Tô phủ.
Sau khi trở về Tô Dao sai nha hoàn đóng cửa lại, ai cũng không được bước vào. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương. Trong đầu nhớ lại một lần chuyện vừa rồi. Lục Tễ tưởng nàng là nha hoàn! Nước mắt Tô Dao nháy mắt rơi xuống, không nhịn được thét chói tai một tiếng. Nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, ai cũng không muốn gặp, chỉ điên cuồng đập đồ vật trong phòng. Nghe mấy tiếng vang vỡ nát trong lòng nàng mới dễ chịu đi chút. Từ thị đứng bên ngoài, lo lắng gọi: "Dao Dao, con mau mở cửa ra đi! Cẩn thận đừng để bị thương." Thấy trong phòng không trả lời, Từ thị lại khuyên nhủ: "Dao Dao, con đừng nghĩ nhiều, hôm nay hầu gia nhận sai chỉ là ngẫu nhiên thôi, là do bọn nha hoàn trong phủ cũng mặc xiêm y xanh!" Nha hoàn Hầu phủ có xiêm y đồng nhất, Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào cũng mặc xiêm y màu xanh. Tô Dao hôm nay lại cố ý mặc xiêm y màu sen xanh, cùng các nàng đứng chung một chỗ có chút giống nhau. Từ thị biết nữ nhi nhà mình dung mạo xuất chúng, sẽ không bị nhận lầm. Nhưng Lục Tễ là người bận rộn, không hay chú ý mấy chuyện vặt vẵn, lại chưa gặp qua Tô Dao, hắn dĩ nhiên sẽ nghĩ lầm nàng là nha hoàn. Trong phòng Tô Dao nghe Từ thị nói, dần dần bình tĩnh lại. Đúng, nhất định là như thế. Hôm nay là lần đầu nàng gặp Lục Tễ, lại cùng bọn nha hoàn mặc màu xiêm y gần giống mới bị nhận lầm. Nghĩ như vậy, Tô Dao mới cảm thấy mình dần nguôi ngoai. Lát sau, nàng mở cửa ra. Thấy Tô Dao không bị thương gì, Từ thị mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng ôm lấy Tô Dao: "Dao Dao, con đúng là dọa nương một trận, lần sau không được như thế nữa." Tô Dao lúc này cũng tỉnh táo lại: "Vâng, nữ nhi biết." Tô Dao rũ mắt oán hận nghĩ, đều do nha hoàn của Tô Đào mặc xiêm y xanh, đều do Tô Đào! Tô Dao từ trong lòng Từ thị đứng lên, gọi nha hoàn tới: "Đem kéo lại đây." Nha hoàn có chút khó hiểu: "Cô nương..." "Ta muốn cắt nát xiêm y này!" "Vâng, nô tỳ đi lấy ngay." Cầm lấy kéo, Tô Dao điên cuồng cắt nát xiêm y thành từng mảnh nhỏ. Nàng cắn chặt môi, về sau nhất định không bao giờ mặc xiêm y màu xanh nữa! . . . Trấn an xong Tô Dao, Từ thị mới về chính phòng. Nàng vào phòng vừa lúc Tô phụ hồi phủ, hắn thấy Từ thị liền hỏi: "Hôm nay thế nào?" Nghe Tô phụ nói, Từ thị thở dài: "Lão gia đừng nhắc đến nữa." Từ thị đem chuyện xế chiều từ đầu tới cuối kể cho Tô phụ. Lục Tễ đến liếc mắt nhìn các nàng một chút cũng lười chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ. Tựa như Tô Đào nói, chỉ sợ bọn họ không dính nổi chút lợi ích nào. Tô phụ nghe xong cũng sửng sốt. Cả người giống như bị dội một thùng nước lạnh. Đúng a, Tô phủ bọn họ nghĩ muốn hưởng ké vinh quang cũng phải nhìn xem Lục Tễ có nguyện ý không đã. Là bọn họ nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần dựa vào Tô Đào thì có thể không lo. Nhưng thực tế Tô Đào còn chưa đứng vững gót chân đâu. Xem ra hết thảy chỉ có thể từ từ. Tô phụ thở dài một hơi. . . . Tĩnh Viễn Hầu phủ. Trời sáng, Tô Đào ngồi trước bàn để nha hoàn trang điểm. Nàng thúc giục: "Nhanh lên, tùy tiện thu thập một chút là được." Bên kia Lục Tễ: "Không sao, không cần vội." Tô Đào mím môi, nàng không muốn để Lục Tễ chờ lâu, đều do nàng ngủ dậy muộn! Trong phủ không có trưởng bối, Lục Tễ cũng không nói gì, cơ bản tất cả là do Tô Đào định đoạt. Cho nên mấy ngày nàng đều ngủ nướng một chút. Tô Đào thầm nghĩ ngày mai nhất định sẽ dậy sớm, ít nhất đừng để Lục Tễ luyện võ xong còn chờ nàng. Lục Tễ có thói quen tập luyện buổi sáng, sáng sớm nào cũng thức dậy tập võ trong đình sau đó trở về thay quần áo thường, thuận tiện chờ Tô Đào trang điểm. Hắn không nhưng không cảm thấy mất kiên nhẫn, còn thấy nàng trang điểm rất thú vị. Phòng ma ma đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Vài năm trước nàng ở trong cung hầu hạ chủ tử, không ít lần nghe qua đại danh của Lục Tễ. Nàng không ngờ có một ngày Lục Tễ sẽ chờ thê tử trang điểm. Nếu để người ngoài thấy, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến trợn mắt. Đang suy nghĩ, Tô Đào đã chuẩn bị tốt . Phòng ma ma đỡ Tô Đào lên, phát hiện hai bên tai nàng trống rỗng không có khuyên tai. Nhìn kỹ hơn chút, thì ra hai bên tai nàng không có lỗ tai. Nàng không khỏi kinh ngạc: "Phu nhân, ngươi không xỏ lỗ tai?" Dựa vào tập tục Đại Chu, từ khi còn bé nữ tử sẽ xuyên lỗ tai. Nếu như còn bé không xỏ, lúc thành thân bà hỉ cũng sẽ giúp nương tử xuyên. Gả cho người khác luôn là như thế. Tại sao Tô Đào không có lỗ tai? Nghe Phòng ma ma nói, Tô Đào theo bản năng nâng tay sờ vành tai, sau đó nói: "Khi con bé thân thể ta yếu đuối, rất hay sinh bệnh nên không xỏ." Điều này là thật sự. Nguyên thân cũng giống nàng, lúc còn nhỏ ốm yếu nhiều bệnh giống như mèo con. Thân thể như vậy, tự nhiên không tiện xỏ lỗ tai. Phòng ma ma nhớ tới Tô Đào bị gả vào đây xung hỉ, nhất định là chuẩn bị quá mức vội vàng, không ai chú ý tới điểm này. Nàng liền nói: "Phu nhân, không thì lát nữa nô tỳ giúp người xỏ lỗ tai?" Mặc kệ thế nào, đã thành phu nhân thì luôn phải đeo khuyên tai . Đặc biệt Tô Đào thân là Hầu phu nhân, chính là phu nhân địa vị cao quý, càng phải như thế. Tô Đào ngưng một chút, sau đó nói: "Cũng được." Nếu Phòng ma ma đã nói lỗ tai nhất định phải xuyên, không bằng làm luôn cũng tốt.. Hơn nữa, nàng cũng rất đeo khuyên tai . Chẳng qua nghĩ đến xỏ lỗ tai có chút đau, nhịn một chút là được. Nói xong, Tô Đào đi đến trước mặt Lục Tễ: " Chúng ta ăn ăn sáng thôi." Lục Tễ gật đầu: "Ừm" Trên bàn cơm, Lục Tễ không tự chủ nhìn về phía vành tai Tô Đào. Hắn thấy Tô Đào sinh ra đã rất đẹp, không nhất định phải xỏ lỗ tai. Cho nên nói: "Nếu nàng không thích hoặc cảm thấy đau thì đừng xỏ." Phu nhân của Lục Tễ hắn, không cần phải tuân thủ theo mấy cái quy tắc đó. "Không có, thiếp còn rất muốn đeo khuyên tai đấy!" Tô Đào nói. Có cô nương nào không thích cái đẹp, ngay cả nàng cũng rất thích những trang sức đẹp mắt. Lục Tễ ăn một muỗng cháo: "Vậy là tốt rồi." Nàng thích là tốt. Ăn sáng xong, đợi hai người tiêu thực, sau đó trở về chính phòng. Hiện tại Lục Tễ bệnh nặng mới khỏi, sự vụ bận bịu cũng không nhiều, mỗi ngày đều có thời gian rất dài để nghỉ ngơi. Tô Đào thì ngồi một bên sửa sang sự vụ trong phủ. Mỗi khi nhìn đến sổ sách, Tô Đào không nhịn được cảm khái, Lục Tễ thật sự rất giàu nha!!. Phòng ma ma làm việc mau lẹ, nói muốn xỏ lỗ tai cho Tô Đào, mới đó đã đem dụng cụ chuẩn bị xong. Xỏ lỗ tai rất đơn giản, chính là dùng châm đốt đỏ, đâm lên trên hai vành tai. Tô Đào nhìn ngân châm thật dài kia, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Này… Chắc cũng không đau lắm nhỉ? Lục Tễ thấy Tô Đào sợ hãi liền tiến lên cầm tay nàng. Nàng nhìn Lục Tễ, trong lòng bỗng có dũng khí. Lục Tễ chịu nhiều tổn thương như vậy đều có thể vượt qua, nàng chỉ là châm cái lỗ tai thì có cái gì phải sợ, đau đớn có thể thấm vào đâu chứ. Tô Đào nhắm mắt lại, bộ dạng có chết không sợ nói: "Đến đi!" Kết quả thấy Phòng ma ma đến gần, nàng vẫn không nhịn được co người lại. Phòng ma ma bật cười. Nàng thầm nghĩ Tô Đào đúng là ngây thơ như tiểu cô nương, một chút cũng không giống như phụ nhân đã thành thân. Nhưng nhìn Tô Đào đang nắm tay Lục Tễ, Phòng ma ma biết đây chính là phúc mệnh trời cao ban cho nàng. Tô Đào tuy rằng ngây thơ, nhưng có người sủng ái bảo vệ, vô ưu vô lo. Nàng lấy hai viên đậu đặt trên vành tai Tô Đào, mềm nhẹ nói: "Phu nhân yên tâm, sẽ không đau, chịu một chút là ổn." Phòng ma ma chạm vào, từ từ tăng lực, Tô Đào cảm thấy hai bên tai có chút tê dại. Đúng lúc này, hai ngân châm nóng xuyên qua. Một trận đau đớn truyền đến, mày Tô Đào thoáng nhăn, nàng cắn chặt môi anh đào. Lục Tễ cũng nhíu chặt mày. Không biết tại sao, rõ ràng trước kia hắn chịu qua nhiều vết thương nghiêm trọng đều không cảm thấy đau. Nhưng hiện tại nhìn Tô Đào chau mày, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Phảng phất như bị người dùng kim đâm vào đầu quả tim. Có giọt máu trào ra, Tuyết Liễu vội vàng lấy khăn cầm máu. Chờ máu ngừng, Phòng ma ma lại lấy lá trà ngạnh xuyên qua lỗ tai. Lá trà có tác dụng giải nhiệt, dùng lá trà diệp ngạnh là tốt nhất . "Được rồi, phu nhân mở mắt ra đi!!" Phòng ma ma nói. Tô Đào nhẹ hít một hơi: "Đã xong rồi?" Đúng là chỉ đau một chút, coi như có thể chịu đựng. Phòng ma ma gật đầu: "Phu nhân yên tâm, mấy ngày sau chỉ cần chú ý một chút, sau đó có thể xỏ khuyên tai ." Tô Đào gật đầu: "Được." Nàng quay đầu soi gương, hai vành tai là lá trà ngạnh tinh tế. Xem ra, tay nghề Phòng ma ma rất tốt, hai bên lỗ tai tương xứng vô cùng. Nghĩ tới sau này có thể mang mấy khuyên tai xinh đẹp, Tô Đào không khỏi mỉm cười. Lục Tễ cũng nhìn ra Tô Đào vui vẻ. Hắn vừa muốn nói chuyện, Lương Nguyên liền vào tới. Đầu tiên, hắn hành lễ với Lục Tễ và Tô Đào, sau đó mới đến bên người Lục Tễ, ghé sát vào tai hắn nói vài câu. Lục Tễ nghe xong nhìn về phía Tô Đào: "Lát nữa ta có việc phải ra phủ một chuyến, buổi tối có thể về hơi trễ, nếu như quá muộn, nàng cứ ngủ trước." "Ừm" Tô Đào nói. Nàng biết hắn có việc cần làm. Dặn dò Tô Đào xong, Lục Tễ liền ra phủ . . . . Hiện tại việc Lục Tễ bận tâm, chủ yếu là sự tình Bắc Cảnh. Hắn ở bên ngoài gặp mấy thủ hạ tâm phúc, chờ bàn bạc xong sắc trời cũng tối muộn. Lúc Lục Tễ hồi phủ, khắp các nơi đã đốt đèn lồng. Hắn lập tức về chính phòng. Trên đường nhỏ có hai nha hoàn đang nói chuyện, thanh âm vừa vặn truyền đến tai Lục Tễ. Một nha hoàn nói: "Ngươi biết không, phu nhân đến bây giờ mới xỏ lỗ tai." Người kia có chút kinh ngạc: "Thật sao?" "Chắc chắn, người lấy ngân châm cho Phòng ma ma chính là ta mà." "Nhất định là phu nhân gả qua xung hỉ quá vội vàng mới quên mất việc này." "Đúng vậy" Một nha hoàn sờ sờ vành tai mình "Ta cũng chưa xỏ lỗ tai đâu, định trước khi thành thân làm, không biết phu quân tương lai sẽ tặng ta khuyên tai như thế nào?" "Ngươi có biết xấu hổ không, còn chưa gả cho người ta đã mơ đến việc này?" "Vậy thì có làm sao, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?" Hai nha hoàn nói chuyện, Lục Tễ đều nghe toàn bộ. Theo hai nha hoàn này, có vẻ trước lúc thành thân còn có tập tục trượng phu tặng khuyên tai cho thê tử? Hắn hỏi Lương Nguyên: "Ngươi cũng biết chuyện này?" Lương Nguyên gật đầu: "Vâng, Đúng là có tập tục này." Nếu khi con bé nương tử không xỏ lỗ tai, thì trước khi thành thân sẽ làm, ý rằng sắp gả cho người khác, phu quân tương lai cũng sẽ tặng khuyên tai cho các nàng. Lục Tễ ngược lại không biết có chuyện như vậy. Chủ yếu là khi còn bé hắn vẫn luôn vòng vòng trong phủ, lớn một chút thì dấn thân vào quân doanh, chung đụng chủ yếu với binh lính văn thao, tự nhiên không biết chuyện khuê phòng nữ quyến. Lục Tễ nhớ tới buổi sáng, sau một lúc lâu, hắn mới cất bước đi vào phòng phòng. Trong phòng, Tô Đào đã rửa mặt, thay xiêm y xong. Nàng đang thoa hương cao. Một bên thoa, một bên nghĩ khi nào Lục Tễ mới trở về. Dù sao hắn mới khỏe không lâu, không thể ngủ quá muộn, như vậy không tốt cho thân thể. Đang suy nghĩ thì Lục Tễ vào phòng. Tô Đào nghiêng đầu nhìn hắn: "Chàng đã về." Lục Tễ gật đầu: "Ừm." Tô Đào vừa lúc thoa xong, nàng tiến lên: "Vậy trước tiên chàng mau đi tắm gội đi, ta kêu hạ nhân đi nấu nước nóng." "Được." Lục Tễ. Lục Tễ nghe lời Tô Đào đi tắm gội. Hắn tắm rửa luôn nhanh hơn Tô Đào, chờ lúc hắn trở lại, Tô Đào cũng mới lên giường không lâu. Lục Tễ đi bên giường, phát hiện Tô Đào đang tựa vào gối mềm đọc sách, bộ dáng rất nghiêm túc, liền hỏi: "Đọc được bao nhiêu rồi?" Mỗi ngày Tô Đào ngoài xử lý công việc, vẫn còn dư không ít thời gian. Nên nàng thường lấy sách của Lục Tễ đọc thử. Tô Đào nghe vậy không khỏi có chút ngượng ngùng, nàng chột dạ nói: "Đọc được không ít." Kỳ thật Tô Đào mới lật được vài tờ. Hơn phân nửa sách trong phủ đều là kinh thư sử tập, nội dung hoặc là rất cao sâu, không thì cũng khô khan chán ngắt, một chữ cũng không vào đầu nổi. Mỗi lần đọc một lát là bắt đầu mất tập trung. Thêm một lát thì chỉ cảm thấy rất buồn ngủ. Chỉ là trong phủ thật sự không có thứ đồ chơi có thể giết thời gian, Tô Đào đành phải tiếp tục đọc sách của Lục Tễ. Nhất là trước khi đi ngủ, nhìn sách này rất giống như bị thôi miên . Lục Tễ tất nhiên là nhìn thấu Tô Đào đang chột dạ, hắn bật cười: "Ừm, bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi." Tô Đào vội vàng đem sách đưa cho Lục Tễ, để hắn đặt lên án kỷ bên cạnh: "Được." Đề tài này coi như kết thúc! Lục Tễ đem sách đặt xuống; đang muốn thổi tắt nến, động tác của hắn chợt dừng lại . Hắn suy nghĩ một lát, sau đó cầm nến, đi đến bên giường. Tô Đào có chút khó hiểu, Lục Tễ muốn làm cái gì, sao lại cầm nến qua đây, chẳng lẽ có cái gì nhìn không rõ sao? Tiếp nghe Lục Tễ nói: "Để ta nhìn vành tai nàng một chút, hiện tại còn đau không?" Tô Đào giật mình, thì ra là như vậy. Nàng nghiêng mặt, đem lỗ tai lộ ra: " Đã tốt, cơ bản không có đau." Lục Tễ đem nến để sát vào. Ngọn nến mờ nhạt chiếu vào nửa khuôn mặt nàng, vành tai trắng nõn nhiễm lên một tầng sáng. Lục Tễ nhìn kỹ một chút, vành tai không có sưng lên, tâm hắn mới buông xuống. "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."