Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 44

Lúc truyền thông Xán Tinh cạch mặt vĩnh viễn "Ngôi sao lớn đêm nay", kết hợp với nền tảng điện ảnh và truyền hình cùng sản xuất một show giải trí mang tên "Cuộc sống ở ẩn của diễn viên phụ".

Show giải trí này quy tụ những nam nữ phụ từng bị mắng chửi xối xả trong một số bộ phim truyền hình và điện ảnh, bọn họ cùng đi làm ruộng ở vùng sông nước, tránh xa tranh chấp trên mạng, rời xa điện thoại di động và máy tính, sống một cuộc sống ẩn cư bình dị.

Ngay sau khi đoạn trailer mùa đầu tiên này được phát sóng đã trở nên cực kỳ hot trên mạng.

Mùa đầu tiên mời tới không ít nhân vật phản diện ác độc khá “khét tiếng”.

Có nữ minh tinh Dương Chiêu Lâm từng đóng vai kẻ thứ ba bị mắng đến mức suýt rút khỏi giới giải trí, còn có nam diễn viên Đường Húc chuyên đóng vai bạo lực gia đình, trở thành bóng ma của không ít người.

Tất nhiên, còn có một nữ phụ đầy mưu mô trong phim học đường đang nổi gần đây - Bạch Nhân.

Cư dân mạng đã chuẩn bị đầy đủ đạn dược, ngồi xổm trông ngóng tập đầu tiên của show giải trí "Cuộc sống ở ẩn của diễn viên phụ" phát sóng.

Nhóm khách mời vừa xuất hiện trên sân khấu, cộng đồng mạng đã phải xuýt xoa bởi những nhân vật phản diện thâm độc bọn họ thủ vai, đủ thứ mắng nhiếc, đuổi họ ra khỏi giới giải trí, thậm chí còn kêu gào: "Sao Tô Mộ không đi chết đi"...

Tuy nhiên, theo tiến triển của show giải trí, cuộc sống ẩn cư gà bay gió sủa đã bắt đầu.

Trong bầu không khí yên tĩnh của cảnh vùng sông nước Giang Nam không màng danh lợi, khí thế của mưa bình luận ném đá dần dần biến mất.

Khán giả phát hiện thực ra những diễn viên này trong cuộc sống hàng ngày rất đáng yêu.

"Người đàn ông bạo lực gia đình" Đường Húc cực kỳ thích nấu ăn, một bàn ăn lớn có đủ màu sắc và hương vị luôn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác của khán giả.

Còn "tiểu tam" Dương Chiêu Lâm ở ngoài đời lại là một cô gái vô cùng ngây thơ đáng yêu, còn thích làm nũng, không biết làm gì cả, cứ như người khuyết tật cấp độ 8, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau mông Bạch Nhân ăn uống.

Còn "nữ phụ độc ác chốn học đường" Bạch Nhân trong cuộc sống ruộng vườn, gần như là toàn năng, không chỉ có thể câu cá hái rau, mà còn có thể đeo ba lô vào rừng bắt gà tre... Cái này khác xa hình tượng lạnh nhạt của mỹ nhân sườn xám, lại vô hình tạo nên một loại tương phản cực mạnh, thu hoạch được không ít tình cảm của người xem.

Quan trọng hơn, cô và Dương Chiêu Lâm trong các tương tác hàng ngày không hiểu sao lại có cảm giác couple.

Dương Chiêu Lâm rất thích làm nũng với Bạch Nhân, Bạch Nhân lại luôn lạnh nhạt. Cô ấy lúc nào cũng trách Bạch Nhân thờ ơ, hai người lúc đầu đã nảy sinh không ít mâu thuẫn. Nhưng qua cách ở chung hằng ngày, Dương Chiêu Lâm càng ngày càng thích dính Bạch Nhân.

Mặc dù Bạch Nhân đối với cô ấy rất lạnh nhạt nhưng trong cuộc sống lại âm thầm quan tâm, chăm sóc cô ấy.

Mỗi lần giúp cô ấy làm việc, Bạch Nhân vẫn luôn mạnh miệng, chết cũng không chịu thừa nhận.

Những nhân vật ngạo kiều như vậy cực kỳ khiến người khác yêu thích, CP Bạch Dương hầu như ngày nào cũng lên hot search, show giải trí cũng trở nên nổi tiếng chưa từng có trước đây.

Địa điểm quay "Cuộc sống ở ẩn của diễn viên phụ" được chọn ở trấn nhỏ Giang Nam Bạch Nhân đã từng sinh sống khi còn nhỏ. Sở dĩ chọn chỗ này là vì cái trấn nhỏ này là một thị trấn du lịch văn hóa nổi tiếng. Cục du lịch địa phương vì để tăng thêm danh tiếng của khu du lịch nên hoàn toàn hợp tác với chương trình.

Hơn nữa, Bạch Nhân quen thuộc với mọi cảnh vật trong trấn nhỏ Giang Nam, cho dù cuộc sống ở ẩn yêu cầu khách mời tự nghĩ cách kiếm tiền thì Bạch Nhân cũng có thể làm được dễ dàng, sẽ không có chuyện khách mời thảm hại sống không nổi trong các show giải trí trước đây.

Buổi chiều, Bạch Nhân và Dương Chiêu Lâm cùng nhau đi mua đồ ăn, lúc đi qua cổ trấn, Bạch Nhân rất hào phóng mời Dương Chiêu Lâm ăn kem: "Tôi nói cô nghe, kem bán bên ngoài cổ trấn ăn ngon cực kỳ luôn."

"Chị lấy đâu ra tiền mua kem cho em?"

“Không cần để ý chuyện đó.” Bạch Nhân kéo Dương Chiêu Lâm đến lối vào của khu thắng cảnh, mua một cây kem sữa chua xưa cũ.

Kem ở cổng thắng cảnh rất đắt, ba mươi tệ một cây, Bạch Nhân sờ túi khắp người cũng chỉ tìm được ba mươi tệ nên chỉ mua một cây kem.

Lúc đầu Dương Chiêu Lâm nói mình muốn giảm cân, không ăn, nhưng nhìn thấy Bạch Nhân nếm nó một cách ngon lành, cô ấy cũng hơi thèm.

Bạch Nhân đưa cho Dương Chiêu Lâm đầu còn chưa cắn: "Đây, ăn đi, sạch sẽ."

Dương Chiêu Lâm cắn một miếng, khóe mắt cong lên, tràn đầy hạnh phúc.

"Ngon lắm luôn!"

"Đúng chứ?"

“Chờ đã.” Dương Chiêu Lâm nhận ra có gì đó không đúng: “Tiền mua đồ ăn đưa cho chị đâu rồi?"

"Mua kem rồi!"

"Vậy thì tối nay chúng ta ăn gì đây?!"

Bạch Nhân nói với lẽ đương nhiên: "Ăn kem đó!"

"..."

"Chúng ta ăn kem, vậy Đường Húc ăn cái gì?"

"Không sao, anh ấy có đói một đêm cũng không chết được đâu."

...

Chỉ một đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống ẩn cư cực kỳ bình thường, không ngờ nó lại trở thành lên hot search ——

#CP Bạch Dương ăn kem#

"Hai chị em ăn kem với nhau, đẹp mắt quáaaa!"

"Thiệt luôn á, hai người ở bên nhau đi! Yêu thế còn gì!"

"CP Bạch Dương, lọt hố không biết mệt!"

"Chị em ở chung độ ngọt bùng nổ!"

...

Việc này vẫn chưa kết thúc,

Tối hôm đó, tại lễ trao giải Kim Tông long trọng, có người đã chụp ảnh Trần Hoài Kiêu mặc vest mang giày da ngồi ở hàng ghế đầu, xoay ngang màn hình điện thoại xem video "Cuộc sống ở ẩn của diễn viên phụ".

Hơn nữa, đoạn anh xem cũng không phải là nội dung của show mà là một đoạn video CP ngọt ngào do các fan CP Bạch Dương cắt ghép.

Bức ảnh chụp lén từ phía sau này lập tức được lan truyền trên mạng, một lần nữa khơi dậy tâm trạng phấn khích của các fan CP

——

"Hahahahaha! Trần Hoài Kiêu vậy mà lại đu CP Bạch Dương! Bức tường không gian bị phá vỡ rồi!"

"Không ngờ anh ấy lại là một sếp lớn như vậy!"

"Bạch Nhân: Sếp tôi lén lút liếm CP của tôi giờ phải làm sao đây."

"Trần Hoài Kiêu cũng là bách hợp đại pháp (2)!"

(2) Bách hợp chỉ đồng tính nữ, "bách hợp đại pháp" là câu hô tình yêu giữa hai cô gái trong sáng xinh đẹp, được nhiều người yêu thích

"Có ai để ý đến biểu cảm của Trần Hoài Kiêu không, hahaha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm liếm CP nghiêm túc như vậy luôn á."

"Đáng yêu vãi chưởng!"

"Mị chỉ muốn nói, đây có tính là chính thức chứng thực CP Bạch Dương hay không."

...

Bạch Nhân vừa nhìn thấy hot search liên quan, trong lòng sợ đến run lẩy bẩy.

Cô tìm cơ hội, tránh camera, đi đến khu rừng trúc nhỏ, gọi điện cho Trần Hoài Kiêu ——

"Chồng ơi..."

"Nghe nói em ở đấy chơi vui dữ lắm?"

Bạch Nhân vừa nghe thấy giọng điệu đều đều của anh, biết ngay người đàn ông này đang khó chịu.

Bạch Nhân giải thích: "Thực ra chuyện này cũng khá bình thường, ngay cả Lâm Đại Ngọc và Tôn Ngộ Không còn có người đu mà. Anh đã ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, biết fan CP ngay cả giống loài cũng bỏ qua thì giới tính đương nhiên không phải là vấn đề rồi."

“Chuyện này không liên quan đến tôi.” Trần Hoài Kiêu lạnh lùng nói: “Nhưng đừng làm ảnh hưởng đến tôi.”

Bạch Nhân bĩu môi: "Tự anh muốn xem rồi bị người khác chụp lại còn trách em?"

"..."

Đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Hoài Kiêu nghẹn lời như vậy, Bạch Nhân đã có thể cảm nhận được huyết áp cấp tốc tăng nhanh của người đàn ông.

Cô vội dịu giọng dỗ dành: "Anh Hoài, anh đừng tức giận mà, được không?"

Qua thật lâu sau, giọng nói của người đàn ông dường như cũng dịu đi rất nhiều, hờ hững bình luận: "Buồn nôn."

Bạch Nhân mỉm cười, biết Trần Hoài Kiêu trước giờ chỉ ăn mềm không ăn cứng, cô làm nũng với anh kiểu này mới là hiệu quả nhất.

"Anh trai, lâu rồi không gặp anh, em rất nhớ anh."

"Ồ."

Trần Hoài Kiêu đương nhiên không tin mà ngay cả bản thân Bạch Nhân cũng không.

Trước đây cô thích anh đến điên cuồng, những lời này đều cố nén xuống, hiện tại nói ra rất trôi chảy, mặt không đỏ tim không đập mạnh.

Bạch Nhân càng muốn làm anh buồn nôn, cố ý nũng nịu hỏi anh: "Chồng à, anh nhớ em không?"

Trần Hoài Kiêu biết rõ người phụ này chỉ là chót lưỡi đầu môi, nhưng anh đối với cô càng ngày càng... không có sức chống cự.

Nhớ, nhớ muốn chết...

Ngay cả khi đó chỉ là một đoạn video do fan cắt ghép lung tung, anh vẫn nhấp vào, cẩn thận xem nó, dùng ánh mắt vuốt ve khuôn mặt tươi sáng, đôi môi mềm mại của cô ấy hết lần này đến lần khác.

"Nếu anh không nói gì nữa thì em cúp máy đây."

Trần Hoài Kiêu nói: "Đừng cúp."

"Hửm?"

"Ở lại với tôi mấy phút."

Bạch Nhân ngồi trên phiến đá trong rừng trúc, để mặc ánh trăng lành lạnh chiếu lên làn da trắng lạnh, gió núi thổi qua phiến lá trúc tạo thành tiếng xào xạc.

Bạch Nhân lắng nghe tiếng thở dốc của người đàn ông.

Cũng chỉ vào lúc này, trong lòng cô mới dâng lên chút dịu dàng, đó là tình yêu thuở nhỏ, cũng là niềm nhung nhớ bao năm qua...

Cô không biết Trần Hoài Kiêu đang nghĩ gì, có lẽ anh chỉ đang cô đơn.

Mặc dù ở trong karaoke club sôi động nhất, xung quanh có trăm hoa, người cảnh xa hoa lộng lẫy vây quanh, Bạch Nhân vẫn có thể cảm nhận được sự cô đơn khó tả của Trần Hoài Kiêu.

Sau khi kết hôn có cô ở bên đã khá hơn, dù chỉ là cuộc hôn nhân plastic.

"Trần Hoài Kiêu, thực ra em muốn về nhà, không ghi hình nữa. Ngày mai em về nhé, được không?"

Trần Hoài Kiêu có thể nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của cô gái, nhưng cũng biết điều đó là không thể, vì vậy buồn bực nói: "Em đi rồi, nhà tôi yên tĩnh hơn rất nhiều, em tốt nhất đừng bao giờ quay về nữa."

"Em còn đang nghĩ, khi nào trở về, em sẽ ngủ với anh cả đêm."

"..."

Mấy giây sau, Trần Hoài Kiêu mất tự nhiên nói: "Vậy thì... tôi rút lại câu trước."

*

Quá trình ghi hình "Cuộc sống ở ẩn của diễn viên phụ" tiến vào giai đoạn kết thúc.

Ekip chương trình vẫn chưa muốn kết thúc nên đã chuẩn bị một "bất ngờ" khiến Bạch Nhân kinh ngạc.

Mấy ngày cuối cùng, tổ chương trình đã mời cậu của cô đang kinh doanh tại cửa sau của khu thắng cảnh trong trấn nhỏ đến.

Buổi trưa, Bạch Nhân và Dương Chiêu Lâm ra ruộng hái rau, vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Một người đàn ông da ngăm chừng năm mươi tuổi đứng trong sân, đặt lên bàn vài món ăn Giang Nam.

Vừa nhìn thấy ông ta, huyết áp của Bạch Nhân tăng vọt tức thì.

Cậu Triệu Tu Văn nhìn thấy Bạch Nhân, khuôn mặt béo múp nở nụ cười: "Bạch Nhân đã về rồi à, ai da, đúng là đã lớn thành cô gái rồi. Em họ cháu mỗi lần thấy cháu trên tivi đều nói sau này lớn lên cũng muốn được lên tivi giống chị gái đấy!"

Dương Chiêu Lâm thấy sắc mặt Bạch Nhân khó coi, thấp giọng hỏi: "Bạch Nhân, đây là cậu của chị à?"

Bạch Nhân sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn ông ta: "Sao ông lại tới đây?"

"Mợ cháu cố ý làm món thịt kho Đông Pha, bảo cậu mang đến cho cháu nếm thử. Cháu nói xem, các cháu ở đây ghi hình chương trình gì, chỉ cách nhà chúng ta mấy dãy phố, sao không về thăm nhà?"

Bạch Nhân không trả lời ông ta, sắc mặt lạnh như băng.

Hai người Dương Chiêu Lâm và Đường Húc nhìn thấy bầu không khí lúng túng ở hiện trường, vội xoa dịu nói: "Chà, thịt kho Đông Pha này thơm thật đấy!"

"Đúng lúc tôi cũng đang đói, Bạch Nhân, mau tới đây ăn chung đi! Đừng phụ lòng của cậu cô."

Triệu Tu Văn vội vàng kêu: "Lại đây, lại đây, mau vào bàn dọn bát đũa đi, mọi người cũng khổ cực mệt mỏi cả ngày rồi, đạo diễn... cả cậu nữa, đặt máy quay xuống đi, ăn xong rồi quay tiếp."

Bạch Nhân mắt lạnh nhìn Triệu Tu Văn, ông ta đang mặc chiếc áo sơ mi tươm tất nhất, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, giày da đánh bóng lưỡng.

Chắc hẳn lần này đến đây... chỉ là vì được lên tivi một lần, sau này đem đi khoe khoang với người ở trấn trên.

Nghĩ đến những chuyện đã qua, Bạch Nhân đi thẳng tới, cầm thịt kho Đông Pha trên bàn lên, không chút khách khí ném xuống đất.

Cái bát rơi vỡ thành nhiều mảnh, thịt mỡ trơn trượt cũng rớt ra ngoài.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người trước hành động này của cô, bao gồm cả những khán giả đang xem livestream trên màn hình.

Kể từ khi ra mắt đến nay, Bạch Nhân chưa bao giờ làm hành động khinh suất như vậy trước ống kính.

Nụ cười trên mặt Triệu Tu Văn đông cứng lại nơi khóe miệng: "Bạch Nhân... cháu..."

"Cút ra ngoài."

"Sao cháu có thể nói chuyện với người lớn như vậy chứ?"

Đương nhiên, Triệu Tu Văn không thể nói cút là cút ngay được, nếu cái này phát sóng ra ngoài, bị con cháu quát mắng thì còn gì là mặt mũi ông ta nữa.

"Bạch Nhân, mày có biết lễ phép không hả? Dù sao tao cũng là cậu mày!"

"Cậu..."

Bạch Nhân cười lạnh, quay đầu nhìn đạo diễn và tổ sản xuất: "Các người chưa có sự đồng ý của tôi mà đã mời ông ta đến đây, chương trình này tôi không quay nữa."

Nói xong, cô lập tức xoay người đi ra ngoài.

Đạo diễn đi tới cản cô lại, nháy mắt với trợ lý sản xuất, trợ lý sản xuất vội bước tới kéo Triệu Tu Văn rời đi.

"Anh trai, đi thôi đi thôi."

"Đi cái gì mà đi, tôi không đi!"

Mấy trợ lý sản xuất cưỡng ép kéo Triệu Tu Văn ra ngoài, sân nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Nhân viên hậu cần cũng vội vàng tiến lên dọn dẹp bát đũa vỡ nát và thịt kho Đông Pha, Bạch Nhân cũng không muốn giải thích gì, quay về phòng nghỉ ngơi.

Sự việc bất ngờ ngày hôm nay cũng đã kéo cuộc sống ở ẩn yên tĩnh không màng danh lợi lên đầu sóng, lưu lượng truy cập lên đến đỉnh điểm, nhưng trên mạng cũng có không ít người chỉ trích và buộc tội Bạch Nhân ——

"Bạch Nhân không biết lễ phép gì cả."

"Sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy chứ? Không có chút tình cảm nào."

"Rõ ràng là có gì đó với ông cậu này, không biết chân tướng sự việc thì đừng có phán đoán tào lao."

"Đúng vậy, trong nhà ai mà chẳng có mấy họ hàng cực phẩm cơ chứ, ông cậu này rõ ràng là thấy Bạch Nhân đang nổi, muốn đến ăn ké thôi, rõ ràng thế mà cũng không nhìn ra."

"Bất kể như thế nào thì cũng không thể nói chuyện với người lớn như vậy."

"Lầu trên là Bồ Tát à, say rượu."

"Nếu ông ta thực sự đối xử tệ bạc với Bạch Nhân thì thái độ của Bạch Nhân là hợp tình hợp lý mà."

...

Mấy ngày ghi hình cuối cùng, tâm trạng của Bạch Nhân vẫn không tốt, hiển nhiên trong lòng đang có tâm sự, nụ cười cũng ít đi rất nhiều.

Ngày nào Dương Chiêu Lâm cũng hao tâm tổn trí chọc cho cô vui, nhưng đều vô ích, cho dù cười thì cũng chỉ có lệ.

Ngày đó cậu bỗng đến thăm thực sự đã để lại nỗi niềm trong lòng cô.

Mà nỗi niềm này, người hâm mộ và khán giả đều không để ý tới, thậm chí có lẽ tổ đạo diễn cũng không để ý, nhưng Trần Hoài Kiêu lại để tâm.

Anh mang theo điện thoại di động, liên tục quan sát tình hình trong ngày.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Nhân nổi giận như vậy, giận đến mức hai tay run rẩy...

Trần Hoài Kiêu quen biết Bạch Nhân đã nhiều năm như vậy, cho dù là lúc cáu kỉnh nhất, anh cũng chưa từng thấy cô gái nhỏ tức giận thành bộ dạng này.

Rõ ràng là ông cậu này có vấn đề.

Mấy ngày nay tâm trạng Bạch Nhân không tốt, tính tình Trần Hoài Kiêu lại càng không tốt hơn, cho dù đang họp cũng không yên lòng.

Chuyện này giống như mây mù, bao phủ trong lòng anh, ăn ngủ không yên, thậm chí anh không đợi được đến lúc Bạch Nhân về nhà, cho nên vừa rảnh rỗi đã chạy một chuyến đến trấn nhỏ Giang Nam.

Lúc xe đến là vào ban đêm, chỉ có đạo diễn ra đón Trần Hoài Kiêu, không làm kinh động đến bất kỳ ai, đương nhiên cũng tránh khỏi ống kính.

"Bạch Nhân thường đi ngủ rất sớm, có lẽ cô ấy đã ngủ say rồi. Trần tổng hay là ngày mai hẵng gặp cô ấy? Tôi sẽ thu xếp chỗ ở cho anh."

"Ừm."

Trần Hoài Kiêu không từ chối ý tốt của đạo diễn, đi vào căn phòng tốt nhất trên tầng hai của khu nhà mà đạo diễn đã sắp xếp cho anh.

Sau khi đạo diễn rời đi, Trần Hoài Kiêu bước ra khỏi phòng, dựa theo trí nhớ đi đến cửa phòng của Bạch Nhân, khẽ gõ cửa.

“Ai?” Giọng nói đầy cảnh giác của cô gái vọng ra từ trong phòng.

"Là tôi."

Sau một hồi bận rộn thu dọn, cửa phòng được mở ra, khuôn mặt ngạc nhiên không dám tin của cô gái nhỏ lộ ra nơi khe cửa: "Trần Hoài Kiêu, sao anh lại tới đây?"

Trần Hoài Kiêu cảnh giác nhìn hành lang gỗ xung quanh, trầm giọng nói: "Nếu không muốn bị phát hiện thì cho tôi vào đã."

Bạch Nhân lập tức kéo anh vào phòng, sau đó đưa mắt nhìn quanh, cảnh giác đóng cửa lại.

Trần Hoài Kiêu nhìn quanh phòng một lượt, Bạch Nhân thấy anh giống như lãnh đạo thanh tra công tác: "Nói đi, sao anh lại đến đây?"

"Muốn tới thì tới thôi."

Căn phòng được trang trí theo phong cách Giang Nam hoài cổ, giản dị và sạch sẽ, hộp hương trên bàn lượn lờ khói, an thần tịnh tâm.

Mà Bạch Nhân đang mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, không son phấn, cổ tay như tuyết, nghịch hộp hương, dập tắt hương.

“Anh không thích ngửi cái này.” Giọng cô có chút khàn khàn, xoay người mở cửa sổ: "Để thông gió một chút.”

Trần Hoài Kiêu cầm cổ tay cô, kéo cô lại.

Trọng tâm Bạch Nhân không ổn định, bị anh kéo vào trong lòng, ngồi trên đùi anh.

Vẻ mệt mỏi trên mặt cô gái lại thêm một chút uể oải, cánh tay trắng nõn cũng thuận thế ôm lấy bờ vai rộng lớn của Trần Hoài Kiêu: "Mấy ngày nữa là em về rồi, anh không nhịn nổi sao?"

Trần Hoài Kiêu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi đàn hương độc nhất thuộc về cô, cố nén xung động, hỏi: "Chuyện của cậu em là sao?"

Sắc mặt Bạch Nhân hơi thay đổi.

Ngay lập tức, cô lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Ông ta lúc nào cũng đòi tiền bà ngoại đi đánh bạc, tiêu tán hết tiền tiết kiệm của bà ngoại. Em ghét ông ta".

"Chỉ vậy thôi?"

Trần Hoài Kiêu hiển nhiên không tin, nếu chỉ là như vậy, Bạch Nhân căn bản sẽ không để người này ở trong mắt, cũng sẽ không bị ông ta ảnh hưởng.

Nhất định là còn có việc gì khác.

Bạch Nhân biết không giấu diếm được Trần Hoài Kiêu chuyện gì, cho nên một lúc lâu sau, cô nheo mắt nói: "Khi còn nhỏ, ông ta đối xử với em không tốt."

"Ông ta đánh em?"

"Thỉnh thoảng thôi, nhưng không phải vì lý do này..."

Bạch Nhân nghiến răng, do dự hồi lâu mới nói nhỏ: "Đây là bí mật của em, em chỉ nói cho một mình anh biết thôi."

Nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng Trần Hoài Kiêu bắt đầu chùng xuống, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, dịu dàng nói "ừm".

"Khi còn bé em có sống nhờ ở nhà Triệu Tu Văn một khoảng thời gian, ông ta có một người bạn thường đến tìm ông ta uống rượu. Có một lần Triệu Tu Văn muốn hỏi mượn tiền người bạn này, bảo em đến rót rượu cho ông ta. Tên lưu manh đó... ông ta sàm sỡ em. Sau đó, em chạy ra ngoài, lại bị Triệu Tu Văn bắt lại. Ông ta uy hiếp em không được nói hành động của bạn ông ta cho bà ngoại nghe, nếu không sẽ cho em biết tay."

Máu trong người Trần Hoài Kiêu tăng vọt, bàn tay trong ống tay áo siết chặt: "Sau đó..."

"Sau đó, em suốt đêm chạy thẳng về nhà bà ngoại. Em vô cùng sợ hãi, không biết phải làm gì. Em sợ Triệu Tu Văn sẽ trả thù nên không dám nói với ai về chuyện đó."

"Lúc đó em bao nhiêu tuổi?"

"Mười mấy tuổi, em không nhớ nữa."

Trần Hoài Kiêu dùng hết sức để kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, khiến bản thân tỏ ra bình tĩnh hơn: "Sau này quen tôi, sao em không nói cho tôi biết?"

Bạch Nhân liếc nhìn Trần Hoài Kiêu, đôi mắt đen như băng, không nhìn ra cảm xúc.

Lúc đó, trong mắt, trong lòng Bạch Nhân đều là anh, tất cả tâm tư con gái cũng là anh, cho nên sao cô chịu kể cho anh nghe quá khứ không thể chịu đựng được như vậy.

“Lúc đó em không thân với anh lắm.” Bạch Nhân buồn bực nói: “Hơn nữa anh sẽ giúp em lấy lại công bằng sao?"

"Lấy lại công bằng?"

Khóe miệng Trần Hoài Kiêu gợi lên một chút lạnh lùng, đáy mắt lạnh băng: "Tôi sẽ làm thịt ông ta."