Edit: melbournje
🤤
Đã có ý nghĩ này, Đồng Kiều cứ làm như vậy.
Cô cúi người xuống, mút ở trên cổ Ngụy Cẩn Hằng, cô không biết trước đó Ngụy Cẩn Hằng làm như nào, dù sao cô chính là liều mạng mà ngậm, cuối cùng đầu lưỡi tê tê, nhìn thấy vết dâu đỏ trên cổ anh, một mặt thỏa mãn.
Ngụy Cẩn Hằng bị cô làm đau cũng chỉ nhíu nhíu mày, tiếp tục phóng túng cô làm loạn.
Ngụy Cẩn Hằng quá mức tỉnh táo, Đồng Kiều bị anh nhìn đến xấu hổ, động tác vụng về đem áo anh cởi ra, thậm chí bởi vì khẩn trương mà cánh tay nhỏ đều đang run rẩy.
Cô ở trong lòng nói với mình, dù sao đây là lần cuối cùng hai người thân mật.
Trước đó bởi vì Ngụy Cẩn Hằng là kim chủ, cô hầu hạ anh rất cẩn thận, anh muốn làm cái gì cũng đều theo anh, một đêm hành hạ chính mình mất nửa cái mạng.
Lúc này không giống ngày xưa, cô nhất định phải nắm chắc quyền chủ động, tra tấn anh gần chết.
Ngủ xong liền chạy, dù sao sáng mai là cô bay rồi.
Nghĩ như vậy, tay Đồng Kiều cũng không có run nữa.
Cô ngồi ở trên bụng của anh, cúi xuống hôn trên người anh, hôn cổ, nhẹ nhàng cắn xé vành tai của anh.
Giày vò một hồi, Đồng Kiều liền không còn lực, ghé vào trước ngực Ngụy Cẩn Hằng thở hổn hển.
"Mệt mỏi quá." Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô cười khẽ một tiếng, thanh âm khàn khàn.
"Vậy vừa rồi sức ở đâu?" Đồng Kiều nổi giận nguýt anh một cái, từ trên người anh xuống, vừa mới đứng dậy một hai bàn tay to liền bóp chặt bờ eo của cô.
"Trêu chọc xong liền muốn chạy?" Đồng Kiều ấm giọng, đầy mắt khẩn cầu.
"Quá mệt rồi, tôi muốn ngơi một chút." Vừa dứt lời cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ cô phảm ứng lại, Đồng Kiều đã bị anh ép dưới thân.
"Cô nằm nghỉ ngơi, để tôi động." So với sự đùa bỡn vừa rồi của cô, lực của Nguỵ Cẩn Hằng thì lớn hơn rất nhiều, đem toàn thân Đồng Kiều ê ẩm không thôi.
Xong việc, Đồng Kiều chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt không chịu nổi, ráng chống đỡ lấy đứng lên đi tắm rửa sạch sẽ.
Từ trong phòng tắm đi ra, đã thấy Ngụy Cẩn Hằng mặc áo ngủ, ngồi ở trên ghế xem tạp chí.
Đồng Kiều liền đứng ở cửa phòng tắm, nhìn bóng lưng của anh.
Cô tự hỏi với lòng, Ngụy Cẩn Hằng thật là một cái người đàn ông hoàn hảo, có tiền có nhan có thế lực, khả năng cô cố gắng cả đời, cũng không xứng với anh.
Ngay lúc Đồng Kiều suy nghĩ lung tung lúc, Ngụy Cẩn Hằng xoay người lại, thấy được cô đang sững sờ, vẫy gọi.
"Tới đây." Đồng Kiều lấy dũng khí đi tới ngồi xuống đối diện anh.
"Ngụy Tổng, làm sao chưa ngủ?" Ngụy Cẩn Hằng đem tạp chí khép lại, hai chân đan chéo lên nhau, hai tay khoác lên trên đùi.
"Chờ cô." Đồng Kiều biết Ngụy Cẩn Hằng là một người rất lý trí, nhưng cô không nghĩ tới đối phương có thể lý trí đến trình độ này.
Có lẽ lúc trong thang máy lúc anh đã đoán được mình nghĩ gì.
Không, khả năng sớm hơn.
Đồng Kiều do dự một chút, cũng không có định quanh co lòng vòng.
"Ngụy Tổng, tôi... nghĩ đến việc giải trừ hợp ước của chúng ta." Cô nói xong câu này lại vội vàng giải thích,
"Tôi biết làm như thế có phần không đúng, nhưng tôi... tôi nghĩ mình không thể làm người tình giấu mặt mãi được." Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô hồi lâu, lâu đến mức trong đầu Đồng Kiều đang suy nghĩ xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Lại không nghĩ rằng cuối cùng anh vẻn vẹn nói ra một chữ.
"Được," Đồng Kiều kinh ngạc trừng to mắt nhìn anh, qua một hồi lâu mới phản ứng được.
"Ngụy Tổng, cám ơn anh." Sáng sớm hôm sau, Đồng Kiều thu dọn hành lý chạy tới đoàn làm phim.
Nhớ tới tối hôm qua rạng sáng hai giờ, Ngụy Cẩn Hằng còn đưa cô về tận nhà, trong lòng cô liền tràn đầy áy náy với anh.
Vào đoàn làm phim, bởi vì chuyện với Ngụy Cẩn Hằng, còn chuyện ba Đồng qua đời, làm cho cô một mực không nhập vai được.
Cuối cùng bị đạo diễn khiển trách mấy lần, mới miễn cưỡng diễn được.
Sau đó hai tháng, Đồng Kiều vẫn đoàn làm phim này, thẳng đến khi bộ phim
« Tiểu Thư nhà họ Quan » quay xong.
Cùng hai người bạn đại học tách ra, Đồng Kiều và trợ lý cùng chị Linh trở về thành phố Lâm Châu.
Buổi tối cô làm cả bàn thức ăn ngon, cùng mẹ Đồng trò chuyện một chút chuyện lý thú về đoàn làm phim, có thể từ đó mới thấy mẹ Đồng dần bước ra bóng tối từ khi ba Đồng qua đời.
Đồng Kiều đã hai tháng không có về nhà, ăn xong cơm tối nằm ở trên giường, tâm tình trở nên sa sút.
Lúc ở đoàn làm phim, ban ngày bận bịu quay phim, buổi tối về khách sạn cũng có bạn cùng phòng, không có thời gian để nghĩ quá nhiều.
Nhưng hiện trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, kí ức cũ xông tới, làm cho cô không có cách nào ngủ.
Cô cầm điện thoại di động lên, tùy ý xem.
Ngụy Cẩn Hằng người này luôn luôn trầm tính, tin tức trên mạng liên quan tới anh càng ít, cũng chả đăng gì lên vòng bạn bè cả.
Ngược lại Ngụy Tiếu Vũ rất thích đăng lên vòng bạn bè, đồ ăn, game, mỹ phẩm,.....
Đồng Kiều tùy ý quét một cái, tìm vòng bạn bè gần đây của cô ấy.
Ba tấm hình, mẹ Nguỵ cùng bảo mẫu ở phòng bếp nấu cơm, tấm thứ hai là cô ấy chơi game ăn gà, nhìn thấy tấm thứ ba ngón tay Đồng Kiều dừng lại.
Trên hình ảnh là một bàn cờ vây, một ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm một quân đen đặt trên bàn cờ.
Mặc dù trong tấm ảnh chỉ có hình tay, nhưng Đồng Kiều biết là Ngụy Cẩn Hằng.
Đã hai tháng chưa gặp anh, nhưng mà xem ra anh sống rất tốt.
Đồng Kiều hít một hơi thật sâu chậm rãi thở ra, ổn định cảm xúc, đưa điện thoại di động tắt đi, thầm mắng mình đang nghĩ gì thế.
Lúc trước nói huỷ hợp đồng là mình, bây giờ đối phương sống rất tốt, cô cũng sống rất tốt chính là kết quả tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Kiều sớm rời giường đến công ty.
Hôm qua lúc máy bay hạ cánh chị Linh dặn dò rằng hôm nay đến công ty sớm một chút.
Chị Linh đưa cho cô vài kịch bản và cùng thảo luận.
Đến công ty, Đồng Kiều liền đến văn phòng của chị Linh.
Đi vào thì chị Linh liền ném cho cô 3 kịch bản, nói cô đọc sơ qua một chút, chị ấy hiện tại phải đi ra ngoài một lát, đại khái khoảng hai giờ sau trở về.
Nói xong liền vội vã đi ra khỏi văn phòng.
Đồng Kiều liền ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu đọc.
Cô chú ý kịch bản Thượng Đô, có nhân vật rất khả thi.
Hai tiếng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Trong nháy mắt liền qua nửa giờ, Đồng Kiều đã đã xem đại khái được 2 kịch bản.
Cô đang đọc kịch bản còn lại, cửa văn phòng của chị Linh bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Quan Vĩ Lễ vừa mở cửa liền thấy Đồng Kiều nghiêm túc đọc kịch bản trên ghế salon.
Anh có chút kinh ngạc, đi đến.
"Đồng Kiều?" Nghe được có người gọi mình, Đồng Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy lại là ông chủ, bận bịu đứng lên.
"Quan tổng." Quan Vĩ Lễ đem văn kiện trong tay trên mặt bàn của Hoắc Kinh, nói
"Không nghĩ tới cô lại ở đây, quay xong rồi sao?" Đồng Kiều hơi kinh ngạc, không biết hiểu sao ông chủ lại có giọng điệu chào hỏi với mình như bạn bè vậy.
"Vâng, hôm qua vừa quay xong." Quan Vĩ Lễ cũng phát hiện chỗ không thích hợp, ho nhẹ một tiếng, giải thích nói
"Tiếu vũ thường xuyên nhắc với tôi về cô, nói cô chơi game rất tốt." Đồng Kiều biểu lộ bừng tỉnh.
"À, cũng tạm thôi." Để ông chủ biết mình thường xuyên chơi game, không làm việc đàng hoàng, thật sự không phải chuyện tốt.
May là Quan Vĩ Lễ cũng không quá để ý, đem văn kiện để xuống liền đi ra.
Trở lại văn phòng, Quan Vĩ Lễ cau mày, ngửa đầu làm bộ dáng không quyết định chắc chắn được.
Mấy giây sau, anh nói,
"Người anh em à, lần này vì giúp cậu nên tôi sẽ trở thành Nguyệt Lão một lần." Nói cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, tìm số của Ngụy Tiếu Vũ gọi đến.
Chị Linh là người có khái niệm thời gian rất cao, nói hai tiếng, kết quả hai tiếng sau là về.
Tiến vào văn phòng liền hỏi,
"Đồng Đồng, đọc hết rồi sao?" Đồng Kiều đem kịch bản cuối cùng khép lại, lễ phép trả lời
"Chị Linh đấy à, em cũng xem qua qua hết rồi." Hoắc Linh cất bước đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, đem văn kiện trên mặt bàn mà Quan Vĩ Lễ vừa mang tới sửa soạn lại một chút, tiếp tục hỏi,
"Ba cái kịch bản này là chị lựa cho em, có ưa nhân vật nào không." Đồng Kiều cầm kịch bản đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, nói.
"Có, ta thật thích nhân vật Cơ Lâm này." Chị Linh tán thành gật đầu,
"Bộ phim « Cung Sâu » này là của đạo diễn Thẩm, phim của đạo diễn nổi tiếng, chất lượng cũng rất cao, mà hai năm này người nào quay phim với ông ấy đều bị nổi giận một phen, nếu như em có thể nhận nhân vật này, việc nổi tiếng cũng không cần lo lắng, nhưng vấn đề là đạo diễn Thẩm có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, em có đủ thực lực để giành được nhân vật này hay không?" Đồng Kiều do dự một chút, vẫn gật đầu,
"Chị Linh, để em thử nghĩ một chút." Từ trong công ty ra, Đồng Kiều dự định đi tàu điện ngầm về nhà.
Cơ Lâm cũng là nhân vật nữ phụ thứ 4, nhưng cùng Hoan Sênh trước kia có sự khác biệt, chính là cần phải có sự tâm kế, thủ đoạn.
Nói thật, nhân vật như này Đồng Kiều không chiếm ưu thế.
Cô thuộc về tuýp em gái nhà bên, bề ngoài đáng yêu.
Nhưng nhân vật Cơ Lâm này thì ngược lại, lúc đứng trên tàu Đồng Kiều cũng suy nghĩ làm sao tóm được nhân vật này.
Điện thoại của cô vang lên, người gọi tới là Ngụy Tiếu Vũ.
Thì ra Ngụy Tiếu Vũ biết được cô trở lại Lâm Châu, nói muốn kéo cô cùng mấy người bạn đi ra ăn cơm.
Nói đến đây thì cô cùng Ngụy Tiếu Vũ cũng hơn ba tháng không gặp, buổi chiều vừa vặn không có việc gì, Đồng Kiều không cự tuyệt.
Cô đem kịch bản về cất ở nhà, rồi liền tới địa chỉ mà Ngụy Tiếu Vũ đưa.
Khách sạn Hoằng Duy, cái tên này thật đúng là quen thuộc.
Là sản nghiệp của nhà Ngụy Tiếu Vũ nha.
Đến nơi, Ngụy Tiếu Vũ tự mình ra đón cô.
Trong phòng ăn đã có hơn ba người ngồi, có hai người mà Đồng Kiều biết, đều là diễn viên lớn trong giới giải trí.
Cô có lễ phép chào hỏi, về sau liền ngồi ở vị trí mà Ngụy Tiếu Vũ bảo, ngoan ngoãn chờ đợi.
Dù sao cũng đã chào hỏi với ba người kia, bọn họ ngồi cùng một chỗ trò chuyện, tính tình Đồng Kiều hơi hướng nội, liền không tham dự.
Lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game giết thời gian.
Ba ván kết thúc, cửa phòng ăn lần nữa mở ra.
Còn chưa thấy được là ai, liền nghe đến một tiếng cười, thanh âm có chút nhả nhớt,
"Tiếu Vũ nha, đã lâu không gặp." Đồng Kiều ngẩng đầu cùng mọi người nhìn lại, liền nhìn thấy Quan Vĩ Lễ với vẻ mặt tươi cười đi đến.
Ngay sau đó là nhị công tử của tập đoàn Hồng Việt, Lâm Thánh Hi.
Nhìn thấy đều là nhân vật chọc không nổi, Đồng Kiều yên lặng đứng lên, biểu thị tôn kính.
Lúc này, một người nữa đi tới
Khác với Quan Vĩ Lễ, Lâm Thánh Hi, anh thì một thân tây trang màu đen, lông mày cau lại, môi mỏng nhếch, nhìn sắc mặt hẳn là vừa bị từ công ty kéo ra ngoài.
Đồng Kiều nhìn người đàn ông đó, thần sắc cứng đờ.
Ngụy... Ngụy Cẩn Hằng cũng tới?