Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 11: Chương 11

Cô đã tỉnh dậy từ lúc nào, hết mở mắt lại nhắm mắt nhưng không tài nào có thể ngủ thêm được nữa.

Từ chiều đến giờ cô còn chưa có gì bỏ bụng thử hỏi làm sao cô có thể ngủ tiếp được cơ chứ, muốn tỉnh dậy nhưng nghĩ đến cảnh bị hắn hành hạ rồi bản tính khát máu của một bạo chúa ngày hôm qua ùa về trong tâm trí Bảo Ngọc sợ hãi lại nhắm tịt mắt.

Nhưng tiếng ọc ọc phát ra từ dạ dày lại phản cô khiến cô không thể đi vào giấc ngủ, cho dù cơ thể có chút đau nhức nhưng vẫn cố gắng lết dậy.

Cảm nhận xương cốt lỏng lẻo như không còn của mình, bên dưới tư mật rất đau xót nhưng hình như đã được vệ sinh và bôi thuốc.

Nhìn sang chỗ trống bên cạnh đã lạnh ngắt cô rón rén bước xuống giường lần mò tìm lại quần áo của mình rồi chỉnh lại cho tử tế, bộ dáng lấp lửng cúi khom khom người vì đau của Bảo Ngọc khiến hắn có chút phì cười.

Từ lâu đã đứng ở cửa quan sát tất thảy hành động đáng yêu của cô

"Muốn đi đâu"

Giọng nói như ma quỷ của hắn văng vẳng bên tai khiến cô có chút giật mình, hai mắt trừng trừng nhìn ra phía cửa rồi bất giác lùi lại phía góc tường, lo sợ hắn sẽ tiếp tục đánh mắng mình giống hồi chiều

"Em… em,"

Bạc Diêu Minh nhướn mày, ánh mắt khóa chặt Bảo Ngọc trong tầm mắt như minh chứng cho sự khờ dại của con thỏ nhỏ đang mắc kẹt vào bẫy của thợ săn.

Nhìn từng bước chân của hắn đang lại gần mình Bảo Ngọc không dám thở mạnh, nuốt nước bọt một cái rồi nhìn theo từng bước đi.

Bàn tay của hắn vừa dơ lên cô đã sợ hãi quay mặt đi nhưng hắn đơn giản chỉ chạm vào má cô, chạm vào làn da mỏng vẫn còn có chút đỏ ứng và vài đầu ngón tay của hắn để lại xoa nhẹ nhàng

"Còn đau không"

Cô ngẩn người nhìn hành động dịu dàng khác xa với thường ngày của Bạc Diêu Minh

"Thầy…"

"Tôi xin lỗi, hôm qua tôi sai đã tức giận quá không kìm chế được mình mà ra tay đánh em.

Bảo Ngọc em không giận tôi đúng chứ"

Hắn hôn nhẹ lên má cô, nhìn vùng cổ đầy những dấu hôn Hickey mà hắn vô cùng mãn nguyện.

Chẳng hiểu sao cô lại không hề cảm thấy chán ghét, cũng chẳng muốn giận hờn hắn làm gì cho mệt chỉ gật đầu một cái.

Điều này đã vô tình biến Bảo Ngọc trở thành một con người dần vô cảm với tình yêu của gia đình, bởi lẽ những người được coi là sát cánh bên cô nhất lại chính là những kẻ đẩy cô vào bước đường của ngày hôm nay.

Họ với cái mác danh là gia đình nhưng hành động họ làm với cô thậm chí còn ghê sợ hơn là những cái đánh mắng của hắn

"Em đói không, tôi có làm đồ ăn cho em đấy.

Ăn xong tôi liền đưa em về"

"Được" cô liếm môi nhìn hắn

Cô đi theo sau hắn, bỗng dưng tiếng sấm sét và tiếng mưa rơi bên ngoài khiến cô giật mình liền bước nhanh đến bên cạnh Diêu Minh nắm lấy bắp tay của hắn

"Bé con, em nhát gan tới vậy sao"

"Hừ, chỉ là em hơi giật mình một chút thôi"

Có lẽ đây cũng là lần đâu tiên cô đến căn hộ của hắn.

Một nơi đẹp đẽ đầy đủ tiện nghi với những trang thiết bị sa xỉ và đậm mùi tiền

"Em thích ăn gà có đúng không, nào ăn nhiều vào một chút"

Nhìn những món ăn bày biện trên bàn cơn đói của cô càng gào thét dữ dội hơn không chần chừ liền ngồi xuống cầm chiếc cánh gà mà ăn ngấu nghiến

"Bảo Ngọc, ăn chậm một chút đâu có ai giành ăn với em" hắn vỗ vỗ lưng cô rồi tiện tay còn rút khăn giấy lau đi khóe miệng có dính chút nước tương.

Lại nhớ đến lúc chiều khi trong miệng cô ngậm phân th*n rồi ứ đọng đầy tinh h*a của hắn, nhất thời gương mặt hắn đã sa sầm bên dưới chả hiểu sao lại không nghe lời

Bảo Ngọc với hành động ân cần của hắn lại vô cùng hường thụ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô có cảm giác ấm áp nên có chút bỡ ngỡ không quen

..

"Thầy dừng ở đây được rồi, em tự đi vào được.

Thầy về đi cũng muộn rồi"

Hắn cau mày, nhiều lúc suy nghĩ của cô thật khiến hắn cảm thấy nực cười

"Bảo Ngọc, trời đang mưa đó em có chắc bản thân mình có thể bình an đi từ đây về đến nhà hay không"

Cô khẽ rùng mình một cái nhìn ra bên ngoài đã tối om, mưa như trút nước ngang trời

"Vậy nên ngoan ngoãn ngồi đây, tôi sẽ đưa em về tận nhà"

Vừa về đến cửa nhà cô đã gấp gáp tháo dây an toàn muốn xuống xe thì ót liền bị giữ lại môi anh đào căng mọng đã bị chiếm lấy phủ lên là đôi môi mỏng lành lạnh của hắn

"Ưm… " hai mắt Bảo Ngọc tròn xoe nhìn hắn, hai tay đẩy ngực của người đàn ông đi ra

"Thầy.."

Hắn cười ngả ngốn "Được rồi, em vào nhà đi.

Ở xe có ô đó, cẩn thận không ướt người"

Vừa bước vào nhà, cô còn chưa kịp nhìn xung quanh thì một cái tát như trời giáng của mẹ Lưu đã khiến cả gương mặt của cô như lệch sang một bên, Bảo Ngọc ôm một bên má quay sang lại nhìn gương mặt đầy cay nghiệt của mẹ Lưu

"Mẹ à"

Không nói không rằng bà ta cởi phăng hai chiếc cúc áo của cô phát hiện ở vùng cổ rồi vùng ngực của cô đầy dấu tím đỏ lại tiếp tục một cái tát nữa giáng xuống, lần này khóe môi của cô đã rớm một chút máu

"Con đi*m, tao nuôi mày ăn học để bây giờ mày làm con đ* đi*m có đúng không hả"

"Ôi trời ơi, ông ơi là ông tôi biết ngay mà.

Ngay từ đầu là tôi đã thấy nuôi con này chỉ xấu mặt mình thôi mà"

Bà ta bất giác ngồi xuống đất ăn vạ để Bảo Ngọc đứng như chết lặng tại chỗ

...!

Các bạn theo dõi và vote cho mình nhé

Thân ái.