Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 29: Em so với Ngụy Cẩn Hằng kém hơn ở chỗ nào?

Edit: melbournje

🤤

Đồng Kiều vừa định đưa tay đẩy anh ra, hai tay lại bị anh tóm lấy.

"Ưm!"

Eo Đồng Kiều bị anh ôm lấy.

"Nhắm mắt lại." Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Ngụy Cẩn Hằng vang lên bên tai cô.

Phảng phất như có ma lực, Đồng Kiều dĩ nhiên thật sự thuận theo lời anh nói mà nhắm mắt lại.

Thật ra Ngụy Cẩn Hằng vốn chỉ muốn cho Trang Nhất Địch thấy, nhưng khi chạm đến môi của cô, liền có chút không thể khống chế.

Đồng Kiều bị anh hôn đến thiếu hơi, hai chân như nhũn ra, cả người đều dán ở trên người anh.

Đầu óc trống rỗng, bị anh trực tiếp bế lên.

Đến khi vào phòng, Ngụy Cẩn Hằng đưa cô đặt lên giường, cô còn chưa kịp phản ứng mới xảy ra chuyện gì.

Cô bị Ngụy Cẩn Hằng cưỡng hôn!

Đồng Kiều hiểu ra, lập tức từ trên giường ngồi dậy, ngửa đầu nhìn người đứng bên giường, chất vấn: "Anh...vì cái gì mà vừa nãy hôn tôi."

Ngụy Cẩn Hằng đem áo khoác cởi ra, quay người treo ở trên kệ, chững chạc đàng hoàng trả lời: "Chiếm tiện nghi của cô."

Gương mặt Đồng Kiều đỏ lên: "Anh thật là lưu manh!"

Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô như chú mèo con xù lông, cười khẽ một tiếng, đi tới cúi người hỏi: "Cô có thể hôn bù lại."

Đồng Kiều nhìn Ngụy Cẩn Hằng khác với ngày thường, có chút ngây người.

"Anh là Ngụy Cẩn Hằng sao?"

Đồng Kiều hỏi câu này khiến Ngụy Cẩn Hằng sững sờ, nói thật, liền ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày anh vì một người phụ nữ mà khiêu khích một thằng bé vừa chập chững bước chân vào đời.

"Trong ấn tượng của cô, Ngụy Cẩn Hằng là người như thế nào?"

Ngụy Cẩn Hằng ngồi dậy, ngồi bên ghế, hai chân khoác lên, trong nháy mắt lại khôi phục sự thâm trầm ôn nhã ngày xưa.

"Chí ít sẽ không giống đùa nghịch lưu manh như anh."

Ngụy Cẩn Hằng cong môi, nhìn cô hỏi: "Số lần tôi lưu manh với cô còn ít hay sao?"

Ý vị lời này của anh không rõ, đem Đồng Kiều lập tức suy nghĩ đến lúc hai người giao hoan.

Đồng Kiều đột nhiên cảm thấy người trước mắt này cũng không hẳn là đứng đắn lắm.

Đồng Kiều giận dữ nguýt anh một cái, không khách khí đuổi người: "Anh có thể đi."

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay, mắt nhìn đồng hồ.

Đã 10h40.

Thấy anh nhìn đồng hồ, Đồng Kiều duỗi cái đầu nhìn thoáng qua.

"Trong lòng cô còn khó chịu hơn sao?" Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu hỏi cô.

Đồng Kiều lập tức giả bộ như tức giận quay đầu: "Không khó chịu."

Ngụy Cẩn Hằng lại hỏi: "Cho nên không cần tôi chăm sóc thật sao?"

Đồng Kiều nghẹn lời, lời này sao nghe giống như cô ăn bánh không trả tiền vậy.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không tiếp tục hỏi, ngồi ở bên cạnh giường, gọi cho lễ tân.

Truyện được up tại wattpad melbournje

Trong loa truyền đến âm thanh ngọt ngào của lễ tân: "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Ngụy Cẩn Hằng chậm rãi mở miệng: "Các cô còn phòng không?"

"Xin lỗi ngài, toàn bộ phòng đã có người đặt, trước mắt không còn phòng."

"Ừm, cảm ơn." Nói xong Ngụy Cẩn Hằng cúp điện thoại, ngước mắt nhìn Đồng Kiều.

Đồng Kiều bị anh nhìn chằm chằm đến run rẩy, vụng trộm nuốt nước bọt.

Bên này là chỗ nổi tiếng để quay phim, rất nhiều đoàn làm phim đều quay ở đây, khách sạn bình thường cũng đầy ắp người, huống chi hiện tại đã là đêm khuya.

Ngụy Cẩn Hằng thu hồi ánh mắt, đứng lên sửa soạng lại áo sơ mi trắng, nói: "Tôi ngồi xe đến sân bay vậy, trên đường thuận tiện đặt vé máy bay đến Lâm Châu, cô đi ngủ sớm một chút."

Đồng Kiều lập tức đứng dậy: "Ài!"

Ngụy Cẩn Hằng xoay người, nhìn cô.

Người phụ nữ trên giường mặt ửng đỏ, trên mặt có chút do dự: "Nếu không....anh ngủ ở đây đi. Muộn rồi, bên ngoài rất lạnh"

Thật ra Đồng Kiều thấy có chút áy náy, dù sao Ngụy Cẩn Hằng chỉ vì cô một câu trong lòng khó chịu, liền không chút do dự từ Lâm Châu bay tới, hiện tại đuổi anh đi, thì mình thật vô ơn.

Nhưng mà rất nhanh, Đồng Kiều hối hận rồi.

Phòng trong toilet là kiểu hiện đại, phòng ngủ và phòng tắm cách nhau một lớp kính thủy tinh.

Bên trong chỉ có một tấm rèm mỏng để che lại.

Rèm đã kéo lại, Đồng Kiều ngồi trên giường vẫn có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Ở đó hiện lên một bóng người có thân hình gầy gò thon dài, hất tóc cũng đẹp trai, thậm chí đến cuối cùng khi anh tắt vòi nước, dùng khăn tắm bọc người lại cô cũng nhìn thấy.

Đồng Kiều cảm giác mình giống một con tôm hùm luộc chín, đỏ từ đầu đỏ đến chân.

Mấy phút sau, Ngụy Cẩn Hằng trùm khăn tắm đi ra, nhìn thấy người ôm gối trên giường, mặt đỏ ửng, lại quay đầu nhìn cửa thủy tinh, lộ ra nụ cười tràn đầy ý tứ: "Đến cùng trong hai chúng ta, ai mới là người lưu manh đây?"

Đồng Kiều không nói gì, nhanh chóng chui vào chăn, ngoài miệng còn ráng chống đỡ nói: "Tôi...tôi chả thấy cái gì cả."

Ngụy Cẩn Hằng tắt đèn đi, chỉ để lại đèn ngủ trước giường.

Đem chăn xốc lên, lộ ra người con gái bên trong co như con tôm, đưa cô ép dưới thân thể: "Cô muốn nhìn thấy cái gì?"

Đồng Kiều hai tay chống đỡ lấy lồng ngực anh, hoảng sợ nói: "Anh không được làm loạn......"

Lời phía sau còn chưa kịp nói ra, liền bị Ngụy Cẩn Hằng hôn lên môi.

Truyện được up tại wattpad melbournje

Đồng Kiều vẫn cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng này tâm cơ rất nặng, ngay cả trên giường cũng muốn nắm quyền chủ động.

Anh biết tất cả điểm mẫn cảm của cô, kích thích cô đến nỗi cô muốn ngừng mà không được, nhưng như cũ không động vào cô.

Thẳng đến nghe được cô bất mãn ưm một tiếng, Ngụy Cẩn Hằng còn lý trí ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ một tiếng: "Tại cô cọ tôi."

"Khó chịu." Đồng Kiều hai mắt mơ màng nhìn anh, trong con ngươi tràn đầy..... =))).

Ngụy Cẩn Hằng ráng giữ lý trí, cắn nhẹ một cái bên môi của cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Cầu xin tôi đi."

Đồng Kiều cắn môi, xấu hổ lắc đầu.

Lại bị anh ngậm thật chặt vành tai, cô chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, tê dại.

Đồng Kiều bất mãn lẩm bẩm: "Đừng tra tấn tôi."

Ngụy Cẩn Hằng cười khẽ, cũng không khống chế mình được nữa, cúi người xuống.

Sáng sớm, điện thoại Đồng Kiều tắt máy, về sau đã quên khởi động máy, nên đồng hồ báo thức không có kêu.

Lúc cô mở mắt ra phát hiện trong phòng vẫn tối như cũ, mới ngồi dậy liền thấy Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở ghế salon, chỉ thấy anh đã thay quần áo khác, trong tay cầm văn kiện, vẻ mặt thành thật nhìn, trên tay còn đang không ngừng hoạt động.

Cô ngồi dậy, thanh âm khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay mắt nhìn đồng hồ: "Chín giờ năm."

"Cái gì!" Đồng Kiều kinh hô, cuống quít mặc quần áo, ngoài miệng phàn nàn: "Sao anh không gọi tôi sớm một chúy."

Ngụy Cẩn Hằng đóng văn kiện lại, nhìn bộ dáng cô cuống quít, nói: "Vừa rồi trợ lý của cô tới, nhờ tôi chuyển lời rằng đạo diễn Thẩm bảo cảnh của cô chuyển đến ngày kia, hôm nay muốn thêm cảnh cho nam nữ chính."

Nghe nói như thế, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi lại trên giường.

Nhưng rất nhanh cô lại hô: "Trợ lý cỉa tôi đến sao!"

Ngụy Cẩn Hằng hứng thú gật đầu.

"Vậy cô ấy, anh, tôi....." trong lúc nhất thời, Đồng Kiều cảm giác não của mình rất nhỏ.

Ngược lại thì Ngụy Cẩn Hằng, vẫn như cũ ung dung không vội, rót cho cô cốc nước: "Tôi đã bảo cô ấy phải giữ bí mật, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô."

Đồng Kiều phiền muộn, đây không phải vấn đề danh dự, mà là cô nên giải thích với Tiểu Thượng như nào.

"Ăn chút cơm đi."

Đồng Kiều nhìn bữa sáng trên bàn, có chút xuất thần: "Đây cũng là Tiểu Thượng mua?"

"Không, là tài xế của tôi mua."

"Tài xế của anh?"

Ngụy Cẩn Hằng gật đầu không giải thích thêm, tiếp tục nhìn văn kiện.

Đồng Kiều mặc quần áo tử tế đứng dậy đến toilet rửa mặt, dưỡng da, lúc ra đã là nửa giờ sau.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không có thúc giục, mà kiên nhẫn xử lý xong công việc, liền tựa ở cửa toilet nhìn cô dưỡng da.

Ăn xong điểm tâm, Đồng Kiều thu dọn đồ đạc, hai người cùng ra ngoài.

Ngụy Cẩn Hằng ngồi xe về Lâm Châu, mà Đồng Kiều thì chạy tới đoàn làm phim.

Hai người đều không nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua.

Đồng Kiều tự biết mình đuối lý không dám nói với Ngụy Cẩn Hằng, nhưng cô biết tối hôm qua chính là anh cố ý diễn kịch với mình.

Đến đoàn làm phim, Đồng Kiều phát hiện đạo diễn Thẩm đang chăm chăm quay phim.

Cô cũng không dám hé ra, trở về phòng trang điểm.

Bên trong không có ai, hẳn là mọi người biết hôm nay cô không đi làm, nên không tới.

Cô lấy kịch bản, liền cùng đạo diễn Thẩm nói một tiếng rồi sẽ về khách sạn.

Vừa vặn hiện tại toàn thân cô không thoải mái, tối hôm qua bị anh giày vò gần chết, đến rạng sáng mới ngủ, vừa vặn ngày hôm nay cô có thể về ngủ bù.

Giữa trưa, ở phòng cô, trợ lý Tiểu Thượng mang theo cơm trưa tới, thấy Ngụy Cẩn Hằng không ở đây, lập tức liền không khống chế nổi tâm tình kích động, nắm lấy hai bả vai Đồng Kiều, hỏi cô đến cùng chuyện gì xảy ra.

Đồng Kiều đương nhiên không thể nói Ngụy Cẩn Hằng là kim chủ cũ của mình.

Chỉ nói hai người uống say, mơ mơ hồ hồ phát sinh loại quan hệ đó, bảo cô bé phải giữ bí mật.

Ứng phó với trợ lý xong, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Về sau, mỗi ngày cô đều nghiêm túc diễn.

Nhưng mà điều khác thường là, Trang Nhất Địch không tiếp tục đến quấn lấy cô nữa.

Nghỉ ngơi một ngày, tinh thần Đồng Kiều tốt lên rất nhiều, che dấu hôn trên cổ, hết thảy lại như thường lệ.

Đem cảnh hôm qua chuyển tới hôm nay, nên Đồng Kiều hôm nay tới từ sớm và quay đến tối.

Kết thúc công việc đã mệt mỏi không muốn nói chuyện, mặc cho mọi người tháo trang sức.

"Chị Đồng, hôm nay làm sao em zai Trang kia không đến quấy rồi chị nhỉ."

Đồng Kiều mỏi mệt nhắm mắt lại: "Không biết, không đến càng tốt, để cho chị yên tĩnh."

Có lẽ trẻ con tính tình hay thay đổi, đã coi trọng một người đẹp khác đi.

Về sau Trang Nhất Địch giống thật như thay đổi tính tình, nhìn thấy cô cũng chỉ là biểu lộ nhàn nhạt gật đầu, lúc diễn cũng không làm bậy.

Truyện được up tại wattpad melbournje.

Loại tình huống này một mực diễn ra đến lúc Đồng Kiều đóng máy.

Thẳng đến ngày này, trên tiệc đóng máy, Trang Nhất Địch cùng những người khác uống rất nhiều rượu.

Lúc Đồng Kiều từ toilet ra, nhìn thấy cậu ta tựa trên vách tường, nhìn thấy cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.

Vì từ những lần trước, Đồng Kiều định trực tiếp đi qua, không nghĩ rằng lại bị cậu ta tóm lấy cổ tay.

Bên tai truyền đến âm thanh ủy khuất làm nũng: "Chị Đồng."

Đồng Kiều quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy hai mắt cậu đỏ bừng, một mặt say xỉn.

"Vì sao một cơ hội nhỏ nhoi chị cũng không cho em."

Đồng Kiều nhíu mày: "Cậu đang nói cái gì?"

"Em so với Ngụy Cẩn Hằng kém hơn ở chỗ nào chứ?"