi, để tránh không khí chùng xuống, nàng nói tiếp: "Cuối tuần này sẽ ở nhà ngốc ba ngày."

"Có thời gian nên đi ra ngoài một chút, học tập và vui chơi nên kết hợp với nhau." Cố Dung nói.

Trước đây hai người tuy gặp mặt nhiều nhưng tiếp xúc chẳng bao nhiêu, nay ở chung dưới một mái hiên rồi không thể tiếp tục như vậy, Cố Dung tuy tính tình thanh lãnh nhưng vẫn biết cách xử sự giữa người với người.

Hứa Niệm cực kỳ tự giác, có thời gian đều đóng cửa trong phòng học bài, quả thật quá mức an tĩnh.

"Dạ." Hứa Niệm trả lời, dừng chốc lát lại nói, "Dì cũng vậy, ra hẻm phía Bắc rẽ trái có công viên bảo tồn thực vật cách sông Trường Hà chừng năm mươi mét, buổi tối bên đó rất náo nhiệt."

Đối diện nhất thời lặng im không trả lời, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, Cố Dung lúc này mới không nhanh không chậm đáp: "Cuối tuần này tôi có lịch chụp ảnh, hợp tác cùng với Tân Không."

Tân Không, đệ nhất tạp chí thời trang tổng hợp trong nước, nổi tiếng đặc sắc nhờ lấy sắc bén cùng chủ nghĩa hiện thực làm chính.

Những cái này Hứa Niệm biết là nhờ nghe bạn bè nói chuyện phiếm với nhau, mọi người đặc biệt yêu thích nó, nàng thì không rành lắm mấy cái trào lưu như này, cũng không biết rõ địa vị trong nước của Tân Không ra sao.

Nghỉ ngơi không phải sống ẩn, hợp tác với vài tạp chí cũng có thể giết thời gian, mặt khác còn có thể ít nhiều duy trì danh tiếng của bản thân, không bị khán giả lãng quên.

Hứa Niệm gắp chút đồ ăn, nhỏ giọng "dạ".

Ăn cơm xong Cố Dung muốn rửa chén, nàng cũng không cản, nhưng ngồi ngoài phòng khách chơi cũng cảm thấy có chút ngượng vì thế lại đến phòng bếp phụ cô.

Phòng bếp mua thêm rất nhiều dụng cụ mới, nồi áp suất, lò vi sóng,...!Chiếu theo tính cách của Cố Dung đương nhiên cũng không cần chia đôi tiền với một sinh viên như nàng, Hứa Niệm biết điều đó.

Cố Dung trong suy nghĩ của Hứa Niệm trước đó là một cô gái mười ngón tay không dính nước, cao cao xa vời cách biệt với người thường, hóa ra không phải.

Cố Dung tuy ít nói nhưng cũng không đến mức câm lặng không nói tiếng nào, Hứa Niệm len lén nhìn cô, tìm đề tài tán gẫu.

Người phụ nữ này trừ lúc nói chuyện ra, những thời điểm khác đều mím chặt môi.

"Lát nữa dì có muốn xem phim không?" Hứa Niệm thuận miệng hỏi.

Ở khu này không có nhiều phương thức giải trí, trừ tản bộ ra chỉ có thể chơi điện thoại, nhưng trong nhà có hai người ai cũng vùi đầu bấm điện thoại trông có vẻ không hay lắm, xem phim trở thành lựa chọn duy nhất.

Cố Dung lau khô cái chén cuối cùng bỏ vào tủ, mở nước rửa tay: "Được."

Hứa Niệm lên lầu lấy hai cái chăn đắp chân, rửa nho đặt lên chiếc bàn nhỏ, ngồi trên sofa chờ.

Không biết Cố Dung thích loại phim gì, nàng lên mạng tìm mấy bộ phim kinh điển được đánh giá cao, có phim Hongkong, phim nước ngoài, văn nghệ, nhiệt huyết, truyền kỳ hay khoa học viễn tưởng đều đủ cả.

Trên chiếc sofa nhỏ giữa phòng khách, hai người ngồi gần chắc chắn sẽ đụng nhau.

Cố Dung ra tới, lau khô tay ngồi xuống cạnh nàng.

"Dì muốn xem bộ nào ạ?"

Cố Dung nhìn lướt qua, "Cái nào cũng được."

Hứa Niệm suy nghĩ một chút, quyết định chọn phim của đạo diễn Từ Khắc.

Phim này hồi nhỏ nàng từng xem qua, cực kỳ kinh điển, độ nổi tiếng cao.

Nội dung phim cụ thể nàng không còn nhớ nữa, vừa hay lúc này ôn lại hoài niệm.

Cố Dung cởi dép lê khoanh hai chân lại ngồi, Hứa Niệm đưa nàng cái chăn, đẩy nho ra giữa bàn, nàng chồm ra phía trước không tránh khỏi việc chạm trúng chân của Cố Dung, giật mình trong khoảnh khắc, trên mặt vẫn biểu hiện bình thường.

Cố Dung khách khí nói lời cảm ơn, đắp chăn lên chân, chân dài chăn ngắn không đắp kín được, một phần chân lộ ra bên ngoài, cô theo bản năng hơi co chân lại.

Chân Hứa Niệm cũng dài, nàng cũng co co chân, da thịt hai người đột nhiên chạm vào nhau.

Ban đêm nhiệt độ thấp, mu bàn chân bóng loáng của Cố Dung có chút lạnh, Hứa Niệm dời chăn đắp kín chân cho cô, xấu hổ mượn cớ ngắt nho bỏ vào miệng, mắt nhìn thẳng tắp lên màn hình ti vi.

Nho không hạt nhiều nước, không lột vỏ nên ăn hơi chua, nàng ăn mấy quả liền.

Cố Dung thâm trầm hướng sang bên này đánh giá, lông mày hơi nhíu, tò mò lấy một quả ăn thử.

Nho ướp lạnh một đêm ăn vào vừa chua vừa lạnh, cô không thích trái cây chua, ăn xong một quả không ăn nữa.

Còn Hứa Niệm thì bốc liên tục bỏ vào mồm, một quả lại một quả ăn không ngừng.

Trong phòng ánh sáng ảm đạm, quanh thân người này hiện ra một vầng sáng nhu hòa, có sự kết hợp đan xen giữa cảm giác của thiếu nữ và phụ nữ, đốt ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt ngắn gọn gàng, hồng hào khỏe mạnh, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất sạch sẽ.

"Dì không ăn ạ?" Hứa Niệm đẩy dĩa nho đến trước mặt cô.

Cố Dung sửng sốt, đang muốn trả lời thì phim đã bắt đầu.

Hứa Niệm quay đầu đi nghiêm túc xem, Cố Dung nhìn nhìn màn hình, thuận tay cầm lên một quả.

được quay từ năm chín mươi mấy, chất lượng hình ảnh cùng kĩ xảo so với bây giờ đương nhiên kém hơn, nhưng diễn xuất của diễn viên rất tốt, cảm xúc phối hợp với toàn cảnh rất hợp, thêm sự chỉ đạo tài tình của đạo diễn kì cựu khiến bộ phim vẫn hút mắt người xem như ngày nào.

Thời gian qua lâu lắm rồi, Hứa Niệm chỉ nhớ được hai diễn viên Vương Tổ Hiền với Trương Mạn Ngọc, cốt truyện đã sớm quên sạch không còn một mảnh.

Có lẽ khi còn nhỏ với hiện tại nhận thức khác nhau, khi còn nhỏ xem thấy ngạc nhiên hiếm lạ, hiện tại xem cảm giác rất khác, đặc biệt là đoạn Tiểu Thanh đấu với Pháp Hải ở giữa sông.

Nàng xem đến mức tim đập gia tốc, ban đầu nàng còn không hiểu, đến lúc Trương Mạn Ngọc ôm đuôi rắn đen tuyền ở giữa sông chìm chìm nổi nổi mới đột nhiên hiểu ra, thanh xà, đuôi rắn đương nhiên phải là màu xanh, cái đuôi kia căn bản không phải của nàng.

Tình mà không sắc chính là điểm tuyệt diệu của bộ phim này, màu đen của đuôi ẩn dụ cho cái gì, ai hiểu sẽ tự động hiểu.

Trương Mạn Ngọc cười to với Triệu Văn Trác đóng vai Pháp Hải: "Ngươi thua rồi, thua rồi...."

Hứa Niệm nhất thời phát ngốc, ban nãy tình tiết phía sau của phim là gì nàng không chú ý, cả người bứt rứt không thôi.

Nếu như nàng nhỏ hơn hai tuổi hẳn sẽ không hiểu ngụ ý trong đó là gì, hoặc là lớn hơn hai tuổi, có lẽ sẽ sử dụng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật để xem.

Còn bây giờ nàng đã qua hai mươi, đã qua thời kỳ ngây thơ nhưng vẫn chưa đủ thành thục, cảnh phim tươi đẹp đến đâu cũng chỉ cảm thấy xấu hổ.

Nàng trộm nhìn Cố Dung, Cố Dung không hề phản ứng.

Xem hết bộ phim, nàng ôm đầu óc trống rỗng mà lên lầu, không chờ Cố Dung.

Hứa Niệm nằm thẳng tắp trên giường nhìn trần nhà, bên ngoài truyền đến động tĩnh, là Cố Dung lên lầu.

Nàng nằm căng lông mày khẩn trương, dựng tai lên lẳng lặng nghe.

Cố Dung vào phòng, chỉ chốc lát sau ra ngoài rửa mặt, vài phút sau lại vang lên tiếng đóng cửa phòng, hết thảy mọi thứ chìm vào yên tĩnh.

Hứa Niệm trong lòng lộn xộn, hối hận đáng lẽ không nên xem phim này mới đúng, nằm hồi lâu rốt cuộc cũng bò dậy đi rửa mặt.

Phòng lớn bên cạnh đã tắt đèn, trong phòng tắm đen kịt, nàng sờ soạng tìm công tắc bật đèn lên, nhìn thoáng qua gương, người trong gương mặt mày cứng ngắc, không giấu được tâm tình.

Lúc về lại giường nằm lần nữa nàng đã hết sạch cơn buồn ngủ, lăn qua lăn lại, quay mặt nhìn ra sân ngoài cửa sổ.

Tình tiết trong bộ phim vừa rồi như khắc vào đầu Hứa Niệm, không quên đi được, từng chút từng chút chiếu lại cực kỳ rõ ràng.

Hậu quả của việc này chính là một đêm không ngủ, tinh thần uể oải không thôi.

Cố Dung sinh hoạt rất có quy luật, mỗi ngày thức dậy đúng bảy giờ rưỡi, tám giờ vẫn thấy cửa phòng bên đóng chặt, cô thử gõ cửa nhưng không ai trả lời.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi Hứa Niệm mới thức dậy, nàng quên đặt báo thức, nhìn thấy kim đồng hồ dừng lại ở số mười hai liền hốt hoảng.

Cố Dung không ở nhà, hẳn là có việc đi ra ngoài.

Hứa Niệm vội vàng làm cơm trưa ăn một ít, ba giờ xách cặp đi học.

Buổi tối trở về thấy đèn trong nhà đã sáng, hiển nhiên là Cố Dung về nhà trước.

Nàng đẩy cửa đi vào.

Cố Dung cũng mới vừa về hai, ba phút trước thôi.

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn mua ở ngoài, hừng hực nóng hổi, hương vị nức mũi, Hứa Niệm đặt balo xuống đi qua.

Ngủ qua một đêm lại trôi qua hết một ngày, nàng đã quên sạch sành sanh chuyện phim điện ảnh coi tối qua, khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Hôm nay dì đi sớm chụp hình ạ?" Nàng hỏi.

Cố Dung nói: "Đi chuẩn bị trước vài chuyện."

"Cảm giác thế nào?"

"Vẫn được."

Nàng "ồ" một tiếng, Cố Dung ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua mặt nàng, môi mỏng mấp máy nhẹ giọng nói: "Buổi tối đi ngủ sớm một chút, sắc mặt em trông có vẻ không tốt."

Hứa Niệm không biết phải trả lời thế nào, hơi mở miệng nhưng vẫn chưa thốt ra thanh âm, cũng không thể nói thẳng ra là vì cảnh phim xuân sắc tối qua nên ngủ không được, có ai khi không lại như nàng đâu chứ.

Tâm sự của thiếu nữ như kén, tầng tầng bao vây thập phần kín mít.

_

Ngày mai là thứ bảy, dậy trễ một chút cũng được, Hứa Niệm dọn dẹp lại kệ sách, cái nào cần dùng để phía trước, cái nào không cần đem cất phía sau.

Một tờ giấy rớt ra từ quyển sách nào đó, là một tờ tạp chí, phải nói là một trang trong tạp chí mới đúng, từ rất lâu rồi, trên mặt giấy đã hơi hơi ố vàng.

Hứa Niệm khom người nhặt lên, nhớ lại đây là bức ảnh Trầm Vãn cho mình, trên hình là Cố Dung năm mười tám tuổi, cô đưa lưng về phía máy ảnh, phần thân trên trần trụi, xương bướm hai bên hơi gồ lên, trên mái tóc đen điểm đầy phấn nhiều màu sắc, phần lưng dày đặc hình xăm lộ liễu, dã tính mà quyến rũ..