Thầy Sờ Cốt

Chương 5: Chương 5

Vu Đồng và ông lão lén lút chạy ra ngoài từ cổng sau bệnh viện, ông lão lôi cô xuống cửa thoát hiểm của hầm gửi xe để trốn.Đợi lúc lâu,bóng người dần thưa thớt, đường đã lên đèn,hai người mới dám đi ra.

"Ông,rõ ràng cháu không bị bệnh mà, ông ầm ĩ đưa cháu tới bệnh viện làm gì?" Vu Đồng buồn bực hỏi, trong tay vẫn còn cầm chặt chiếc khăn tay

Phương Thành vừa đưa cho CÔ.

Vừa nghĩ tới Phương Thành, cô lại cảm thấy hơi là lạ,cảm giác nắm tay lại có thể từ ngón tay chạy đi khắp cơ thể.

"Nếu ông không nói vậy thì không chừng hôm nay mày không ra khỏi nhà họ Phương được đâu." Ông lão lại lôi cái tầu thuốc tàn tạ ra, châm lửa rồi bắt đầu hút từng hơi.

Vu Đồng quay sang ngờ vực hỏi: “Tại sao vậy ạ?"

Ông lão ung dung nói có sách mách có chứng với Vu Đồng: “Bà lão kia vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, bà ta muốn biết bước đường tương lai của cháu mình,nhưng dáng vẻ của mày lúc đấy, người khác không biết chứ chẳng lẽ ông lại không biết,chắc chắn là không sờ thấy cái gì, đúng không?"

Vu Đồng sững sờ.

"Mày đã không sờ thấy gì chẳng lẽ người ta sẽ thả mày đi hả?Mày còn nhớ cửa xe không?Kính chống đạn đó, nhóc con."

Vu Đồng hoàn toàn không để ý nửa sau lời ông lão nói,cô tập trung suy nghĩ về chuyện sờ xương,cô bỗng chộp lấy cánh tay của ông lão ra sức lắc đi lắc lại: “Đúng rồi! Ông ơi! Cháu nhớ ra phải nói với ông chuyện này! Cháu không sờ được gì hết! Ông nói xem có lạ không, có lạ không?"

Ông lão chọc lên tay cô,ra hiệu cô lay nhẹ thôi,xương cốt sắp bị cô lay đến rụng rồi,ông lão ung dung nói: “Không lạ, không hề kì lạ chút nào hết."

"Không lạ ấy ạ? Không lạ ở chỗ nào chứ? Rõ ràng từ đầu tới cuối đều rất kỳ lạ." Vu Đồng khó hiểu.

Ông lão dừng lại híp mắt đến gần hỏi: “Mày nói xem,lúc mày vừa sỜ xương của nó có cảm giác gì?"

Vu Đồng cụp mắt.

..

Cảm giác..

.

Cô hắng giọng: "Cảm giác..

.

Rất kí thích.

.."

Cô chỉ cảm thấy khi ấy bản thân vô cùng khát khao,kích thích, cả người không kiểm soát được mà hưng phấn đến mức run lên,bây giờ nghĩ lại có hơi mất mặt thật.

Ông lão liếc cô một cái rồi ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Vậy tại sao lại bị chảy máu cam?Mày đã nghĩ tới chưa?"

"Do mũi của cháu bị khô? Do cháu bị nhiệt?" Vu Đồng hỏi dò.

Ông lão lắc đầu, “Mày nhìn ông với mày ăn mặc thế nào đi,vào mùa đông mặc thế này là lập dị rồi đấy, mày còn sợ nóng hả?"

Vu Đồng cúi đầu nhìn bản thân và ông lão đều đang mặc đồ cổ trang mỏng manh,lý do này đúng là sứt sẹo thật.

Vu Đồng cau mày, cô đột nhiên ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây ven đường, suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Ông...Cứ mặc kệ vì sao cháu chảy máu cam đi đã.

..

Cháu có chuyện quan trọng hơn nói với ông.."

"Muốn nói gì thì cứ nói đi." Ông lão ung dung nhìn cô.

Vu Đồng cúi đầu lầm bầm: “Thật ra.

.

.Chính là.

..

chuyện đó..

."

Ông lão nghe cô nói ấp úng cũng không giục cô.

Vu Đồng phiền não vò đầu: “Chính là.

..Xương tay trái của Phương Thành...!và xương tay phải của cháu hoàn toàn khớp nhau..."

Khoảnh khắc vừa sờ vào tay anh, cô đã nhạy cảm nhận ra điều đó.

Khớp không phải nói về độ to nhỏ mà nói về hình dạng xương cổ tay, xương bàn tay và xương ngón tay, nam trái nữ phải,hoàn toàn không có điểm khác biệt.

Nhưng trên đời này xương cốt và vân tay của con người là độc nhất vô nhị, sao có thể giống nhau được.

Ông lão dập tẩu thuốc thở dài hỏi Vu Đồng: “Nhóc con, đã thấy “trùng cốt" bao giờ chưa?"

"Trùng cốt..."

Vu Đồng thấp giọng nhắc lại, cô lắc đầu.

Ông lão hờ hững nhìn ra xa, nói ý vị: “Người trùng cốt với thầy sờ cốt là người được định trước cả đời của thầy sờ cốt .."

"Ông!" Vu Đồng giật bắn người,trong lòng cô có dự cảm không lành.

Cô nuốt nước miếng cẩn thận thăm dò: “Ý ông chắc không phải.

..

Anh ta là chồng tương lai của cháu đấy chứ? Hơn nữa còn không phải do

chính cháu chọn? Mà là xương của cháu chọn?"

Ông lão dở khóc dở cười gật đầu: “Nếu mày hiểu vậy thì cũng không sao."

Vu Đồng sợ hãi bán tín bán nghi: “Sao có thể cơ chứ! Cháu không tin bà được gả cho ông như vậy đâu, cháu không tin mẹ được gả cho bốnhư vậy đâu!"

Ông lão cười một tiếng thừa nhận: “Mày đúng là nói thừa, bà mày được gả cho ông như vậy đó, mẹ mày được gả cho bố mày như vậy đó."

Đệt!

Vu Đồng cười (ỉa),bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi đó, tự do hôn nhân, tự do yêu đương.

Cái gì mà tôi sờ anh một cái,nếu hình dáng xương của anh và tôi giống y chang nhau thì anh chính là chồng tương lai của tôi?

Có chó nó tin!!!

"Cháu mặc kệ, cháu không tin, cháu sẽ không gả cho anh ta đâu,hôm nay cháu sẽ rời khỏi nơi này." Vu Đồng nói xong lập tức tiến lên phía trước.

Ông lão ung dung nói: “Mày không thể rời khỏi nó đâu."

"Tại sao?" Vu Đồng quay lại hỏi, cô bĩu môi, không vui.

Ông lão điềm tĩnh nói: “Bởi vì nó chính là trượng phu tương lai của mày."

Trượng phu cái cc ấy! !!

Vu Đồng đau khổ nhăn nhó: “Ông ơi, ông nói nghiêm túc đi."

"Ông rất nghiêm túc đấy."

...

Ông lão cười sảng khoái một tiếng nói tiếp: “Những lời ông nói bây giờ,mày nghe cho kỹ nha."

Vu Đồng gật đầu, hết sức chăm chú.

"Bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần ba ngày mày không sờ xương của nó, mày sẽ bắt đầu chảy máu mũi không ngừng."

Đệt! Lại cái khỉ gió gì nữa đây?

Cô bị chảy máu mũi và Phương Thành có liên quan à?

Vu Đồng bước nhanh lại: “Ba ngày không sờ là bị chảy máu mũi ấy ạ? Nhưng hôm nay cháu vừa sờ anh ta là bị chảy máu mũi mà!"

Vu Đồng vừa nghĩ đã thấy đau đầu, Phương Thành là cái vòi nước hả,sao mà cô vừa chạm một cái máu mũi đã chảy tòng tòng.

Ông lão lại cười ha hả một tiếng rồi bình tĩnh giải thích: “Hôm nay mày vừa sờ nó đã bị chảy máu mũi là bởi vì xương của mày đang tỏ ra kháng nghị.

Nó chắc chắn là không phục rồi,trên đời này sao có thể có bộ xương có hình dáng giống ta như đúc cơ chứ.Nhưng lúc nó đang kháng cự, nó cũng đồng thời đang tiếp nhận sự dung hợp..."

Vu Đồng nhíu mày chăm chú nghe,cô lặng thinh không nói gì.

Ông lão quay đầu lại nhìn cô: “Nhóc con, hôm nay lúc mày sỜ xương nó lần thứ hai chẳng lẽ không thấy hưởng thụ à?"

Vu Đồng nín thinh, ông lão nói không sai,lần thứ hai cô quả thực đã sa vào hưởng thụ, ngay cả mình bị chảy máu mũi cũng không phát hiện ra.

"Kỳ thật lúc đó xương cốt của mày đã tiếp nhận rồi" ông lão đấm đầu gối nói tiếp: "Cái này cũng giống ma tuý vậy,một khi mày đã đụng tới là sẽ nghiện."

Trùng cốt?

Không sờ là sẽ bị chảy máu mũi? ?

Ông của cô chắc không lừa cô đấy chứ.

"Ông ơi,ông đang lừa cháu đúng không."

"Tao giống lắm à."

Ông lão lườm cô một cái.

Mặt Vu Đồng rúm ró lại, hai tay mở ra giơ lên trời, vẻ mặt cuộc đời không còn gì để luyến tiếc.

Vu Đồng cẩn thận suy ngẫm, cô hỏi lại lần nữa cho chắc ăn: “Ông ơi,bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần ba ngày cháu không sờ xương của anh ta, cháu thật sự sẽ.

..

bị chảy máu mũi ạ?"

Ông lão gật đầu.

"Vậy nếu cháu cứ nhất định không sờ thì sẽ..

.mất hết máu mà chết ạ?"

Ông lão lắc đầu: "Cái này lại không."

Vu Đồng mừng rơn, đã không chết thì chảy ít máu mũi cũng không thành vấn đề,cùng lắm thì nhét giấy 24/24.

Ông lão nhìn dáng vẻ mừng thầm của cô mà nói tiếp: “Nhưng nếu để lâu dài thì mày sẽ vô cùng suy yếu, không còn sức ăn cơm, không còn sức làm việc,da nhăn nheo xấu xí.

Tao nói trước, bộ xương già này không hầu mày được đâu."

Ông lão tỏ vẻ ruồng bỏ.

"Ông à! Sao ông cứ thích nói một nửa vậy!"

Vu Đồng tuyệt vọng, trời ơi..

.

Trời muốn diệt cô mà.

.

.

Cái gì mà trùng cốt?

Cái gì mà trượng phu tương lai?

Điều này đối với cô mà nói thật sự là sấm sét giữa trời quang,ước mơ lớn nhất cuộc đời của cô chính là làm một con trym nhỏ tự do tự tại, không buồn không lo.

..

Vu Đồng thất tha thất thểu quay lại ngồi lên tảng đá tiêu hóa sự thật tàn khốc này, cô thở dài hết tiếng này đến tiếng khác.

Vu Đồng ỉu xìu hỏi: “Ông ơi, vậy đến lúc nào cháu mới hết chảy máu mũi ạ?Bà đã qua đời lâu vậy rồi, ông không được sờ xương bà mà cũng đâu có bị chảy máu mũi đâu."

Ông lão nhíu mày, tròng mắt đảo một vòng,mất tự nhiên nói: “Đại khái là.

..Qua một thời gian ngắn."

Vu Đồng chán chường gật đầu, cô lại thấy khó hiểu hỏi ông: “Ông ơi, vậy tại sao cháu không sờ thấy quá khứ tương lai của anh ta?"

Ông lão mỉm cười,sau đó quay sang nhìn cô: “Mày sẽ sờ thấy, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc."

"Vậy phải chờ tới khi nào ạ?"

Ông lão cười không nói gì.

"Ông ơiii?" Vu Đồng gọi ông.

"Đừng hỏi nữa, ông sẽ không nói cho mày đâu." Ông lão vịn đầu gối đứng lên.

"Ông già xấu xa!"

"Mắng tao cũng vô dụng."

Ông lão ranh mãnh làm mặt quỷ, cong lưng lên đi về phía trước.

Vu Đồng mếu máo đi theo: “Ông ơi, vậy bây giờ phải làm sao ạ, cháu không sờ thấy vận mệnh của anh ta nên chắc chắn không thể quang minh chính đại vào nhà họ Phương để sờ xương anh ta được,nếu cháu thật sự bị người ta coi là bọn giang hồ lừa đảo mà cho ăn kẹo đồng thì nhà ông tuyệt hậu đó, ông đừng quên cửa xe nhà họ Phương được lắp kính chống đạn đó!."

"Ây ây ấy,sao mà nói nhiều vậy." Ông lão mắng cô: “Năm đó không phải ông vẫn cưới bà mày đấy hay sao,bố mày vẫn cưới mẹ mày đấy thôi."

"Cháu đâu có nói muốn gả cho anh ta đâu, cháu chỉ muốn sờ xương của anh ta thôi! Cháu không muốn bị chảy máu cam đâu!" Vu Đồng tức giận, đề tài lúc nào cũng bị ông tổ lái.

Ông lão cười nói: "Vậy mày cứ đi sờ đi, nhớ đừng để bà già nhà họ Phương bắt được,không là bị bắn đó."

"Ông àaa!!!"

"Lời này là chính mày vừa nói đó."

"Hừ..

."

Vu Đồng giận dỗi bước nhanh về phía trước, miệng lẩm bẩm cho ông lão nghe: “Dù sao Phương Thành cũng không ở nhà họ Phương,cháu tự có cách!"

Vu Đồng tính toán, bây giờ cô chỉ cần trốn được người Phương lão phu nhân phái tới mời cô đi sờ xương là được rồi, hôm nay sỜ xương không thành, bà ấy chắc chắn sẽ còn tới tìm cô.

Rõ ràng bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên mới không sờ được vận mệnh,vậy mà khiến cô cứ như là lừa đảo vậy, lại còn phải trốn tránh nữa, trong mắt người ta rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này.

Sớm biết vậy thì vừa rồi cô đã nói thẳng với lão phu nhân cô không sờ thấy gì hết,còn tốt hơn là lừa bà rồi bỏ chạy.

Hơn nữa, người trùng xương với cô sao cứ phải là Phương Thành cơ chứ?

Mặc dù dáng vẻ của anh ta cũng...!không tệ, tính tình nhìn cũng có vẻ ôn hòa nho nhã, bình tĩnh tự tin,con người cũng rất thông minh cơ trí, có hơi bảo thủ,nhưng quan trọng là anh và cô.

.

.

KHÔNG-HỀ-HỢP-CHÚT-NÀO!

Ông lão ở phía sau nhìn dáng vẻ tức đến giậm chân giậm tay của Vu Đồng, ánh mắtông trầm xuống.

Cậu nhóc mà bọn họ gặp hai mươi năm trước chính là Phương Thành, lúc đó ông đã thấy trước cảnh tượng Vu Đồng và cậu nhóc gặp lại, biết hai người sẽ có dây dưa nhưng ông không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

Ông lão thở dài chậm rãi lắc đầu, giọng điệu ngờ vực: “Là số mệnh ư..."

Đêm khuya, Phương Thành ngồi một mình trong phòng khách,anh khẽ nhấp mấy ngụm trà xanh trong tách trà bằng sứ,anh nhìn đồng hồ trên tường,đã muộn lắm rồi, sáng mai còn phải làm việc, nhưng anh không hề buồn ngủ.

Anh mất ngủ không phải do trà, anh có thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ uống một tách trà nóng cho ấm người, nhưng chỉ có hôm nay là không buồn ngủ.

Phương Thành nhấc tay trái của mình lên, anh lặng lẽ nhìn chăm chú, trong đầu hiện lên dáng vẻ của cô gái hồi chiều.

Thầy sờ cốt?

Phương Thành cười nhạt lắc đầu, xưa nay anh không hề mê tín.

Sở dĩ anh để cho cô chạm vào người chỉ là vì quyển sách cổ ấy mà thôi.

Phương Thành hơi nắm tay trái lại, lòng bàn tay nóng rực của cô gái ấy vẫn còn in sâu trong đầu anh, rõ ràng cô ta mặc đồ phong phanh nhưng thân nhiệt lại rất cao, cũng không giống bị sốt.Cặp mắt đen láy sáng rực khiến anh có ấn tượng sâu sắc.

Hai năm trước,anh đã từng bị đôi bàn tay và cặp mắt ấy hấp dẫn.

Phương Thành đặt tách trà xuống,anh day trán,lúc cô gái ấy cầm tay anh, anh không những không hề thấy ghét mà trong lòng còn thấy bình yên thanh thản, cảm giác thân thuộc như người bạn vô cùng thân thiết vậy.

Bây giờ nghĩ lại quả thực là khó hiểu.

Phương Thành cụp mắt ngây người,bỗng, anh đứng dậy hít thật sâu, đi vào phòng ngủ.